Vì đột phá mà hắn hiện tại đã trì hoãn quá lâu rồi, bây giờ chắc có lẽ Xà Vương Huyên là đang ở lo lắng cho hắn đi.
Nhưng mà nghĩ lại, hắn hai lần dịch dung đều là Xà Vương Huyên cho hắn mặt
nạ, bây giờ mặt nạ đã bị hủy hắn lấy cái gì để dịch dung đây? Cái vấn đề này thật là nan giải a.
“Haiz...đành phải như vậy đi.”
Lại làm cho đầu tóc rối tung, ẩn đi tu vi về luyện khí sáu tầng. Hết cách,
hắn không thể lại ẩn tu vi về Trúc Cơ kỳ được nữa vì nếu hắn chẳng may
trên đường hành tẩu bị người của Dịch Thần Tông phát hiện ra tu vi hắn
vậy mà chỉ trong một thời gian ngắn lại tăng nhanh đột biến như vậy thì
nhất định sẽ bị nghi ngờ không cần thiết.
“Với cái bộ dạng này thì tu vi sáu tầng thực lực có lẽ là hợp lý nhất.”
Nghĩ nghĩ một lúc Kỳ Phong lại xuất ra hai tấm độn phù trung phẩm nắm chặt
trong tay, ai biết hơi thở cường đại kia có còn theo hắn. Phải biết hắn
là từ giữa hư không biến mất vào trong không gian, lúc này đi ra nhất
định cũng là hư không đi.
May mà hắn tìm được vài tấm độn phù
trong nhẫn giới chỉ trước đây đoạt được, nếu không bây giờ sợ là hắn
cũng không dám xuất đầu lộ diện a.
Cầm ra hai tấm độn phù mỗi tay một tấm làm công tác chuẩn bì như lâm phải đại địch, hắn là ở nghĩ
“không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất” nên chuẩn bị trước vẫn là tốt nhất.
Kỳ Phong hắn thật sự cũng không muốn chính mình khó khăn lắm mới chạy
thoát được người truy đuổi vừa mới ra đến lại phải dâng nạp mạng nhỏ. Vì thế không thể không phòng bị, hắn vẫn là rất yêu quý mạng nhỏ của mình
đâu.
Kỳ Phong bay lên không trung mở rộng thần niệm nhìn xem tiểu Hoả vẫn còn đang trong tu luyện làm hắn yên tâm không ít. “Cũng may mà
lúc trước hắn đã làm cách âm cấm chế, nếu không với động tĩnh lúc hắn
biến đổi trong Tử Hồ chỉ sợ sẽ làm kinh động đến tiểu Hoả.”
Kỳ
Phong yên tâm rời đi cũng là lúc Huyết Hỏa Hồ lần nữa mở mắt. Một đôi
mắt mang màu hạt dẻ ban đầu nay cũng đã chuyển sang màu hổ phách, chỉ là vì Kỳ Phong không để ý nên không có phát hiện ra mà thôi. Ánh mắt mang
màu hổ phách ấy sáng tựa sao biểu thị cho tộc nhân Linh Hồ Nhất Tộc
trong truyền thuyết, cũng chính là thần hộ vệ bảo vệ Đế Linh của Thế
Giới Linh Thần, Linh Giới.
Lại nói Kỳ Phong sao khi ra ngoài
không gian lập tức cảm nhận có hơi thở cường đại đang đi chuyển rất
nhanh về phía hắn, không có thời gian cho hắn suy nghĩ, Kỳ Phong vội
vàng bóp nát tấm độn phù trong tay, trong đầu hắn lúc này chỉ nghĩ được
một từ duy nhất đó chính là “chạy.”
Không hổ là trung phẩm độn
phù vậy mà đưa hắn trong nháy mắt dịch chuyển ra xa năm ngàn dặm, vừa
rơi xuống mặt đất Kỳ Phong cũng không dám dừng lại, không phân biệt
phương hướng hắn cứ thế chọn đại một đường lặp tức lao nhanh về phía
trước.
“Trốn thoát trước hơi thở cường đại truy đuổi đã rồi tìm đường trở về sau vậy.”
Thật may cho Kỳ Phong hắn lao bừa về phía trước lại cũng chính là đường đến
Khôn Ninh Đảo. Nhưng hắn hiện tại là hoàn toàn không biết, lúc hắn không còn cảm giác bất an thì cũng là lúc hắn mệt muốn chết vì phải dốc toàn
lực ra mà chạy trốn.
Nhưng cũng chỉ mới đi hơn ngàn dặm hắn lại
cảm nhận được hơi thở cường đại. “Không thể nào, hắn đã sử dụng tốc độ
nhanh nhất lao đi, như thế nào lại chạy không thoát. Chết tiệt.”
Âm thầm mắng người một tiếng Kỳ Phong lập tức bóp nát tấm độn phù thứ hai, chớp mắt biến mất cũng là lúc hơi thở cường đại phía sau đuổi tới.
“Ha ha...thỏ con cứ tiếp tục chạy, cũng đừng để ta bắt được như vậy chơi không vui đâu a.”
