Có lẽ Chu thị cũng có chút tình thương đối với nàng, nhưng tiếc là chút
tình thương ấy chịu không nổi những kích thích sau này. Đối với Chu thị
mà nói, Triệu gia mới là quan trọng nhất, phụ thân nàng mới quan trọng
nhất, nàng chỉ là người có cũng được, không cũng chẳng sao, nếu như còn
giá trị thì còn được yêu thương, hết giá trị rồi có khi lại bị vứt bỏ.
Trong lòng tổ mẫu, giá trị của nữ hài tử thể hiện ở chỗ nàng có khả năng hỗ trợ gia đình hay không. Người không thể hỗ trợ là kẻ vô dụng, hiện
tại trong lòng tổ mẫu, nàng chính là kẻ vô dụng đáng bị vứt bỏ ấy.
Trải qua nhiều chuyện như vậy, Triệu Tình Lam đã không còn là một tiểu nha
đầu ngốc nghếch, nàng sớm hiểu được, người sống trên đời không thể mãi
dựa dẫm vào người khác, cái dựa vào được chỉ có bản thân mình, khi gặp
chuyện thì bản thân phải tự cứu lấy mình chứ không nên hy vọng tìm người tới giúp. Nếu người khác đã muốn vứt bỏ nàng, nàng cần gì phải thuận
theo bọn họ để rồi chịu tổn thương? Hiện tại, suy nghĩ trong lòng Triệu
Tình Lam chỉ có một điều duy nhất, nếu người ta đã bất nhân, thì cũng
đừng trách nàng bất nghĩa.
Triệu Tình Lam nhìn Chu thị mà cười
lạnh, tình thân ở cái nhà này thật bạc bẽo, nguội lạnh, thật uổng cho
nàng trước kia nâng niu, coi trọng. Hiện giờ ánh mắt tổ mẫu nhìn nàng
chỉ toát lên hận ý, không còn dù chỉ là một chút từ ái trước kia. Đoán
không chừng, hôm nay tổ mẫu muốn xử phạt nàng, nhưng nàng dễ dàng xử
phạt vậy sao? Cứ ngồi im chờ chết cũng không phải là phong cách của
nàng.
“Đứa cháu bất hiếu này, ngươi còn không quỳ xuống.” Chu thị vỗ bàn quát lớn: “Lâu nay tổ mẫu đối xử với hươi như thế nào? Ngươi lại làm cái chuyện gì? Ngươi hỏi lương tâm ngươi xem, Triệu gia chúng ta có lỗi gì với ngươi?”
Chu thị càng nghĩ càng thấy lạnh tâm, sao
Triệu gia lại có thể sinh ra cái loại nữ nhi lấy oán trả ơn như vậy,
nhất định là nó bị cái người mẫu thân vô tình vô nghĩa kia xúi giục, hôm nay bà xử lý nó, thử xem Sầm Mộ Vân kia có thể không đau lòng không.
Bây giờ trong lòng Chu thị chỉ cảm thấy Triệu Tình Lam chính là nữ nhi của
Sầm Mộ Vân mà hoàn toàn quên mất Triệu Tình Lam cũng là con cháu Triệu
gia bọn họ, bà ta cho rằng xử phạt Triệu Tình Lam sẽ làm tổn thương Sầm
Mộ Vân mà không nghĩ đến điều đó sẽ ảnh hưởng gì đến người Triệu gia.
Triệu Tình Lam nghe mà cười lạnh, đã đến lúc này rồi mà còn nói người Triệu
gia chưa từng làm chuyện có lỗi với nàng, hay là họ cho rằng họ làm
chuyện có lỗi với mẫu thân nàng không có nghĩa là có lỗi với nàng, nhưng giờ cũng không phải là lúc tranh luận cái này, vì vậy nói: “Tổ mẫu nói phải, Triệu gia không làm gì có lỗi với Tình Lam,
nhưng không phải Tình Lam cũng chưa từng làm gì có lỗi với Triệu gia
sao? Tình Lam quả thật không biết hôm nay tổ mẫu giận giữ như vậy cuối
cùng là vì chuyện gì? Kính xin tổ mẫu nói rõ cho Tình Lam biết.”
Nàng là muốn giả vờ ngây ngốc đấy, đừng tưởng nàng còn ít tuổi thì bọn họ có thể tùy ý nắn bóp, nếu còn chọc tới nàng thì cũng đừng trách nàng không đếm xỉa đến chút tình thân cuối cùng. Nhưng trước nàng sẽ chịu đựng,
đằng nào cũng phải rời xa Kinh thành, cùng bọn họ huyên náo quá căng
cũng chẳng phải chuyện gì tốt. Tương lai sau này không đoán trước được
điều gì, nàng cũng không biết bản thân sẽ phải đối mặt với vận mệnh gì,
dù là sống lại một đời, nàng vẫn không thể nắm giữ vận mệnh của chính
mình.
“Tại sao ngươi lại tự tiện từ hôn, hơn nữa còn là trước mặt bao người? Trong mắt ngươi có còn tồn tại người phụ thân như ta không?
