Ngươi có thấy không? Con của ngươi bây giờ ốm yếu bệnh tật, bây giờ
còn yêu nam nhân, hừ, cũng do Diệp Quế Chi ngươi tự chuốc nghiệp chướng!! Mộc Linh Đan nhếch miệng cười chế nhạo.
-Bẩm
Thái Hậu nô tài phải quay trở về, nếu về chậm trễ sẽ khiến
nhị vương gia sinh nghi ngờ! Người kia lên tiếng.
Mộc Linh
Đan gật đầu cho phép, còn thưởng cho người kia một túi ngân
lượng lớn, người kia cảm tạ rồi thoáng chớp mắt đã dùng kinh
công đi mất.
Mộc Linh Đan tâm trạng hôm nay rất tốt, muốn
đi đến gặp Hà Thu Nguyệt một lát nghe nói gần một tháng nay
nàng ta bệnh không dậy được, hôm đó quả thật Du Thiên Minh rất
quá đáng, Hà Thu Nguyệt yêu thương hắn vậy mà…
-Thái hậu vì sao vẫn cho người theo dõi nhị vương gia như vậy, mấy năm qua cũng khẳng định được việc ngài ấy mất đi kí ức là thật!
Thái giám Nam Giang đi bên cạnh lên tiếng hỏi cắt ngang dòng suy nghĩ của Mộc Linh Đan, Mộc Linh Đan trầm ngâm một lát liền trả lời:
-Khi ở cạnh tên nghiệt chủng đó ta luôn có một cảm giác chẳng
lành, đôi mắt tưởng chừng tĩnh lặng kia dừng như che dấu điều
gì đó khiến ta không an lòng. Lúc nó trở về nói bản thân mất
đi kí ức ta đã cố thử nó, quả thật có làm gì nó cũng không
nhơ nhưng những năm tháng nó theo vị cao tăng kia chẳng biết xảy
ra chuyện gì, ta chỉ đề phòng bất trắc thôi!
Nam Giang dường như đã hiểu, nên im lặng đi bên cạnh Mộc Linh Đan, rất nhanh đã đến nơi của Hà Thu Nguyệt.
Được cung nữ bẩm báo là Hà Thu Nguyệt đang ngồi phơi nắng trong hậu viện, Mộc Linh Đan không cho người thông báo mà đi thẳng đến
đó, nhìn dáng người tều tụy ngồi trên ghế, lòng bà chợt thấy đau lòng.
Mộc Linh Đan tiếp tục khuyên nhũ Hà Thu Nguyệt mấy lời, động viên thêm
mấy lời nhưng tâm tình cũng không khá hơn, Mộc Linh Đan đành đến gặp Du Thiên Minh, nhưng tiếc là Du Thiên Minh đang bận trong
triều bà ta cũng không tiện làm phiền, chỉ còn chờ cơ hội
thích hợp.
Du Thiên Vũ bế Tiểu Hạo lên rồi đi đến phòng ăn, Tiểu Hạo ngoan ngoãn
ngồi ăn bên cạnh, Du Thiên Vũ tưởng Dương Myj đang bận ghi chép
sổ sách nên cho người đi gọi nhưng nha hoàng bảo, Dương Mỵ đi ra
ngoài từ trưa đến giờ vẫn chưa về.
Dương Mỵ mấy hôm nay
lâu lâu lại có chuyện đi ra ngoài, Du Thiên Vũ có hỏi, nàng ta
nói đi mua lễ tết cho người trong phủ, thấy chuyện này cũng
đúng mọi người trong phủ vất vả hết một năm rồi cũng phải
nhận được lễ tết, hắn còn nói với Dương Mỵ đừng tiết kiệm
cứ mua những thứ chất lượng một chút.
-Chúc mừng tam vương gia, phúc tấn có tin vui tuy mạch tượng còn yếu nhưng lão phu khẳng định là đã mang thai được một tháng
rồi, ngoài ra do phúc tấn cơ thể suy nhượt cộng thêm khí tượng
chuyển lạnh nên bị nhiễm phong hàn, chỉ cần uống ba thang thuốc là được, đúng rồi cần phải thêm vài than bổ thai nữa!
