Sầm Mộ Nam tuy là văn nhân, nhưng trong cách nuôi dạy nhi nữ lại không câu nệ hình thức, vì
vậy mấy hài tử của ông đều rất hoạt bát, hướng ngoại, nhất là Vũ Dung,
mọi cử chỉ đều mang theo mấy phần hào khí, Nhị phu nhân vẫn thường nói
nữ nhi này của nàng không có chút dáng vẻ tiểu thư khuê các nào cả.
“Giờ thì tỷ có thể nói cho muội nghe là chuyện gì rồi chứ?”
“Trước đó tỷ vấn an tổ mẫu, người nói ngày mai tỷ muội chúng ta có thể ra
ngoài dạo phố, vậy nên tỷ mới đi tìm muội, nhắc muội chuẩn bị trước,
ngày mai chúng ta cùng đi.” Lâu lắm mới có cơ hội ra ngoài, khó trách Vũ Dung vui vẻ như vậy, nếu là nàng nàng cũng không thể ngồi yên.
Tình Lam rất ít khi được ra ngoài. Trong suy nghĩ của Triệu Tĩnh Nguyên, nữ
nhi phải dưỡng trong khuê phòng, nên mấy tỷ muội các nàng chẳng có cơ
hội được đi chơi, dạo phố. Kiếp trước, sau khi thành thân, nàng cũng chỉ có một lần được xuất môn, nhưng thời điểm đó cuộc sống của nàng đang
như dầu sôi lửa bỏng, làm sao còn tâm trạng vui chơi gì. Vì vậy, khi
nghe Vũ Dung nói, Tình Lam lập tức cảm thấy tò mò.
“Tại sao ngày
mai lại có thể xuất môn vậy ạ?” Tình Lam rất ngạc nhiên, không ngờ các
tỷ tỷ muội muội ở Sầm gia lại có thể xuất môn dạo phố, có lẽ trước kia
nàng ít quan tâm nên không biết.
“Tổ mẫu nói dạo này tỷ muội
chúng ta suốt ngày ở nhà nhàn chán, không được ra ngoài chơi nên cho
phép chúng ta được ra ngoài đi dạo một chút.” Trong lòng Vũ Dung cũng
hiểu, thực ra tổ mẫu muốn tỷ muội các nàng bồi Lam muội muội đi chơi một chút, nghe cô cô nói, Lam muội muội lớn như vậy nhưng chưa từng được
dạo chơi kinh thành, còn không biết chợ phiên là gì. Lee:Qu y?Dd oon
Nghĩ vậy nàng lại thấy tiếc, biết thế cứ mặc kệ gia quy Triệu gia, dẫn
Lam muội muội đi chơi từ lâu mới đúng.
Vũ Dung mặc dù cười vui
vẻ, nhưng nàng biết, mấy ngày nữa Lam muội muội sẽ phải rời khỏi kinh
thành. Nhưng bây giờ không phải là lúc nghĩ cái này, không biết chừng
phụ thân có cách làm cho Lam muội muội được ở lại kinh thành cũng nên.
“Thì ra là vậy!”
“Lam muội muội, muội không biết đó thôi, trong chợ phiên có rất nhiều đồ
hay, mai tỷ sẽ dẫn muội đi, không chơi đến tối nhất định không về. Nghĩ
mới nhớ, đã hai tháng rồi ta không ra ngoài, nhớ cao Quế hoa của Đức
Tường trai, vịt nướng Thái Bạch lâu, mứt quả Vương Ký, bánh đúc đậu Lưu
ký quá. Nói chung là rất nhiều rất nhiều đồ ăn ngon, đợi mai muội đi với tỷ sẽ biết.” Vũ Dung vừa nói vừa chảy nước miếng.
Những thứ Vũ
Dung vừa nói, có thứ Tình Lam đã từng nghe qua, có thứ nàng không hề
biết, vì thế trong lòng cũng có chút mong chờ, những đau lòng mới đó
cũng vì thế mà biến mất.