Làm gì có nữ nhi nhà ai lại tự mình từ hôn cơ chứ? Hôm nay ngươi cứng
cáp rồi, giỏi rồi, cũng không thèm để phụ thân ta vào mắt nữa!” Triệu
Tĩnh Nguyên không nhịn được, giận giữ mắng Triệu Tình Lam, con bé này
giống hệt mẫu thân nó, nhìn thấy nó là hắn lại nghĩ đến Sầm Mộ Vân, cho
nên mấy lời này mặc dù là nói với Triệu Tình Lam nhưng chẳng khác nào
nói với Sầm Mộ Vân.
“Thì ra là vì chuyện này khiến cho tổ mẫu
giận giữ như vậy, nhưng xin phụ thân và tổ mẫu bình tĩnh, nghe Lam nhi
nói đã.” Triệu Tình Lam ra vẻ bừng tỉnh, vội vàng cười với Triệu Tĩnh
Nguyên và Chu thị rồi nói.
“Ngươi làm ra chuyện như vậy mà còn có thể cười được? Chẳng lẽ như vậy còn không phải là có lỗi với Triệu gia?
Ngươi biết rõ hiện giờ Triệu gia chỉ còn có thể trông cậy vào Dục thân
vương phủ vậy mà ngươi còn đắc tội bọn họ. Đó không phải là muốn Triệu
gia chúng ta diệt vong sao?” Triệu Tĩnh Nguyên thấy bộ dạng này của
Triệu Tình Lam lại càng cảm thấy tức giận, bực mình nói.
“Phụ
thân nói gì vậy, nữ nhi dù sao cũng là người Triệu gia, Triệu gia tốt
thì nữ nhi cũng tốt, Triệu gia không còn nữ nhi còn có thể tồn tại sao?
Đạo lý đơn giản như vậy, nữ nhi vẫn hiểu được, vậy nên cũng sẽ không làm chuyện gì gây ảnh hưởng đến Triệu gia.” Triệu Tình Lam không dám cười
nữa, sợ hãi giải thích với phụ thân.
“Nếu như không phải tại
ngươi thì tại sao hôm nay Dục thân vương phủ lại phái người đến, giận
giữ đùng đùng nói ngươi tự ý từ hôn với Dục thân vương phủ bọn họ, ngươi dám nói ngươi không làm sao?” Triệu Tĩnh Nguyên đương nhiên không tin
Triệu Tình Lam, nếu nàng thực sự không làm thì sao lại có chuyện như
vậy.
“Phụ thân nghe bọn họ nói như vậy nên mới cảm thấy tức giận, theo Lam nhi đoán, có phải người bên Dục thân vương phủ đến cũng chỉ
nói với ngài việc Lam nhi từ hôn mà không nói rõ nguyên nhân phải
không?” Triệu Tình Lam cười yếu ớt nói.
“Còn cần phải nói nguyên
nhân? Một nữ hài tử như ngươi tự mình nói từ hôn đã chẳng phải là chuyện hay ho gì rồi.” Triệu Tĩnh Nguyên lười phải nghe Triệu Tình Lam giải
thích cho nên chỉ lạnh giọng nói. Lee^q uyyDoo^nn
“Sao Lam nhi
lại không biết điều này cơ chứ, nhưng phụ thân, Lam nhi cũng thực không
chịu được nên mới vậy, Lam nhi nghĩ nếu phụ thân biết được nguyên nhân
cũng sẽ không trách tội Lam nhi. Lúc ấy Lam nhi bất đắc dĩ mới phải chọn việc từ hôn, nếu như còn có lựa chọn khác, sao Lam nhi còn phải làm như vậy?” Triệu Tình Lam ủy khuất nói.
“Ngươi nói đi, ta xem ngươi
nói được cái lý do gì.” Triệu Tĩnh Nguyên thấy Triệu Tình Lam dường như
muốn khóc cảm thấy nàng không giống như đang giả bộ, hơn nữa hôm nay
người bên Dục thân vương phủ cũng chỉ nói nữ nhi ông ở trước mặt bàn dân thiên hạ từ hôn với bọn họ mà không nói rõ nguyên nhân.
“Phụ
thân cho nữ nhi thưa. Hôm qua nữ nhi cùng mấy tỷ muội Sầm gia ra ngoài,
trùng hợp gặp được mấy người Thế tử Dục thân vương phủ và Thế tử Ninh
quốc công phủ. Bởi vì trước kia Ninh thế tử từng coi bệnh cho nữ nhi,
cũng coi là quen biết nên mới tiến lên chào hỏi.” Triệu Tình Lam không
định nói sai điều gì, nói sai cũng không đem lại cho nàng cái gì tốt,
chỉ cần một số chỗ thay đổi cách nói một chút, đảm bảo Triệu Tĩnh Nguyên nghe xong tức chết là được.
Chu thị cũng định nghe xem Triệu
Tình Lam định nói gì, mặc kệ thế nào, cứ nghe xong đã, ít nhất cũng phải biết được tại sao lại từ hôn. Về phần xử lý nàng, nếu cần thiết thì có
thể tạm hoãn lại cũng được.