Kỳ Phong là hoàn toàn không biết độn phù mà hắn cho là bảo bối cứu mạng,
người ta căn bản không để vào mắt. Aiz...người với người thật tức chết
người mà.
Trong không gian vặn vẹo của độn phù, Kỳ Phong là nghĩ
cái hơi thở cường giả truy đuổi hắn kia khả năng đem hắn làm con mồi đi. Kỳ Phong nghiến răng nghiến lợi thầm mắng tên biến thái, trong nháy mắt vậy mà đã bắt kịp hắn.
“Ta cũng không tin thêm một lần sử dụng độn phù ngươi còn có thể đuổi kịp ta.”
Kỳ Phong rơi xuống lần nữa lại xuất hiện bên ngoài năm ngàn dặm. Nhưng
tính thời gian cho hắn thở dóc cũng không có, chỉ trong chớp mắt thoát
khỏi độn quang chân còn chưa kịp chạm đất Kỳ Phong đã lập tức lao về
phía trước.
Hắn cũng mặt cho linh lực càng ngày càng sói mòn cùng trước mắt bóng tối đang dần kéo đến. Hắn trước tiên tìm được chỗ an
toàn để nghỉ ngơi, hắn sức lực sắp cạn.
Kỳ Phong trong lòng không ngừng âm thầm mắng tên biến thái nào đó có để cho người ta sống hay
không? Ba ngày ba đêm rồi a, ba ngày ba đêm chạy như điên không ăn không uống không ngủ không nghỉ đến thần tiên cũng phải cạn kiệt sức lực. Nếu hắn không phải ý chí sắt đá, nếu hắn không phải thật quý trọng mạng nhỏ có lẽ hắn đã gục ngã.
“Hứ...người truy đuổi hắn cũng không xem
hắn là ai, có thế nào hắn cũng là người hiện đại của thế kỷ 21, là người mấy lần trốn thoát khỏi tay bọn bắt cóc bất lương. Nếu mà hắn dễ bị bắt đến như vậy thì hắn đã không phải là Kỳ Phong rồi.”
Kỳ Phong
nghĩ cũng thật đẹp, hắn cũng không chịu suy nghĩ cho kỹ kỳ thật hắn chạy thoát chính là do vận khí. Lại nói người kia hơi thở cường đại như vậy
nhưng chẳng qua là vì bị hạn chế tu vi của cái vị diện cấp thấp này mà
thôi.
Một đường lao đi Kỳ Phong thật ra cũng không thể xác định
được mình là đang ở địa phương nào. Lại nói hiện tại trời cũng đã tối
như thế này, trong khi hắn lại hao tổn linh lực quá độ, hắn thực sự
không thể lại tiếp tục chạy đi được nữa.
Dùng thần niệm quan sát
xung quanh xác định trăm dặm quanh đây không có yêu thú gì cường đại
cùng nguy hiểm, khả năng vì nơi này là phụ cận cánh rừng mà không phải
bên trong rừng rậm đi. Đáng tiếc trong thần niệm của Kỳ Phong cũng không nhìn thấy một thôn làng nào để tá túc qua đêm.
Cả người vì cạn
kiệt linh lực mà trở nên mệt mỏi, tứ chi vô lực. Tựa người vào thân cây
cổ thụ rồi ngồi xuống, ăn vào một viên Hồi Linh Đan lại nhắm mắt dưỡng
thần.
Khả năng hắn hẳn là đã bỏ rơi người truy đuổi mình rồi đi,
thở ra một hơi yên tâm tựa người vào thân cây nghỉ ngơi chờ phục hồi
chút ít linh lực hắn lại tiếp tục chạy đi.
Một canh giờ sau Kỳ
Phong vì quá mệt mỏi mà thiếp đi lúc nào không biết, đến khi cảm giác có vật gì đó lành lạnh đang chạm lên khuôn mặt của mình, đến lúc này Kỳ
Phong mới giật mình tỉnh lại. Mở mắt ra Kỳ Phong mơ mơ màng màng nhìn
người ngồi đối diện mình gần trong gang tấc.Hồi phục tinh thần Kỳ Phong
cả người ngốc lăng thần tình kinh hãi. “Người này là ai, đến đây từ lúc
nào hắn hoàn toàn không biết, chỉ biết cái vật lành lạnh mà hắn cảm nhận được lại chính là bàn tay của người nọ vẫn còn đang đặt trên mặt của
mình.”
Giật mình tránh thoát khỏi bàn tay đang làm loạn trên mặt mình của người nọ.
“Hắn đây là bị chiếm tiện nghi rồi.” Kỳ Phong lệnh cho mình bình tĩnh.
Nhìn bàn tay vừa rồi chạm vào khuôn mặt của mình còn chưa kịp thu hồi thật
muốn đem bàn tay đó phế đi nhưng lại không biết thực lực người này thế
nào nên đành phải kềm chế lại cảm xúc thật muốn giết người của mình.
Nữa ngày không thấy người nọ lên tiếng mà người đối diện một nữa khuôn mặt
bị mặt nạ màu đen che đi trong rất thần bí. “Âm thầm bỉu môi mắng tên
trước mắt giả vờ thần bí.”
