Rồi
một tuần trôi qua, nàng cứ như phát điên, mọi tin tức về hắn
võn vẹn là con số không, nàng có này nỉ A Triệu nói ra chỗ
hắn đang bị Cửu Phụ kia nhốt, nhưng đến A Triệu cũng không
biết.
Tuyết càng ngày càng dày, phũ cả khoảng sân lớn,
nàng ngồi cạnh bếp than nhỏ nhưng vẫn rung bần bật, lúc này
lại nhớ gia diết cái ôm ấm áp của Du Thiên Ân...lại càng lo
lắng cho hắn, chẳng biết hắn thế nào mọi việc có tốt không,
nhưng lại nhớ dù gì hai người họ vẫn là cậu cháu, chắc ông ta không làm tổn hại đến hắn đâu.
Nghĩ đến nghĩ lui nàng
tự trách bản thân mình là nhiều, lúc xảy ra chuyện còn tự
hứa là sẽ đấu tranh đến cùng, nhưng giờ đây nàng chỉ biết
ngồi lo lắng mà không làm được gì. Nữ chính trong truyện, trong phim người ta nữ cường đó, không võ công đầy mình thì cũng là tài nghệ hơn người, nhìn nàng mà xem, mà thực tế hơn nhìn Lâm Xuyến là rõ, tự tin,mạnh mẽ,quyết đoán...nhìn lại bản thân
đúng là quá mất mặt người hiện đại.
Ai đó bực, liền cởi áo choàng khoát lên người nàng, còn nàng
vòng tay ôm người ta, vùi mặt vào người ta mà khóc nứt nở.
Du Thiên Ân cũng đáp lại bằng cái ôm thât chặt, mấy ngày không
gặp mà cứ ngỡ rất lâu, chính bản thân cũng nhớ nàng đến không chịu được.
-Khụ...Giữa ban ngày ban mặt các ngươi làm chuyện xấu hổ như thế còn ra thể thống gì?!
Giọng nói vang lên phá tan cái không khí hạnh phúc của nàng, nàng
luyến tiếc buông Du Thiên Ân ra, bên trong phòng khách còn có
người khác, lúc vào ánh mắt nàng chỉ hướng về Du Thiên Ân nên
không phát hiện ra, nàng nhìn ông ta cũng một phần đoán được
ông ta là ai.
Du Thiên Ân ra hiệu cho nàng lùi về phía sau mình, sau đó nói với Diệp Quế Trung:
-Cựu Phụ chắc không cần con nói người cũng biết nàng là ai, lời
con hứa nhất định con sẽ làm, còn lời người hứa người cũng
phải làm!
Diệp Quế Trung đưa mắt thầm đánh giá nàng,ông
ta chưa nhìn thấy qua nàng, nhưng với dung mạo này, đứa cháu
của ông không mê đắm cũng lạ, thấy hai người tình cảm sâu đậm
như thế...ông cũng không nở, ông cũng hiểu rõ tính cách của Du
Thiên Ân nếu ông cưỡng ép nó có làm cũng chẳng thật tâm, chi
bằng để nó yên tâm mà tình nguyện làm, kế hoạch cả đời của
ông gần đến lúc thành công rồi!
-Đương nhiên là ta sẽ
làm, ta còn có việc phải giải quyết ta phải đi rồi, Ân Nhi con
nhớ giữ gình sức khỏe...khụ..đừng có làm việc quá sức.
Diệp Quế Trung rời đi, nhưng khi bước ngang qua chỗ nàng, ông ta dừng lại.
-Ngươi cũng nên ăn mặt cho đàng hoàn,nhìn không ra thể thống gì cả, đừng để danh tiếng của Ân Nhi bị ảnh hưởng!
Nói xong ông ta bỏ đi, nàng mất một lúc mới hiểu ra, lúc này nàng còn đang mặc đồ nam mà còn đang ôm lấy cánh tay của Du Thiên
Ân, chắc là sợ Du Thiên Ân bị đồn là Gay ấy mà..!
