Cảnh báo: *Trong chương có sử dụng một số ngôn ngữ nhạy cảm không phù
hợp với mấy em nhỏ và những ai không thích nam nam tương ái vui lòng bỏ
qua chương này.*
Chỉ trong nháy mắt khi Hắc Diện Quân ôm Kỳ Phong rời đi thì Diệp Lạc Thần cũng lần theo tiếng gọi của Hỗn Thiên Lăng tìm đến.
Mấy ngày trước hắn cảm nhận được tiểu sư đệ là gặp nguy hiểm, nhưng khi
đuổi đến nơi lại không thấy tiểu sư đệ đâu mà chỉ phát hiện ra Hắc Diện
Quân hình như cũng đang truy đuổi một người hắn cũng biết thật sự tên
này có phải là đang ở truy đuổi tiểu sư đệ hay không?
“Không cho
phép, tiểu sư đệ đơn thuần như vậy, ai chẳng biết Hắc Diện Quân là loại
người nào nhưng khi hắn đến nơi thì hơi thở Kỳ Phong tiểu sư đệ đã hoàn
toàn biến mất.
Mãi đến lúc dùng huyết chú truy tìm vết tích Hỗn
Thiên Xích lại được dẫn đến nơi này nhưng Kỳ Phong tiểu sư đệ đâu không
thấy chỉ thấy Hỗn Thiên Lăng nằm trên mặt đất.
Truy tìm nhiều
ngày như vậy đến khi những tưởng tìm được lại chỉ thấy hộ thần khí rơi
trên mặt đất còn chủ nhân thì lại biến mất. Diệp Lạc Thần có dự cảm
không tốt, hắn cả người gần như phát điên. Diệp Lạc Thần hắn từ khi xuất đạo đến nay đã bao giờ lại đi lo lắng cho một người như vậy? Lại để ý
đến sống chết của một người như thế? Không, có lẽ là từ lần đầu gặp rồi
cứu tiểu sư đệ đi.
Trong không gian còn có hơi thở của của một
người. “Hắc Diện Quân, ngươi dám.” Gầm lên một tiếng Diệp Lạc Thần vỗ ra một chưởng, cả khu vực nơi hắn đứng bị san bằng thành bình địa.
“Diệp Lạc Thần không có để ý thật ra đây là lần đầu tiên hắn vì một người mà mất bình tĩnh đến như vậy.”
Nếu như Mạc Thiên Hàn có mặt ở đây vào lúc này hắn nhất định sẽ sợ hãi. Vị
Đại sư huynh với hình tượng băng sơn ngàn năm không đổi nay lại vì một
người mà làm ra động tĩnh lớn như vậy. Nếu hắn có mặt ở đây nhất định là sẽ ganh tị. Đáng tiết Mạc Thiên Hàn còn có nhiệm vụ chỉ huy thu dọn tàn tích ở Vạn Lâm Sơn nên mới không biết gì về động tĩnh nơi này.
Cuốn lên Hỗn Thiên Lăng Diệp Lạc Thần bấm khẩu quyết, “đi tìm chủ nhân của mi đi.”
Không có một ai nhìn thấy Hỗn Thiên Lăng một trong mười thập đại thần khí chí bảo vậy mà ở trước mặt người nam nhân này lại không ngừng run rẩy.
Cũng không chờ đợi lâu, Hỗn Thiên Lăng tự động từ trong lòng bàn tay Diệp
Lạc Thần tức tốc tiến lên hư không biến mất không để lại dấu vết.
Chỉ chờ có như thế Diệp Lạc Thần cũng lập tức tại chỗ thuấn di đuổi theo.
Năng lực thuấn di có lẽ từ khi đến cái thế giới tu chân này đây cũng là
lần đầu tiên hắn đem ra sử dụng đi.
.............................
Cách xa hơn mười vạn dặm trong động phủ có vẻ như vừa mới được cải tạo, nơi
này ngoại trừ được kê một chiếc giường đá bên trên phủ một tầng bạch mao thật dày ra thì cơ hồ không còn tìm thấy vật gì đáng chú ý khác.
Mà trên chiếc giường đá trải tầng bạch mao kia hiện tại đang nằm một
người. Người này tuy dung mạo một bên không rõ nhưng làn da mềm mịn
trắng hồng kia đã bán đứng người nằm trên chiếc giường đá ấy.
Người này một nữa khuôn mặt trắng mịn đẹp không tỳ vết, mày kiếm mi dài, sống mũi cao rõ nét, vùng chữ t cân đối đúng chuẩn, bờ môi mọng đỏ gợi cảm
khép hờ như mời gọi người đến phạm tội.
