Chu thị cũng muốn nghe xem Triệu Tình Lam định nói gì, mặc kệ thế nào,
cứ nghe xong đã, ít nhất cũng phải biết được tại sao lại từ hôn. Về phần xử lý nàng, nếu cần thiết thì có thể tạm hoãn lại cũng được. Chẳng qua
bà cảm thấy có chút lạ, Tình Lam và Sở Ly U đính hôn nhiều năm như vậy
nhưng chưa từng gặp mặt, tại sao Sở Ly U lại có thể nhận biết Tình Lam?
“Thế tử Dục thân vương phủ vốn là không biết nữ nhi, nhưng bởi Ninh thế tử
tiến lên chào hỏi cho nên mới biết nữ nhi chính là người đính hôn với
hắn từ nhỏ. Sau đó hắn vũ nhục nữ nhi trăm điều, dùng những từ ngữ không thể chấp nhận nổi, nữ nhi đã cố gắng chịu đựng, dù sao phu là trời, nếu hắn đã là vị hôn phu của nữ nhi thì hắn có muốn trách cứ nữ nhi cũng
không sao, nữ nhi chỉ cần nhẫn nhịn là được.” Nói đến đây, trong mắt
Triệu Tình Lam lấp lánh ánh nước, thoạt nhìn có vẻ yếu đuối mỏng manh,
chịu qua vô vàn tủi nhục.
Chu thị thấy vậy cũng không cho rằng
Triệu Tình Lam đang phải chịu tủi nhục gì mà chỉ cảm thấy một nữ nhi vì
gia tộc chịu chút uất ức thì có sao đâu, nhưng nếu mọi chuyện giống như
nó nói thì tại sao cuối cùng còn phải từ hôn? Đúng là nó vẫn còn chưa đủ nhẫn nại.
“Nếu ngươi đã có thể nhịn xuống thì sao còn ồn ào ra
những chuyện sau đó? Người bên Dục thân vương phủ nói rồi, là ngươi nói
từ hôn với bọn họ.” Triệu Tĩnh Nguyên cũng không quan tâm nữ nhi phải
chịu uất ức gì, theo hắn, mặc kệ là uất ức gì, chỉ cần nhịn là được,
vinh nhục cá nhân sao có thể so với cả gia tộc.
Triệu Tình Lam
vừa nói chuyện vừa cẩn thận quan sát tổ mẫu và phụ thân, thấy bọn họ
nghe nói mình chịu uất ức nhưng một chút biểu hiện quan tâm cũng không
có, thậm chí còn chẳng thèm hỏi han một câu xem Sở Ly U nói nàng cái gì, điều này thật khiến nàng cảm thấy thất vọng cùng đau khổ.
Ở trong lòng bọn họ, cho dù nàng có phải chịu
muôn vàn uất ức cũng là chuyện đương nhiên, chỉ cần không ảnh hưởng đến
lợi ích gia tộc là được.
“Phụ thân, xin nghe Lam nhi từ từ nói.
Lam nhi lúc ấy đã cố nhẫn nhịn, nhưng sau đó Sở thế tử lại nói, phụ thân vì tin chiều thiếp thất nên mới rơi vào kết cục hôm nay, đó là trừng
phạt đúng tội. Hắn còn nói phụ thân già mà không kính, tuổi như vậy còn
không biết tu đức, trong phủ đầy ái thiếp. Sau lại nói, có phụ thân như
vậy đương nhiên cũng không sinh ra thứ nữ nhi tốt đẹp gì, chẳng biết có
đảm đương nổi vị trí Thế tử phi Dục thân vương phủ hay không. Hắn còn
nói hiện giờ phụ thân chỉ là một quan viên lục phẩm, lại còn bị đuổi ra
ngoài, nữ nhi của người như vậy sao có thể xứng với Thế tử Dục thân
vương phủ như hắn, phụ thân là cóc mà còn muốn ăn thịt thiên nga, nhà
bọn họ sớm đã định từ hôn rồi. Còn có rất nhiều lời khó nghe khác nữa,
nữ nhi thật không dám nói ra. Người nói xem, chẳng lẽ nữ nhi nghe được
những lời mắng chửi phụ thân mình như vậy mà còn phải tiếp tục giả câm
giả điếc sao?” Lúc này Triệu Tình Lam đã không còn rơi nước mắt nữa, chỉ bình tĩnh nhìn chằm chằm Triệu Tĩnh Nguyên, xem xem nàng đã nói như vậy rồi, Triệu Tĩnh Nguyên còn cái gì để nói.
Nàng là nữ nhi, dù có
bị uất ức cũng không việc gì, nhưng phụ thân là người đứng đầu Triệu
gia, chẳng lẽ bị người ta sỉ nhục lại vẫn cho qua? Nếu như bọn họ cảm
thấy điều đó có thể chấp nhận được thì hôm nay nàng dù có bị phạt cũng
sẽ không oán hận gì.