Bửa
cơm hôm ấy nàng cảm thấy rất rất ngon, có lẽ Du Thiên Ân cũng
cảm thấy thế, hắn ăn tận ba bát cơm lớn, no đến nổi thở cũng
khó khăn, thế nên nàng và hắn quyết định đi dạo cho xuống hết
cơm, hai người đi cạnh nhau hai tay nhắm chặt, lúc này nàng mới
phát hiện ra tay Du Thiên Ân hình như...gầy đi, trước đây nắm rất êm bây giờ thấy xương nhô lên.
-Chàng gầy đi? Ở nhà Cựu Phụ ăn uống không tốt sao? Hay không hợp khẩu vị! Nàng lo lắng nhìn Du Thiên Ân.
Du Thiên Ân này, từ khi nào biết nói những lời ngọt ngào?! Nàng ngượng ngùng.
Hai má nàng ửng đỏ như sốt, Du Thiên Ân nhìn ra bộ dạng ngượng
ngùng của nàng lại càng thích thú, hắn đặt hai tay lên má
nàng, rồi trêu chọc.
-Sao mặt nàng lại đỏ?
Nàng
gỡ tay Du Thiên Ân ra khỏi má mình, nhưng Du Thiên Ân đột nhiên
đặt nụ hôn lên môi nàng, chỉ là nụ hôn phớt ngang nhưng cũng để cho tim ai rung rinh.
Ngày hôm đó bầu trời không thấy một
vì sao, nhưng hai kẻ đó vẫn ngồi ngắm, còn khen bầu trời hôm
nay rất đẹp, đúng là những kẻ đang yêu thật...khó hiểu.
…..
Hoàng cung cũng tràn ngập trong màu trắng của tuyết, thái giám, cung nữ cũng tất bật như thường ngày, gần qua năm mới công việc
không giảm mà còn tăng lên gấp đôi, bọn họ không những không than phiền, mà lại làm việc rất hăng say, cũng là vì sang năm mới
họ được hai ngày về đoàn tụ với gia quyến.
Gần đây tấu
trương dâng lên cũng ít dần, điều đó có nghĩa tình hình dân
chúng đã ổn thõa, Du Thiên Minh cuối cùng cũng gỡ được gánh
nặng trong lòng.
-Chuyên triều chính ai gia cũng không giúp được hoàng thượng, chỉ có
thể phụ hoàng thượng trông nôm hậu cung, nhưng tuổi ai gia càng
ngày càng lớn chỉ sợ một hai năm nữa sẽ không còn sức, thế
nên hoàng thượng phải cố gắng vì Thiên Long Quốc, vỉ ai gia mà
mau mau có thái tử, rồi còn lập hoàng hậu nữa.
Du Thiên Minh thở dài, trốn cũng không thoát chuyện này, đành phải hứa bừa vài câu để Mộc Linh Đan an tâm.
-Mẫu hậu yên tâm chuyện này con biết tự cân nhắc!
Mộc Linh Đan thở dài, chuyện khút mắt giữa Du Thiên Minh và Hà Thu
Nguyệt nếu không giải quyết chỉ sợ khoảng cách giữa hai người
họ càng lớn.
-Hoàng thượng ai gia biết người rất giận
Nguyệt Nhi, nhưng hôm nay người nhất định nghe ai gia kể hết mọi
chuyện, đừng phớt lờ như mấy lần trước, nếu hôm nay người từ
bỏ nhất định sau này người sẽ hối hận.
Sau một lúc nghe Mộc Linh Đan kể, sắc mặt Du Thiên Minh biến đổi vô thường, cuối cùng mang bộ dạng thất thần đi về thư phòng.
An Tử bên cạnh nhìn Du Thiên Minh như thế rất lo lắng, liền hỏi
thăm vài câu nhưng Du Thiên Minh lại cho thái giám, cung nữ đi ra
ngoài hết, hắn một mình ngồi suy nghĩ về việc Mộc Linh Đan đã nói.
