Đối với việc có thể ra ngoài dạo chơi, Tình Lam mặc dù cảm thấy có chút
vui mừng nhưng trong lòng vẫn không tránh khỏi phiền muộn. Cuộc sống như vậy có lẽ chỉ có ngày hôm nay mà thôi, sau này trở về Triệu gia, oán
hận của tổ mẫu và phụ thân, lại thêm Dục thân vương phủ từ hôn, nàng
khẳng định sống không yên được. Mặc dù trước đó nàng rất tự tin cam đoan với mẫu thân nhưng thực ra chuyện này nàng còn chưa nghĩ ra biện pháp
đối ứng. Thôi thì chỉ cần thoát khỏi Dục thân vương phủ, những chuyện
khác đều có thể đi một bước tính một bước.
Kiếp này không thể
lại bi thảm như kiếp trước được, cùng lắm thì chịu vất vả mấy năm, nàng
có ngoại tộc đứng sau, mẫu thân chắc chắn sẽ không bỏ mặc nàng.
Ai cũng không để ý, nãy giờ Sở Bác Niên vẫn cưỡi ngựa chậm rãi đi theo đoàn xe.
Đến cổng Vương ký, xe ngựa dừng lại một chút, phu xe đi tới mua mấy xâu mứt quả sau đó lại tiếp tục đánh xe về phía trước, đi thêm một đoạn thì
ngừng lại, lấy ra băng ghế đặt dưới xe ngựa cho các vị tiểu thư bước
xuống. Ở phía sau, bọn nha đầu đã xuống xe từ sớm, vội vàng đến bên hầu
hạ tiểu thư của họ. Có khác chăng thì chính là
mấy vị tiểu thư Khánh quốc công phủ chỉ mang một nha hoàn, chỉ có Tình
Lam mang theo hai nha hoàn là Thúy Vũ và Hồng Linh.
Trong suy
nghĩ của Tình Lam, cuộc sống tương lại của nàng thế nào thật khó nói,
vậy nên nàng muốn mang theo Thúy Vũ và Hồng Linh ra ngoài vui vẻ một
ngày. Dù sao hai người này cũng chưa từng được ra ngoài dạo phố, ở tuổi
này, không muốn tham gia náo nhiệt mới lạ.
Cứ như vậy mấy vị tiểu thư xinh đẹp tuyệt trần, quần áo hoa lệ và mấy nha hoàn cũng vô vùng
xinh đẹp xuất hiện trên đường phố, không muốn bị chú ý cũng khó. Vì vậy
dẫn đến không ít người chỉ chỉ chỏ chỏ. Nếu là trước kia nhất định Triệu Tình Lam sẽ cảm thấy khó chịu, thậm chí xoay người trở lại xe ngựa,
nhưng bây giờ nàng không muốn nghĩ nữa, đã ra ngoài chơi, nàng cũng
không cần quan tâm đám người này nói gì, dù sao cũng là người không quen biết, họ nói gì có quan hệ với nào sao? Cho nên nàng cũng giống như tỷ
muội Sầm gia, ngẩng đầu quan sát cửa hiệu trước mặt.
“Cẩm Tú phường?”
“Đúng vậy, Lam muội muội. Vải vóc ở Cẩm Tú phường là tốt nhất. Hôm nay tổ mẫu đã chuẩn bị rất nhiều bạc, dặn dò mỗi người chúng ta chọn ra hai kiện
vải chất liệu tốt, sao chúng ta có thể cô phụ ý tốt của tổ mẫu cơ chứ?”
Vũ Dung cười hì hì nói.
Lúc này trong lòng Vũ Dung cũng cảm thấy
thật tò mò, không phải Tình Lam chưa từng ra ngoài sao? Tại sao đối mặt
với nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm của người khác mà một chút khác thường
cũng không có vậy? Giống như không hề hay biết xung quanh có rất nhiều
người đang nhìn mình. Quả nhiên Lam muội muội không phải người mà người
thường có thể so sánh, ngay chính nàng, lần đầu tiên ra ngoài cũng cảm
thấy có chút không được tự nhiên.
Tình Lam vẫn biết, mấy năm nay
mẫu thân chuẩn bị đồ cho nàng đều vô cùng tốt, dù người không được sủng
ái, nhưng dù sao cũng là đương gia chủ mẫu, vải vóc Cẩm Tú phường này,
nàng cũng không có gì xa lạ. Nhưng trước đó là do người khác giúp nàng
chuẩn bị, lần này mới là nàng tự mình lựa chọn.
“Chúng ta vào
nhanh thôi, bên ngoài nhiều người như vậy, để họ nhìn cũng không tốt.”.
Vũ Bình nhìn thấy người đến ngày càng nhiều cho nên cảm thấy có chút
ngượng ngùng. Trong số mấy tỷ muội Sầm gia, Vũ Bình là người xinh đẹp
nhất, cho nên cũng thu hút nhiều ánh mắt người ngoài nhất.