Du Thiên Vũ bất ngờ, đúng vậy là tin vui rồi, rất vui, hắn lại
sắp có thêm một hài tử, Du Thiên Vũ bang thưởng cho đại phu,
rồi căn dặn gia đinh lấy thuốc về rồi sắc thuốc đúng theo lời
đại phu, còn đặc biệt căn dặn phòng bếp làm thêm vài món bổ
thai cho Dương Mỵ dùng.
Du Thiên Vũ nhìn Dương Mỵ nằm trên
giường mà không dấu được vui mừng, nhưng nhìn Dương Mỵ có vẻ
không vui lắm, chắc do còn mệt, Du Thiên Vũ rời khỏi cho Dương
Mỵ nghỉ ngơi còn mình đi đến phòng thờ mẫu thân thấp cho người nén nhan để báo tin vui.
Một đêm trôi qua có người không ngủ ngon giấc, người vì vui mừng,
người thì lo sợ, còn người thì “nóng bức” mà không ngủ được,
vì bạn trẻ nào đó vì quá lạnh phải chạy qua phòng người ta
ăn bám ở trong chăn mà ngủ ngon lành, hại người ta cả đêm thức
trắng, tơ máu phũ kính mắt, sáng ra còn tròn mắt ngay thơ hỏi:
-Tối qua chàng mất ngủ sao? Mắt thâm quần hết rồi này! Nàng vừa
nhìn Du Thiên Ân gắp cái bánh bao vào bát của hắn.
Du
Thiên Ân cười khổ, chỉ biết lắc đầu, nàng cũng không để ý mà
bắt đầu ăn sáng, trời lạnh mà ăn bát cháo và bánh bao nóng
như thế này đúng là không gì tuyệt hơn.
-Khụ...tuyết kìa!!
Đang ăn ngon lành nàng bất giác nhìn ra ngoài sân, những bông tuyết
nhỏ li ti đang rơi xuống, nàng vội vàng chạy ra ngoài, từng cơn
lạnh buốt ập đến nàng chà hai cánh tay đang lạnh buốt.
-Thiên Ân ra đây xem nhanh lên là tuyết đầu mùa đó!! Nàng thích thú gọi Du Thiên Ân.
Du Thiên Ân mang áo choàng ra khoát lên người nàng, nắm thật chặt
đôi tay lạnh lạnh cống của nàng mà kéo đến đình nghĩ mát, nơi này thoáng hơn, thích hợp để ngắm tuyết rơi.
Mắt nàng
như sáng long lanh ngắm nhìn những bông tuyết đang rơi xuống,
nàng đưa tay ra mái hiên hứng lấy bông tuyết đang rơi xuống, rồi
ngốc nghếch đưa vào miệng ăn thử rồi phán một câu:
-Thì ra tuyết cũng giống như nước đá thôi!
Du Thiên Ân nhìn nàng mà trên môi lộ rõ ý cười, không để nàng
nghịch tuyết lâu thêm Du Thiên Ân kéo nàng ngồi vào lòng mình,
còn lấy áo choàng che cho nàng, cả hai cùng hướng mắt nhìn
những bông tuyết nhỏ trắng tinh khôi bay trong không trung, người
và cảnh tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp.
Nhưng có lẻ
nhưng ngày bình yên hạnh phúc này chẳng duy trì được nữa, hôm
sau A Triệu mật báo, Cựu Phụ của Du Thiên Ân sẽ đến phủ của
hắn , nhưng tin tức mà A Triệu báo chậm một bước so với Cựu
Phụ của hắn, lúc nàng thu sếp đi trốn thì Cựu Phụ của Du
Thiên Ân đã đến trước cổng, Du Thiên Ân quá gấp nên bảo nàng
chạy ra cổng sau, còn hắn nghĩ cách chặn Cựu Phụ phía trước.
Nhưng người Cựu Phụ này của Du Thiên Ân quá cao tay, ông ta đã cho
người chặn cả cửa sau, nàng thấy thế liền về phòng thay quần
áo của nữ nhân, lại xuống bếp lấy một cái xọt tre nhỏ mang
vào tay, rồi bình tỉnh bước ra cửa sau.