Nếu như khuôn mặt không
bị một bên mái tóc che đi thì người nằm trên giường kia đảm bảo là một
đại mỹ nhân thiên hạ này không ai có thể sánh bằng. Đáng tiếc mái tóc
kia đã phá hỏng toàn bộ giác quan của người nhìn.
Người nằm trên giường kia cũng không phải ai khác mà chính là Kỳ Phong bị Hắc Diện Quân bắt mang về động phủ của mình.
Nghĩ cũng lạ, Kỳ Phong sống ở thế giới hiện đại gần hai mươi năm, vốn đã
quen với việc đầu tóc cắt ngắn, người luôn chỉnh chu đúng phong cách quý công tử. Nhưng từ khi đến thế giới tu chân này cùng với việc để một đầu tóc dài đã vậy khi ra đường còn phải che đi một nữa khuôn mặt trong
thật dị tính mà hắn vẫn chịu đựng được, chuyện này đúng là thử thách Kỳ
Phong hắn mà.
“Tiểu dã miêu không nghĩ tới ngươi lại xinh đẹp như vậy.” Đưa tay sờ một bên khuôn mặt trắng hồng mịn màng kia, Hắc Diện
Quân hắn là không muốn đi khám phá một nửa bên mặt còn lại vì nghĩ một
bên mặt tiểu dã miêu có khi vì xấu xí mà phải che giấu đi, hắn là không
muốn làm ảnh hưởng đến tâm trạng thưởng thức cái đẹp của mình.
Âm thanh của Hắc Diện Quân phát ra làm người nằm trên giường lông mi chớp
chớp vài cái rồi từ từ mở mắt ra, Kỳ Phong ánh mắt mơ màng nhìn người
đối diện.
Cố gắng hoạt động tay chân muốn ngồi dậy nhưng: “Sao
lại thế này, đáng lý hắn đã ăn vào đan dược phục hồi linh lực thì giờ
khắc này hắn ít nhất cũng phải phục hồi lại chút ít linh lực như thế nào bây giờ cơ thể yếu ớt tứ chi vô lực thế này? Còn có công pháp cũng
không thể vận chuyển lại là như thế nào?” Kỳ Phong trong lòng đánh một
hồi chuông báo động, hắn có một loại dự cảm bất ổn.
Ngước lên nhìn người trước mắt. Đây không phải là cái người trước khi hôn mê đã truy đuổi hắn đây sao?
“Ngươi là ai? Vì sao lại bắt ta, ta đã nói thật sự không nhìn thấy người ngươi cần tìm rồi mà.” Đã vậy còn bị áp chế linh lực của hắn. Câu sau cùng Kỳ Phong là tự nói với chính mình.
“Rõ ràng bề ngoài hắn trong
không có gì nổi bật, tu vi lại thấp cái người trước mắt này vì sao lại
nổi lên hứng thú với hắn cơ chứ? Mà hắn là nam nhân, có ai lại đi khen
một nam nhân xinh đẹp bao giờ?”
“Haha...tiểu dã miêu cũng không
cần biết ta là ai nha. Còn việc bắt ngươi về để làm cái gì thì rất nhanh thôi ngươi sẽ biết.” Vừa nói bàn tay Hắc Diện Quân cũng không an phận,
bàn tay hắn từ từ lần về chiếc eo nhỏ của Kỳ Phong chạm nhẹ.
“Kỳ Phong đánh cái rùng mình.”
Hắn ngoài tu luyện công pháp còn tu luyện thân thể nên thân hình luôn cân
đối, là nam nhân nhưng vòng eo thon nhỏ gợi cảm nhưng. Vốn nguyên thể
này mấy ngàn năm được bao bọc trong Tử Liên Hoa cho nên thân thể luôn
thơm ngát mùi hoa tử liên.
Kỳ Phong cảm thấy có gì đó không ổn
muốn chặn lại bàn tay đang tác loạn kia nên nói: “Ngươi đừng ăn ta có
được không? Ngươi thả ta ra ta hứa sẽ không chạy, ta...ta đi bắt thỏ con về nấu cho ngươi ăn có được hay không?” Không phải lúc trước người nam
nhân này là đòi ăn thỏ con sao? Hắn là người a.
Kỳ Phong lệ rơi
đầy mặt nhưng hắn vẫn không thể cử động, “cái tên thần kinh không bình
thường này hắn đã nói đến như vậy rồi giờ có thể buông móng vuốt tác
quái ra khỏi vòng eo hắn được chưa vậy hả?”
Hắc Diện Quân nhìn
nhìn Kỳ Phong sau đó búng nhẹ ngón tay. Kỳ Phong ngay lập tức cảm thấy
cả người nhẹ nhàng hơn rất nhiều không còn nặng nề như trước nữa, tay
chân cũng hoạt động được rồi. Bật người dậy hắn muốn chạy trốn, không
muốn bị ăn đâu a.