Nhìn Tình Lam vui vẻ, Vũ Dung cũng cảm
thấy vui vẻ, mới rồi khi nhìn thấy Lam muội muội, trên mặt muội ấy tràn
đầy bi thương, ánh mắt hồng hồng như mắt thỏ, không biết vừa rồi phụ
thân cùng muội ấy nói gì mà khiến cho muội ấy khóc. Phụ thân cũng thật
là, Lam muội muội còn nhỏ như vậy đã phải trải qua nhiều chuyện, đã rất
đau khổ rồi, phụ thân còn cố tình bơi nó ra, không phải là muốn Lam muội muội thêm thương tâm sao.
Hôm sau, mấy tỷ muội Sầm gia và Tình
Lam cùng nhau an vị trên xe ngựa đến chợ. Dù sao cũng là tiểu thư quốc
công phủ ra ngoài, đương nhiên là có không ít gia đinh đi theo, nhưng
đều là đi cách đó xa xa, không xuất hiện trước mặt các nàng, vì các nàng không muốn có người đi theo.
Chỉ có điều, dù người phía sau
cách đó khá xa, nhưng đoàn người lần này cũng không ít, chỉ riêng mấy vị tiểu thư Sầm gia đã là sáu người, thêm Tình Lam là bảy, chia ra ngồi
trên ba chiếc xe ngựa. Phía sau lại thêm không ít nha hoàn đi theo, đoàn người đông như vậy, không muốn gây chú ý cũng khó.
Trên đường có không ít người chú ý đến đoàn người này, trong đó không thiếu mấy vị
thiếu gia, công tử trẻ tuổi. Dù sao ai cũng có thể nhìn ra, đoàn xe như
vậy chắc chắn là tiểu thư cao môn đại hộ nào đó xuất phủ. Lee^q
uyyDoo^nn
Trong đó có một người từ lúc các nàng xuất phủ đã đi theo, đó chính là Thế tử Lan thân vương phủ Sở Bác Niên.
Từ ngày Sở Bác Niên vô tình gặp được Triệu Tình Lam trên đường, sau đó
theo nàng đến Sầm gia, mấy ngày nay vẫn luôn lượn lờ trước cổng Khánh
quốc công phủ, mong ngóng thấy mặt giai nhân lần nữa. Không ngờ hôm nay
lại thấy một đoàn xe ngựa xuất môn theo lối cổng chính, trực giác nói
cho Sở Bác Niên biết, người hắn muốn gặp có ở trên xe ngựa cho nên lập
tức đi theo.
“Bây giờ chúng ta đi đâu?” Nói chuyện là thứ nữ đại
lão gia Sầm gia, Vũ Như. Nàng là người nhỏ tuổi nhất trong mấy tỷ muội,
cho nên tính tình còn rất trẻ con, còn rất ham chơi. Mấy tỷ muội đối với tiểu muội muội này cũng rất yêu thương, hàng ngày đều quan tâm chăm sóc nàng, không vì nàng là thứ nữ mà xem thương.
“Muội muốn đến đâu trước?” Vũ Dung cười hỏi.
“Tỷ đoán đi, Như nhi muốn đi đâu?” Vũ Như chớp chớp đôi mắt to, nhìn các tỷ tỷ nói.
“Không cần đoán, con mèo ham ăn là muội chắc chắn là muốn đi Vương ký mua mứt
quả.” Vũ Bình cười nói: “Lần nào ra ngoài muội cũng vậy, còn cần chúng
ta đoán sao?”
Mấy người tỷ muội cười cười nói nói vui vẻ. Còn
trong một xe ngựa khác, Tình Lam đang ngồi cùng Vũ Lạc, nàng nhìn xuyên
qua màn cửa, quan sát bên ngoài, cảm thấy vô cùng mới lạ. Trong lòng lại không tránh được cảm thấy phiền muộn, sẽ nhanh thôi, nàng phải trở về
Triệu gia. Có lẽ lần này rời đi không biết đến bao giờ mới có thể trở
lại, núi cao sông sâu, nàng còn có cơ hội gặp lại mấy tỷ muội này sao?
Còn có thể gặp lại mẫu thân sao?