Ngôn Ngôn bực bội gỡ tay Tiểu Kiều ra khỏi mắt mình, khó chịu
muốn chết tự dưng rủ người ta đi xem Tiên Cá tỷ tỷ với ca ca
kia chèo thuyền rồi bịt mắt người ta lại.
-Tiểu Kiều buông ra, không ta mách mẫu thân bây giờ!!
Tiểu Kiều nghe thấy liền mở tay ra, cảnh trước mắt cũng không tổn
hại gì đến trẻ nhỏ nữa, Tiểu Kiều nhìn về hướng chiếc
thuyền nhỏ trên sông kia, thấy nàng và Du Thiên Ân nói chuyện
rất say sưa, thì ra đây là người trong lòng của nàng, hèn gì
hôm qua chăm sóc rất chu đáo.
-Hai đứa nhỏ kia ra đây nhìn cái gì đó!!
Lâm Xuyến tiến lại gần bọn họ, Tiểu Kiều nghe thấy liền ra dấu
im lặng, Lâm Xuyến đến xem thì ra là cặp đôi người ta đang hẹn
hò, mà người ta hẹn hò liên quan gì đến hai đứa nhỏ này?
-Tiểu Kiều không phải ngươi còn một thùng y phục chưa phơi sao? Còn
tiểu tử thúi con chép xong hai trăm chữ chưa mà chạy ra đây?
-Vậy bây giờ muội có về nhà chung với bọn ta không? Hay ở lại đây? Phải rồi gia cảng của người kia thế nào?
Nàng cũng quên mất vấn đề này, bây giờ mọi chuyện đã giải quyết
khúc mắt giữa nàng và Du Thiên Ân không còn, cũng xem là đang
yêu nhau đi, ở lại với Du Thiên Ân cũng đúng, nhưng mà vấn đề
người cậu kia của Du Thiên Ân không biết giải quyết thế nào.
-Phu nhẫn sao không dùng điểm tâm mà chạy ra đây, nàng nhớ mình đang mang thai không đó.
Triệu Long cùng Du Thiên Ân đi đến chỗ nàng và Lâm Xuyến. Lâm Xuyến
nghe phu quân mình trách móc liền nhẹ giọng nói.
-Phu quân chàng yên tâm, thiếp lúc chiều có dùng ba bát chè rồi đến giờ vẫn còn no lắm!
-Đến ba bát, tiểu hài tử con tham ăn quá đó! Triệu Long vui vẻ xoa bụng Lâm Xuyến.
Nàng nhìn hai người họ cười, bất giác bản thân cũng cười theo,
hạnh phúc đơn giản chỉ có vậy, nàng đưa mắt nhìn sang Du Thiên
Ân thấy hắn cũng đang nhìn nàng.
-Sao thế? Nàng hỏi.
Du Thiên Ân lắc đầu không nói gì, đến khi mọi người vào trong
mạng thuyền hắn mới nói cùng Lâm Xuyến và Triệu Long.
-Tại hạ là Diệp Ân, ta nay có chuyện còn chưa giải quyết xong ta
phải đi trước, còn Thanh Tâm ta phải nhờ các vị chăm sóc một
thời gian ,sau khi công việc xong ta sẽ đến nàng ấy.
Triệu Long hơi bất ngờ, còn Lâm Xuyến thì bình thản nhìn Du Thiên Ân.
-Diệp công tử có việc gì mà phải bỏ người mình thương cho
người khác chăm sóc? ta nhìn công tử cũng không giống dạng quất ngựa truy phong ấy!
Du Thiên Ân cười khổ.
-Triệu phu nhân, tại hạ thật sự có việc, việc này đối với sự an toàn của Thanh Tâm có chút nguy hiểm nên ta không thể ít kỷ
đưa nàng theo cùng, khi mọi chuyện ổn thỏa ta nhất định đến
đón nàng.
Lâm Xuyến gật đầu.
-Được thôi, ta xem Tiểu Tâm như muội muội của mình, công tử nên
nhớ nếu công tử làm muội ấy đau khổ, dù công tử trốn dưới
đất Lâm Xuyến ta cũng moi công tử lên hỏi tội!! Lâm Xuyến nở
một nụ cười sắc bén.