“Tiểu dã miêu, còn muốn chạy?” Cười tà hắn liếm môi nhìn người dưới thân.
Hai tay Kỳ Phong bị bàn tay người nọ nắm chặt đưa qua khỏi đầu, cả người bị đè dưới thân.
“Tay..đau quá, buông ra.” Dãy dựa muốn thoát ra khỏi kềm kẹp nhưng sức lực không đủ.
“Người nam nhân này từ lúc nào đã leo lên người hắn thế này, còn có nụ cười tà mị kia trong thật đáng sợ. Kỳ Phong đánh cái rùng mình cả người trở nên rung rẩy.
“Ta giải phóng trói buột cho em là vì ta không muốn
làm chuyện này với một cái xác sống, đừng nghĩ tới việc chạy trốn, đừng
làm ta tức giận như vậy em sẽ càng bị đau nhiều hơn nha.”
Hắc Diện Quân cúi xuống hôn lên khuôn mặt Kỳ Phong. “Thật mềm, thật mịn.”
Đưa mũi áp vào cổ Kỳ Phong hít lấy một hơi “lại còn thật thơm nữa.”
Kỳ Phong cảm giác thật khó chịu, thật buồn nôn.
“Nhột.”
Kỳ Phong rùng mình nghiêng đầu muốn tránh đi hơi thở của nam nhân đeo mặt nạ thần bí này.
Nhìn thấy tiểu dã miêu không chịu hợp tác Hắc Diện Quân cúi người hôn lên chiếc cổ tinh tế của Kỳ Phong rồi cắn mạnh một cái.
“Ah....đau đau.”“Ngươi có phải là cẩu không, tại sao ngươi lại cắn ta?”
“Nhìn hành động của người nam nhân này nếu đến bây giờ mà hắn còn không biết
nam nhân này nói muốn ăn hắn ý nghĩa là gì thì xin lỗi cái thân phận
người hiện đại của hắn đi cho rồi.”
Người này đây là muốn làm
chuyện nam nữ với hắn đi, nhưng mà đây cũng không phải là trọng điểm, mà trọng điểm chính là hắn đâu phải là nữ nhân a.
“Người này là tìm sai đối tượng rồi.”
“Tiểu dã miêu, hình như ta quá nhẹ nhàng với ngươi thì phải, ngươi vậy mà dám mắn ta là cẩu.
“Ah..ah..đau quá, đừng cắn nữa.” Cắn nữa sẽ xuất máu a.
“Mới có như thế mà đã kêu đau, đợi lát nữa thôi có phải còn đau hơn hay
không a.” Bàn tay vung lên xả ra đai áo. Vạt áo trước ngực Kỳ Phong bị
tản ra một nữa, cảnh xuân theo cử động phản đối của hắn mà sắp phơi bày.
Kỳ Phong trong lòng khóc thét. “ Khoan khoan đã tiền bối, người tìm nhầm đối tượng rồi, ta là nam nhân không phải nữ nhân a.”
Kỳ Phong nói mà như muốn mếu. “Cái tên trước mặt này không phải là đầu óc
bị có vô nước đó chứ? Hắn đã nói hắn là nam nhân rồi mà tên này lẽ nào
nghe còn không hiểu hay sao?”
“Oh thế thì đã sao? Ta chính là thích nam nhân nha.”
“Cái gì?”
“Như ngươi thấy đó.”
Đưa tay cầm lên lọn tóc của Kỳ Phong đưa lên chớp mũi hít lấy một hơi Hắc Diện Quân vừa hỏi:
“Ngươi tên là gì?”
Kỳ Phong quay mặt đi không trả lời, hắn vốn không thích người nam nhân này.
Dùng tay bóp cằm ép Kỳ Phong nhìn mình. “Trả lời ta, ngươi tên là gì?”
“Vấn Thiên.” Quay mặt đi tránh thoát bàn tay người nọ, Kỳ Phong tuỳ ý trả
lời nghĩa là ngươi đi mà hỏi ông trời ấy. Hắn bây giờ là cá nằm trên
thớt không thể không thỏa hiệp nên mới nói đại như vậy mà đáng tiếc cái
tên thần bí trước mắt nào đâu có biết.
“Ngươi đi theo ta đi, nơi
này linh khí quá thấp, ngươi xem nhìn ngươi cũng phải 16, 17 tuổi rồi đi vậy mà mới tu luyện đến luyện khí trung kỳ, ngươi không thấy tu luyện
như vậy với ngươi là quá chậm sau?”
Nói xong cũng không để ý Kỳ
Phong có đồng ý theo hắn hay không. Hắc Diện Quân cúi người hắn muốn
tiếp tục việc còn đang dang dỡ thì:
“Phách...ầm.”
