*(Bởi vì hai nhân vật chính đã xác lập quan hệ tình cảm rùi, cho nên từ chương này mình xin
phép đổi xưng hô cho hai người xưng Nàng và Chàng cho tình củm nhé mọi
người…. Tung hoa… tung hoa.)
Hành tẩu giang hồ, võ công cặn bã tuyệt đối không được.
Cô nương gia võ công cặn bã vận số còn không tốt, vẫn là nên ngoan ngoãn ở nhà thêu hoa thôi.
Ta vô cùng cảm khái nghĩ vậy, Thủy Hành Ca, dẫn ta trở về Tây Vực thêu uyên ương cho chàng có được hay không.
Đáng tiếc không như mong muốn, trên tay ta xác thực có châm thêu hoa,
nhưng lại không phải là đồ của ta, mà là đang ghim trên ngón tay ta. Ta
cắn răng nhịn đau nhìn chằm chằm gã đàn ông trước mặt, hắn ghim năm cái, đâm vào tay, đau muốn ngất đi, hắn ngồi trên ghế quý phi làm bằng gỗ
hoa lê trầm giọng: "Ngươi nói, hay không nói."
Ta nhìn một phòng đầy người áo đen, rõ ràng chính là những người đêm đó
tập kích ta trên nóc nhà, ta đau không còn hơi sức: "Nói gì? Ta không
nhớ đã đắc tội các ngươi từ lúc nào."
Người nọ lạnh giọng: "Ngươi không đắc tội chúng ta, nhưng đắc tội Thành chủ đại nhân. Mau giao lại Minh Nguyệt châu ra đây."
Ta cười khẽ: "Minh Nguyệt từng thấy, heo cũng đã gặp, nhưng chưa từng
thấy qua Minh Nguyệt heo. Không thèm giải thích đuổi giết ta, hôm nay
lại bắt ta dùng cực hình, cho dù ta biết, cũng không nói cho các ngươi
biết."
Trên mặt người kia căng lên, ánh mắt khẽ động, tên áo đen kia lại dẫm
lên tay trái của ta, đâm vào năm kim châm, ngón tay so với đại thẩm thêu hoa còn linh hoạt hơn.
"Đợi chút. . . . . ." Ta yếu ớt kêu lên, nằm trên mặt đất không còn hơi
sức nhúc nhích, nói: "Ta trả lại cho ngươi, mau buông tay."
Người nọ liếc mắt, chân của tên áo đen trên người ta liền buông lỏng. Ta chống đỡ ngồi dậy, định móc toàn bộ độc dược trên người ra ném vào mặt
bọn họ, nhưng ngón tay còn chưa có đụng đến, người nọ đã trầm giọng:
"Nếu là ở trên người của ngươi, vậy thì không cần ngươi phí sức rồi."
Ta sững sờ, một thanh đao chợt đưa tới, nhẹ nhàng vẽ một cái, thường
phục bên ngoài bị mở bung ra. Ta che trung y, trợn mắt: "Nó không có ở
trên người ta."
"Cởi."
Ta bực tức nhảy lên, rút thanh kiếm trên người bên cạnh, kiếm quang ánh
lên, đánh ngã bốn năm người. Ta chờ thời cơ đánh lén này đã lâu rồi, ta
bỏ Mê hồn dược loại mua dưới chân núi, một đồng tiền có thể mua một chục bao!
Võ công của người nọ cũng không quá cao, nhưng một phòng toàn người đứng chỉ có hắn ngồi, tuyệt đối có quyền nói chuyện. Hắn ngây ngẩn chốc lát, ta giết đến trước mặt hắn, trường kiếm đặt trên cổ hắn, giơ tay lên đút hắn một viên thuốc, cười lạnh: "Đây là xuyên tràng đan, không có thuốc
giải sẽ phải chết không thể nghi ngờ. Dĩ nhiên, ngươi cũng có thể không
tin, phản kháng thử một chút, ít nhất ta cũng có người chôn theo."
"Ngươi...ngươi cho là ta sẽ sợ ngươi sao!"
"Được rồi." Ta cười nói: "Vậy thì giết chết ta đi, xem một chút xem ai
có thể giải được độc của Đại đệ tử Tiên Hạc phái - Liễu Tiểu Phiến ta."
Người nọ sững sờ, giơ tay lên hét những người đó ngừng lại, tức giận nói: "Lui ra!"
Ta cười khẽ, chỉ chỉ người đang bị xích sắt khóa lại đã mất đi tri giác: "Thả nàng ra."
Thân là đệ tử tà phái mặc dù chưa làm qua chuyện gì thương thiên hại lý, nhưng ta cũng khinh bỉ chuyện rút đao tương trợ xen vào chuyện của
người khác, tuyệt đối sẽ không cứu người không quen biết, nhưng người
kia là Vũ Thiên Tầm. Đi tìm tung tích của đám người áo đen nhưng tung
tích của chính mình lại biệt tăm, tiểu thủ tìm người của Ma Giáo Vũ
Thiên Tầm.
Người nọ khẽ cắn răng, nháy mắt ra dấu, đám người áo đen lại không động, khoanh tay trước mặt giọng nói nhàn nhạt: "Thành chủ phân phó, nhất
định phải tìm ra vị trí của Minh Nguyệt châu."
"Thiết Đông Tấn! Ta là thủ lĩnh của ngươi!"
Giọng nói của tên Thiết Đông Tấn này càng nhạt: "Loại thời điểm này, thứ cho thuộc hạ chỉ nghe lệnh từ thành chủ đại nhân."
Ta nhìn người trong phòng, quả thật không ai nghĩ tới việc cứu hắn, căn
bản chính là ta mà động sẽ tiến lên hạ ta xuống đất như vừa nãy, ta vứt
kiếm, thản nhiên nói: "Vậy ta cũng nói