-Nếu tại hạ lần nữa làm nàng ấy đau khổ, không cần Triệu phu nhân ra tay, ta sẽ tự giải quyết
mình trước! Du Thiên Ân khẳng định. Hắn lại dịu dàng nhìn
nàng, thấy nàng có vẻ không vui.
-Vậy tại hạ đi trước! Du Thiên Ân chấp tay cúi chào.
-Để muội đi tiễn Du..Diệp Ân.
Nàng lủi đủi đi theo hắn lên bờ, trời lúc này nhá nhem tối, Du
Thiên Ân cầm theo một cây đèn giấy soi đường dưới chân cho nàng.
Được tầm một đoạn hắn dừng lại.
-Nàng giận ta không?! Du Thiên Ân đưa tay vén lại sợi tóc bị gió thổi lên má nàng.
Lúc đó Ngôn Ngôn gào khóc trên thuyền, hình như
muốn đi theo nàng, Tiểu Kiều thì khổ sở ôm nó lại, nàng đợi
thuyền đi xa rồi mới chuyển hướng đến kinh thành, nơi có người
nàng muốn gặp mặt!!
Nàng lúc đó không kịp nghĩ đã chạy lên bờ, quần áo cũng không kịp thay, như lần trước cải nam
trang thì mọi chuyện rất thuận lợi, hiện tại đi trên phố cứ
phải né tránh ánh mắt của mọi người, tuy không ai nhận ra nhưng hơi phiền một chút.
Nàng vòng ra cửa sao của phủ vẫn
như mọi khi không có người canh giữ, may mắn không phải đi tìm
vừa vào đã nhìn thấy Du Thiên Ân đang đứng nói chuyện với A
Triệu, A Triệu mà biết nàng chưa chết chắc bất ngờ lắm, nàng
không vội gọi Du Thiên Ân đi đến thật gần gọi nàng mới gọi.
-Thiên Ân!
Du Thiên Ân nghe tiếng gọi liền đưa mắt vêd hướng nàng, A Triệu
cũng xoay người lại nhìn, mặt Du Thiên Ân lúc đó biến sắc,
liền nhanh tay rút kiếm đeo bên người A Triệu ra, kề kiếm vào
cổ A Triệu, nàng thấy vậy liền chạy đến.
-Thiên Ân làm sao thế?! Nàng cố đẩy thanh kiếm ra khỏi cổ A Triệu.
-Là vì ta không yên lòng, chàng nói sợ ta gặp nguy hiểm, thì ta
cũng sợ chàng gặp hiểm, cứ ngồi lo lắng cho chàng thì ta thà
gặp nguy hiểm, dù sao cũng cùng chàng ta cũng yên tâm hơn!
-Chủ nhân! A Triệu trợn mắt nhìn Du Thiên Ân.
Lưỡi kiếm rất bén trên cổ A Triệu có vệt máu xuất hiện, nhưng Du
Thiên Ân vẫn nhất quyết không lấy thanh kiếm ra.
-Là từ khi người ở Uy Vũ phủ về, Diệp gia thấy người có điều khác thường liên tục ép thuộc hạ nói ra, chủ nhân thật sự
thuộc hạ từ trước đến giờ vẫn một lòng trung thành với
người, chỉ là...chỉ là Diệp gia dùng gia gia của thuộc hạ ra
uy hiếp nên..thuộc hạ không thể không làm.
-Cái đầu này của nàng chứa gì trong đó vậy hả, biết suy nghĩ
không? Nàng làm ta tức chết mà, nàng đợi ở đây ta đi lấy y
phục cho nàng thay, sao đó đưa nàng đến chỗ thuyền lớn! Du Thiên Ân đi đến tủ bằng gỗ tìm cho nàng bộ y phục.
-Nhưng ta rất sợ, ta sơ bản thâṇ không bảo vệ tốt cho nàng, nếu
nàng xảy ra chuyện gì ta thật sự ...hầy ta thật sự không giám
nghĩ.