Cả người Hắc Diện Quân bay ra đập vào trên vách tường đá tạo thành vết nứt.
“Cái tên họ Diệp kia, ta đã làm gì ngươi mà ngươi đến đây đối phó ta, lại còn phá hỏng việc tốt của ta?”
Người đến tựa hồ không để Hắc Diện Quân vào trong mắt cũng chẳng thèm quan
tâm hắn bị đập vào tường ra sao rồi, lúc này lại chỉ nhìn người trên
giường với ánh mắt thương tiếc nhưng cũng chỉ một giây ánh mắt ấy lại
trở nên nghiêm nghị.
Kỳ Phong nâng đầu, hắn trố mắt ngạc nhiên
nhìn người vừa đến cũng chính là Diệp đại sư huynh Diệp Lạc Thần cùng
đúng lúc Diệp Lạc Thần cũng đang nhìn về phía hắn.
“Thôi rồi rồi, Diệp đại sư huynh không phải sẽ hiểu lầm hắn gì đó chứ? Cái ánh mắt tựa như hắn hồng hạnh xuất tường là như thế nào?”
“Phi..phi..Cái gì mà hồng hạnh xuất tường, hắn đây là đang nghĩ cái loạn thất bát tao gì a.”
“Oh..nhưng mà đây không phải lỗi của hắn mà, hắn là bị người ta chiếm tiện nghi có được hay không? Oh..oh..hắn là người bị hại a.”
Mới vừa mở miệng muốn giải thích với huynh ấy nhưng Diệp đại sư huynh lại quay mặt đi,
lời còn chưa kịp nói đành nuốt ngược vào trong bụng, thật sự là muốn
nghẹn chết bảo bảo mà.
Trong khi Kỳ Phong là ở lo sợ người nào đó hiểu lầm thì vào lúc này Hắc Diện Quân cũng đã xuất ra một thanh trường thương thật dài. Trường thương màu đỏ phát ra dày đặc sát khí cũng
không biết đã tắm qua bao nhiêu máu nhân và thần.
Hai người cùng
phát ra uy áp làm Kỳ Phong chấn kinh vội dùng linh lực hộ thể dù vậy uy
áp cường giả cũng không phải người bị hao tổn linh lực như hắn có thể
chống đỡ.
Cảm giác lòng ngực tê rần đến khó thở. Dòng máu nóng
tanh ngọt trong cổ họng chực muốn trào ra, cố gắng áp chế nuốt trở về.
Máu của hắn rất đặc biệt, một khi phun ra nhất định sẽ bị người nghi
ngờ.
Uy áp thật mạnh, đầu óc choáng váng, Kỳ Phong cứ thế căng thẳng nhìn hai vị cường giả, hắn lấy hết sức bình sinh hét lên:
“Hai vị đây là đang muốn đánh nhau sau?”
Nói là hét lên nhưng tiếng của hắn hiện giờ tựa như tiếng muỗi kêu có vẻ còn không bằng đi.
Nếu như không gọi tĩnh hai vị cường giả ở đây hắn nhất định sẽ bị uy áp của hai người nam nhân này chia năm xẻ bảy.
Nhận ra có đều không đúng, Diệp Lạc Thần cùng Hắc Diện Quân quay đầu nhìn
người còn đang nằm trên giường đá y phục nữa kín nữa hở trong thật câu
nhân kia, cả hai người cùng giật mình nhất thời thu lại uy áp.
Diệp Lạc Thần phất tay áo, một áo bào màu trắng xuất hiện che khuất cảnh
xuân tươi đẹp kia đi, nhưng dấu vết trên cổ vì không có vật gì che đậy
nên hiển hiện rất rõ ràng đập vào mắt nam nhân ở đây trong thật chói
mắt.
Lúc này trong không gian yên tĩnh lại nghe thấy tiếng Diệp đại sư huynh ra lệnh:
“Mặt vào!”
Kỳ Phong bị ra lệnh mà trở nên run sợ không nói hai lời vội vàng đón lấy
áo bào che kín thân mình mà hắn còn không nhận ra cảm xúc chuyển biến
của Đại sư huynh nhà mình.
Nhận lấy áo bào Diệp đại sư huynh đưa
cho là một bất đắc dĩ. Hắn cũng thật sự hết cách, y phục tưởng niệm phụ
thân hắn là không muốn lấy ra.
Kỳ Phong âm thầm che mặt vì xấu hổ muốn chết. “Hắn...thật ra là không có y phục để thay a.”
Nhìn người trên giường đá với nữa khuôn mặt trắng bệch không còn huyết sắc.
Diệp Lạc Thần quay sang nhìn Hắc Diện Quân với ánh mắt vô cảm, tựa như
nhìn một xác chết.