Triệu Tĩnh Nguyên và Chu thị nghe vậy cảm
tức đến run người. Triệu Tình Lam nói một câu, thân hình Triệu Tĩnh
Nguyên và Chu thị lại kéo căng thêm một chút, chỉ hận không thể lập tức
vọt đến trước mặt Sở Ly U cho hắn mấy cái tát. Nói gì thì nói, Sở Ly U
chỉ là một vãn bối, dù tương lai hắn có là Dục thân vương đi chăng nữa
thì sao hắn có thể nói những lời như vậy được cơ chứ?“Hắn thực sự nói
vậy?” Chu thị run giọng hỏi. Bà vẫn luôn cho rằng Dục thân vương phủ dẫu gì cũng là vọng tộc trăm năm, dạy dỗ ra hài tử chắn chắn không thể kém
được, nhưng không ngờ nó lại có thể nói ra những lời không lưu tình như
vậy, có điểm nào giống con cháu thế gia cơ chứ, có mà giống mấy phụ nhân quê mùa ngu ngốc, chỉ giỏi miệng lưỡi ấy.
“Tỗ mẫu, những lời như vậy Lam nhi đâu dám nói bậy. Lúc ấy ở bên cạnh con còn có hai nha đầu
Hồng Linh và Thúy Vũ, tổ mẫu có thế hỏi họ, nếu như lời bọn họ còn chưa
đủ khiến tổ mẫu tin tưởng, ngài có thể hỏi Thế tử Ninh quốc công phủ
Ninh Mặc Hiên, hắn cũng có mặt ở đó. Đừng nói là con, đến chính Ninh thế tử cũng không thể nghe nổi những lời ấy, hắn muốn Sở thế tử xin lỗi con nhưng Sở thế tử không chịu.” Triệu Tình Lam đoán chừng tổ mẫu sẽ không
đi tìm Ninh thế tử để hỏi, mà dù có hỏi thì nàng cũng không lo, Ninh thế tử là người thông minh, chắn chắn biết phải trả lời như thế nào. Thông
quan những chuyện gần đây, Triệu Tình Lam tin tưởng Ninh Mặc Hiên chắc
chắn đứng về phía nàng.
Chu thị thấy Triệu Tình Lam nói rất
thuyết phục, lại có căn cứ rõ ràng nên hướng ánh mắt nghi ngờ đến hai
nha đầu sau lưng Triệu Tình Lam, hai người này cũng theo ý tứ của tiểu
thư nhà mình mà nói tiếp. Không nói đến việc hôm nay tiểu thư nhà bọn họ nói cũng không phải là sai sự thực, mà có là sai sự thực thì bọn họ cũng phải giúp tiểu thư nói thành sự thực.
“Lão thái
quân, Sở thế tử thật đáng hận mà, hắn nói chuyện không lưu lại dù chỉ
một chút tình cảm và thể diện cho Triệu gia chúng ta, cho dù tiểu thư đã cố gắng nhẫn nại, nhưng chuyện liên quan đến danh dự của lão gia, tiểu
thư sao có thể tiếp tục nhẫn nại được? Nếu tiểu thư lại chịu đựng tiếp,
chỉ e bao nhiêu người ở đó cũng đều cho rằng lão gia là người như vậy
thật. Chưa biết chừng sau đó còn truyền ra mấy lời đồn đại khó nghe
hơn.” Hồng Linh không những khẳng định lại những điều Triệu Tình Lam vừa nói mà còn thêm dầu thêm mỡ nói tiếp. Chiêu này của tiểu thư thật
tuyệt, lúc đó Sở thế tử không nói những lời này, nhưng mà với cái đức
hạnh đó của Sở thế tử, có vu oan cho hắn thì người khác cũng vẫn sẽ tin.
“Nếu bọn họ đã không nể mặt như vậy, chúng ta cũng không thể không phản ứng. Như vậy Lam nhi cũng không thể coi là sai.” Triệu Tĩnh Nguyên cảm thấy
có chút mệt mỏi, tại sao lại có những lời đồn đại như vậy cơ chứ, giờ
hắn quả thật chính là Phượng Hoàng gãy cánh không bằng gà, ngay cả nữ tế sớm ước định cũng có thể nói hắn như vậy.
“Nguyên nhi, ngươi
xem chuyện tốt ngươi làm đi, năm ấy ta đã khuyên ngươi rồi, không thể
thu nữ tử thanh lâu vào phủ được, giờ thì hay rồi, mọi chuyện lại biến
thành như thế này. Ngươi ăn nói thế nào với liệt tổ liệt tông Triệu gia
đây? Sau này có xuống dưới cửu tuyền ta cũng chẳng còn mặt mũi nào gặp
lại phụ thân ngươi nữa.” Chu thị nghe Triệu Tĩnh Nguyên nói vậy, càng
nghĩ càng cảm thất uất ức, bao năm trôi qua êm đẹp, giờ đến tuổi này rồi lại không thể yên ổn sống qua ngày, sau này còn phải đi theo nhi tử
lang bạt kỳ hồ.