Kỳ Phong lấy lại bình tĩnh nghĩ trong
lòng, người này rốt cuộc là ai? Hay là cái người truy đuổi hắn ba ngày
ba đêm rốt cuộc tìm tới rồi? Nếu đúng là người nọ thì vì sau gặp được
còn không một tay chụp chết hắn lại làm ra hành động thực khó hiểu với
hắn? Không biết, hắn cũng không muốn biết. Mặc kệ như thế nào trước
phòng bị vẫn hơn.
Đưa tay sờ lên mái tóc vuốt nhẹ lại để tay xuống bên hông Kỳ Phong tiếp tục cuối đầu.
Người này rốt cuộc là ai, tiếp cận hắn từ lúc nào mà hắn hoàn toàn không hề
hay biết. Người đến tu vi hắn là nhìn không thấu, rõ ràng người này thực lực rất mạnh nhưng lại cố tình ẩn đi. Mặt dù như vậy nhưng nếu thật sự
nguy hiểm đến tính mạng Kỳ Phong hắn là không có khả năng ngồi yên chờ
chết.
“Cùng lắm thì đồng quy vu tận, hắn có chết cũng nhất định phải kéo theo cái đệm lưng a.”
“Tu vi luyện khí, ngươi không sợ ta.” Đưa tay nâng cầm Kỳ Phong lên Hắc Diện Quân lúc này mới lên tiếng.
“Người này là ở đang nói chuyện với hắn sau, nói thì nói đi động tay động chân làm cái gì, không biết là đau sau?”
“Ngài là đang nói chuyện với ta sao?” Nghiên đầu đi Kỳ Phong ngơ ngác hỏi lại.
“Người này vì cái gì còn chưa chịu ra tay đối phó với hắn. Không phải truy
đuổi hắn mấy ngày nay rồi sao? Hay là hắn thật sự hiểu lầm?”
“Đúng vậy, ngươi có trong thấy một tu sĩ Trúc Cơ nào chạy ngang qua đây không?”
Kỳ Phong cả người rung lên. “Ah...thì ra người này còn không có nhận ra
hắn a.” Bất quá Kỳ Phong vẫn hết sức đề phòng, bàn tay để bên hông càng
thêm nắm chặt.
“Không không có, ta vừa mới đến đây ngồi nghỉ, cũng không phát hiện ra có người đi ngang qua.”
Thấy người nọ trầm mặt cũng không lên tiếng. “Đây là như thế nào? Ta đã trả
lời là không thấy người đó rồi mà, ngươi không phải nên tiếp tục truy
tìm sao, còn ở chỗ này làm cái gì?” Kỳ Phong âm thầm đuổi người mà người nào có biết.
Kỳ Phong còn đang tự thoại bất ngờ người trước mắt bọc phát lên cười.
“Cái tên thần kinh, cười như vậy cũng không sợ bị gió vô đau bụng.” Âm thầm
khinh bỉ cái người thần bí trước mắt một phen, nhưng là vào lúc này
người trước mặt những tưởng đang cười bỗng nhiên im bặt.
“Không tìm thấy thỏ con thì ta đem ngươi đến thay thế vậy.”
Kỳ Phong cả người nhất thời căng thẳng. “Tên này đang ở đây nói cái gì vậy?”
“Ha ha ngươi chỉ là một luyện khí kỳ mà khi đứng trước cường giả lại không
hề biết sợ hãi là gì. Có chút bản lĩnh, ta thích. Trước đem ngươi ăn
sạch sau đó lại đi tìm thỏ con cũng không muộn.”
Kỳ Phong có một
loại cảm giác bất lực cả người như rơi vào hầm băng, người này đến bây
giờ mới quyết định giết hắn sao? “Mà khoan đã, người này vừa mới nói cái gì hắn là nghe không hiểu? Gì mà muốn ăn hắn? Không phải muốn tìm thỏ
con sau? Vậy thì đi bắt đi a, ở đây đòi ăn hắn làm cái gì?” Kỳ Phong lệ
rơi đầy mặt.
“Ha...vị tiền bối này, thật sự thịt thỏ vẫn ngon
hơn, thịt của ta ăn không ngon đâu a.” Ngươi có đói thì đi tìm thú rừng
mà ăn thịt a. Lời sau cùng Kỳ Phong cũng không có nói ra.
Người
nọ cũng không giải thích với hắn, chỉ một cái phất tay Kỳ Phong đã bị
người nọ ôm lên, giãy dụa muốn tránh thoát khỏi ma trảo của người này
nhưng hắn không làm cách nào thoát ra được.
Thấy Kỳ Phong chống
đối chính mình Hắc Diện Quân quyết định dùng linh lực đến trói buộc. Sức cùng lực kiệt một chút sức lực chống đỡ sau cùng cũng không thể nào duy trì được nữa, Kỳ Phong trực tiếp ngất đi.
Bàn tay buôn lỏng, Hỗn Thiên Lăng rơi trên mặt đất cùng lúc Hắc Diện Quân ôm Kỳ Phong cũng ngay lập tức biến mất.