Nhưng cuối cùng nghĩ vẫn không thông, Du Thiên Minh
quyết định đến tìm Hà Thu Nguyệt hỏi cho sự thật, hắn không
tin Dương Nhi của hắn lại là người như vậy. Lần này hắn tự
mình đến chỗ của Hà Thu Nguyệt mà không có thái giám đi theo
cũng không thông báo trước,nhưng cũng vì bất ngờ như thế Du
Thiên Minh phát hiện một sự thật khác còn bất ngờ hơn.
Bên trong phòng một cung nữ đang chãi tóc giúp Hà Thu Nguyệt, cung
nữ này nét mặt vô cùng căng thẳng nhìn Hà Thu Nguyệt.
-Nương nương người nói xem phải làm sao đây? Tiện nhân đó lại đưa thư
uy hiếp chúng ta lần trước tất cả trang sức của người…
-Được rồi Tiểu Quả lần này ta sẽ đích thân đến đó nói chuyện với
tỷ tỷ, suy cho cùng ta cũng nợ tỷ ấy quá nhiều.
Tiểu Quả ngậm ngùi đi chuẩn bi giường, Hà Thu Nguyệt đưa tay mở hộp gỗ trên bàn ra,rồi lấy trong túi áo một mảnh lụa cũ kỹ cất
vào hộp gỗ.
Bên ngoài Du Thiên Minh như đứng hình, lời đó hắn vừa nghe có phải...là Dương Nhi của hắn vẫn còn sống,
nhưng vì sao lại giấu hắn? Có phải do Hà Thu Nguyệt muốn vào
cung nên…
Du Thiên Minh định xong vào hỏi, nhưng nghĩ lại
nếu hắn vào hỏi thì Hà Thu Nguyệt chắn chắn sẽ không nói sự
thật, lại không nói chỗ Dương Nhi ở, tốt nhất đợi đến ngày mai đi theo sẽ rõ, Du Thiên Minh nén tức giận vào lòng, lập tức
quay về chuẩn bị cho việc ngày mai.
Đúng như dự kiến Hà
Thu Nguyệt sáng sớm đã đến thỉnh an Mộc Linh Đan, rồi xin phép
người đi chùa lễ phật, Mộc Linh Đan chấp thuận, Du Thiên Minh
được thái giám mật báo cũng chuẩn bị xuất cung vừa thấy cổ
xe ngựa Hà Thu Nguyệt là đi theo ngay phía sau.
Xe ngựa đi
ra khỏi thành đi thêm một đoạn xa rồi dừng lại bên đường, đúng
là đến một ngôi chùa trên núi, nhưng đường lên núi xe ngựa không đi được bắt buộc phải đi bộ, Hà Thu Nguyệt xuống bước xuống,
Tiểu Quả dặn dò phu xe chờ ở đây rồi cùng Hà Thu Nguyệt đi lên núi.
Du Thiên Minh cũng rời ngựa đi theo phía sau, đoạn
đường tuyết cũng khá dày, nên mất nữa canh giờ mới lên đến
chùa, Hà Thu Nguyệt vào chùa thấp hương cầu nguyện một lúc lâu mới đi ra phía sau chùa, lúc này Du Thiên Minh đã nhìn thấy
bóng dáng quen thuộc đang đứng ở đình nghĩ mát phía sau chùa,
hắn định chạy đến nhưng bị hành động của Hà Thu Dương làm cho
ngẩn người, cuối cùng quyết định nấp một bên nghe bọn họ nói
chuyện.
Hà Thu Nguyệt nhanh chống nhận ra, đây chính là Phan công tử.
-Ngươi buông ta ra, đây ngân lượng của ngươi đây lấy và cút đi đi, từ
nay ta và ngươi không còn liên quan gì đến nhau! Hà Thu Dương giật túi vải tronh tay Tiểu Quả rồi đưa cho gã Phan công tử kia.
Hắn ta nhìn trong túi vải mắt sáng lên, nhưng vẫn chưa đủ.
-Ngươi tính với chừng này là đủ sao? Ngươi mau theo ta về Điền lão gia đang đợi ngươi ở nhà, nhanh lên!