-Không nghĩ đến thì sẽ không sao, chỉ cần chúng ta
cẩn thận một chút đừng để Cửu Phụ của chàng biết ta ở đây,
ta cũng có thể nghĩ cách giúp chàng khuyên Cửu Phụ, hai cái
đầu còn hơn một cái mà!!
Nàng lấy bộ quần áo đến chỗ bức bình phong thay ra, Du Thiên Ân
không biết ngồi dậy từ lúc nào đi đến bàn lấy cây lược gỗ
chải đầu giúp nàng. Tóc nàng được quấn phân nữa, còn phân nữa
xõa dài xuống, trên đầu còn cài một cây trâm ngọc.
Nàng lấy cây quạt cuả Du Thiên Ân để trên bàn ra nghịch, nàng cầm mà gõ gõ quạt lên tay.
-Thế nào giống một soái ca đào hoa chưa! Nàng cười.
-Soái ca là gì? Du Thiên Ân không hiểu.
-Đại loại là giống công tử đào hoa phong nhã không?
Du Thiên Ân phì cười.
-Giống, rất giống!! Cũng trưa rồi nàng đói bụng chưa để ta gọi người làm thức ăn cho nàng.
Nàng cũng có cảm giác đói nên gật đầu, một lúc sau tỳ nữ mang
thức ăn đến, Du Thiên Ân cũng cho người gọi quản gia đến, nói
với quản gia là nàng là vị bằng hữu của mình, đắc tội với
nàng là đắc tội với hắn.
Từ ngày đó người trong phủ Du Thiên Ân cung kính nàng như cung kính Du Thiên Ân, mà nàng lại không thích lắm.
Mọi chuyện trôi qua bình thường cho đến tận nữa tháng sau, công công trong cung đến phủ báo tin, hoàng thượng muốn mời hắn vào
cung, nàng cũng đang nhàm chán nên năng nỉ hắn cho đi theo, ban
đầu hắn nhất quyết không cho nhưng nàng mặt dày làm nũng rốt
cuộc hắn cũng bỏ cuộc.
Xe ngựa trên đường đi đến hoàng
cung, nàng có vén màng lụa lên xem cảnh vật bên đường, đột
nhiên xe ngựa dừng lại, Du Thiên Ân đang xem sách hắn gấp sách
để một bên sau đó lên tiếng hỏi.
-Có chuyện gì?
-Bẩm vương gia phía trước có người cãi nhau đám người lấn ra đường không đi được! Phu xe nói.
Nàng tò mò lôi Du Thiên Ân ra ngoài xem, là một nữ nhân đang cãi nhau với người bán hàng bên lề đường mà người này giống côn đồ
hơn, người ta là nữ nhân mà làm gì xồn xồn mất lịch sự như
thế!
Nàng bất bình nên chen vào giúo sức, Du Thiên Ân
giật mình kéo nàng lại nhưng không kịp vì đám đông càng ngày
càng bu đông thêm.
-Vị thúc thúc kia người ta là nữ nhân chân yếu tay mềm ngươi vừa phải thôi chứ! Nàng lên tiếng.
Tên kia nghe thấy liền chỉ tảy dằn mặt nàng.
-Tiểu tử thúi kia ngươi là ai mà xen vào chuyện của ta, mau mau đi ra không ông cho một gậy bây giờ!
Nàng lườm hắn ta, rồi quay sang vị cô nương kia.
-Tiểu thư không sao chứ, tiểu thư đừng sợ tên côn đồ này không dám làm gì cô nương đâu!
Vị cô nương kia quay sang nhìn nàng, lúc này nàng mới nhìn thấy rõ mặt...hểy, người này quen lắm nha…
-Công tử ta không sao cám ơn công tử đã giúp….
Hai ánh mắt chạm nhau, hình như hai người điều phát hiện ra sự kỳ lạ.
-Uyển nhi?
-Thanh Tâm?
Hai người đồng thanh la lên, tên côn đồ kia tức giận quát.
-Các ngươi liếc mắc đưa tình cái gì, mau trả ông đây năm lượng,
nha đầu thúi này mua không trả tiền còn đánh ông đây hai bạt
tay, nếu không trả ta kiện ngươi lên quan.