“Bình nhi xấu hổ rồi kìa, chúng ta nhanh vào đi thôi. Nhưng Bình nhi nè, điều này cũng không thể trách muội được, chỉ tại muội quá xinh đẹp, hấp dẫn
ánh nhìn mọi người thôi.” Vũ Dung vừa mang theo mấy tỷ muội đi vào bên
trong vừa trêu ghẹo Vũ Bình.
“Dung tỷ tỷ thật xấu, chỉ biết khi
dễ Bình nhi, nói không chừng những người này đều nhìn tỷ tỷ đó.” Vũ Bình cũng không chịu thua nói.
“Tỷ không so được với muội nha, không tin
muội hỏi một chút, trong mấy tỷ muội Sầm gia chúng ta, ai là người xinh
đẹp nhất?” Vũ Dung nói tiếp.
Tình Lam đã sớm biết quan hệ giữa
mấy tỷ muội ở Sầm gia vô cùng tốt, lúc này nghe bọn họ tranh luận mới
biết thì ra giữa tỷ muội vẫn nên vui vẻ hòa thuận thế này mới phải, nàng tuy là có nhiều tỷ muội, thế nhưng tình cảm như vậy nàng không hề biết
đến. Trước kia mỗi lần đến Sầm gia, nàng cũng nào cũng dè dặt tiếp xúc
với bọn họ, chưa bao giờ cũng nhau vui đùa như hôm nay.
Ở một chỗ cách đó không xa, Sở Bác Niên liếc mắt lập tức nhận ra Triệu Tình Lam,
mặc dù hôm đó cách tấm rèm khiến hắn nhìn không rõ, nhưng hắn có thể
chắc chắn, người hắn gặp hôm đó là nàng. Lúc này Sở Bác Niên có chút
kích động, muốn qua đó chào hỏi, nhưng lại sợ như vậy quá đường đột thất lễ. Suy nghĩ một lúc, Sở Bác Niên quyết định vẫn cứ tiếp tục đi theo
đã. Nếu đã xác định nàng chính là tiểu thư Sầm gia, hắn chỉ cần cầu xin
phụ mẫu thay hắn đi cầu thân là được.
Sau khi đi vào, Triệu Tình
Lam nhìn những vải vóc bầy trong tiệm đến hoa cả mắt, đồng thời cũng có
chút kinh ngạc, khó trách mấy năm nay nàng không có tự mình chọn qua
nhưng vải vóc đưa đến mỗi năm đều khiến nàng yêu thích vô cùng. Thì ra
vải vóc Cẩm Tú phường lại nhiều mẫu mã đẹp đến vậy.
Lão bản quản
lý cửa hàng cũng biết mấy vị tiểu thư Sầm gia cho nên quen thuộc dẫn họ
đến hậu viện. Thì ra Cẩm Tú phường này mặt trước là cửa hàng, mặt sau có một gian to xếp không ít vải vóc, bên trong cũng có nha hoàn hầu hạ, có lẽ nơi này đặc biệt chuẩn bị cho nữ quyến các nhà.
“Lam muội
muôi, muội xem một chút xem thích loại nào!” Hai mắt Vũ Dung nhìm chằm
chằm vào đám vải nhưng cũng không quên nói với Tình Lam.
Mặc dù
Tình Lam đối với những thứ vải này vô cùng quen thuộc nhưng khó có dịp
được tự mình lựa chọn. Huống hồ nhiều mẫu như vậy, quả thật cần phải cẩn thận quan sát lựa chọn. Lúc này đừng nói Triệu
Tình Lam, tỷ muội Sẩm gia cũng hoa hết cả mắt rồi.
Mấy tỷ muội nhìn cái nào cũng cảm thấy đẹp, cầm lên hạ xuống, giằng co hơn nửa buổi mới chọn được tấm vải mong muốn.
“Tiếp theo chúng ta đi đâu?” Lúc này Tình Lam cũng đã nắt đầu quen thuộc với
không khí buổi xuất ngoại hôm nay, cho nên cười nói.
“Trời nóng
như vậy chúng ta tới Hương Tất cư đi, nơi đó có trà hoa hồng, canh đậu
xanh giải nhiệt vô cùng tốt.” Vũ Dung nhìn mọi người có chút mệt mỏi cho nên cười nói.
“Quan trọng nhất là bên đó còn có Quế hoa cao mà
muội thích nhất, còn có mứt táo và sơn dược cao Bình tỷ tỷ thích. Chúng
ta cũng đi cả buổi sáng, muội đói rồi.” Giọng Vũ Như mềm nhũn nói.
Mọi người nghe đều nở nụ cười, Vũ Bình thân mật véo mũi Vũ Như: “Làm khó muội không quên ta thích gì.”