Bọn chúng thấy nàng liền chặn lại.
-Các ngươi là ai? Sau lại đi ra từ phía sau phủ của nhị vương gia? Bọn chúng chặn đường nàng để tra hỏi.
-Ta là nô tỳ trong phủ, ta đi ra ngoài mua một ít đồ về làm điểm
tâm cho nhị vương gia. Mà ta hỏi các ngươi là ai mới đúng, sau
đứng thập thò ở đây? Nàng giả vờ.
Bọn chúng nhìn nàng
dò xét, sau đó bàn tán với nhau rằng, người cần bắt là nam
nhân nên bọn họ cho nàng đi, nàng thở phào nhẹ nhõm rồi giả
vờ đi bình thường sau đó chạy một mạch đến quán trà ngồi đợi Du Thiên Ân, nàng và hắn hàng ngày điều đến đây thưởng trà và ngắm cảnh, nếu tìm nàng nhất định hắn sẽ đến đây đầu tiên,
nhưng nàng đợi hắn hơn ba tiếng rồi nhưng không thấy bóng dáng
hắn xuất hiện.
Nếu là nói chuyện thì ba tiếng là rất
lâu rồi, nàng hết kiêng nhẫn nên đánh liều trở về phủ, xe ngựa ngoài phủ thấy không có, có nghĩ Cựu Phụ của hắn đã đi,
nhưng mà sao hắn không đến tìm nàng.
Nàng gọi cửa thì quản gia ra mở cửa.
-Vị cô nương này chẳng hay muốn tìm ai?! Lão quản gia nhìn nàng.
Nàng quên mất mình trở về thân phận nữ nhân rồi, chả trách lão quản gia không nhận ra.
-Quản gia ta là Liên Thanh! Nhị vương gia đâu rồi!?
Lão
quản gia nghi vấn nhìn nàng, hồi lâu mới nhìn ra liền đưa nàng
vào trong, không có Du Thiên Ân, chỉ thấy A Triệu ngồi thẩn thờ
ở ngoài sân, trên mặt còn có vết bầm, thấy nàng A Triệu vội
chạy đến.
-Thanh Tâm cô nương mau vào trong nhà ngoài trời rất lạnh.
Nàng đi vào trong phòng thay đồ nam trở lại, A Triệu đợi sẵn ở phòng khách.
-Rốt cuộc Du Thiên Ân đâu rồi? Nàng hỏi.
A Triệu đưa tách trà nóng cho nàng, sau đó cũng ngồi xuống bàn.
-Chủ nhân vừa rồi cãi nhau với Diệp gia một trận, Diệp gia cho
người đưa chủ nhân đi rồi, ta cứ tưởng sẽ qua mặt được Diệp gia nhưng ta quá ngốc, ngài ấy nói ta hôm nay giờ mùi sẽ đến phủ
nhưng ngày ấy lại đến trước, trước khi đi chủ nhân có căn dặn
ta đưa cô nương đến nơi của Triệu Long và Lâm Xuyến, cô nương hãy
thu xếp mọi thứ chúng ta cùng lên đường, người của Diệp gia sẽ trở lại bất cứ lúc nào.
Nàng trầm ngâm hồi lâu.
-Ta không đi, ta sẽ ở lại chờ Du Thiên Ân về!
-Nếu còn ở lại tính mạng của cô nương sẽ gặp nguy hiểm, chủ nhân đã căn dặn ta rất kỹ!
Dù A Triệu có nói thế nào nàng vẫn tỏ thái độ nhất quyết không đi, cuối cùng A Triệu cũng nói ra sự thật, là Du Thiên Ân đã
chấp nhận chuyện mưu phản với yêu cầu không được làm tổn hại
đến nàng, Du Thiên Ân biết nàng sẽ không chấp nhận nên muốn đưa
nàng đến chỗ Lâm Xuyến khi nào mọi chuyện đã xong hắn sẽ đến
đưa nàng về.