Giáo Chủ, Ngươi Lại Biến Thân

Chương 39


trướctiếp

Bóng đêm yên lặng, tỉnh rượu bảy phần.

Vẻ mặt ta đau khổ đứng trước bồn cây nhỏ, xong đời xong đời, sau khi khôi phục nhất định hắn sẽ làm thịt ta, ta thật sự là heo mà. Còn có mới vừa rồi ta mơ mơ màng màng sẽ không nói ra lời gì kỳ quái đi, tỷ như muốn biến hắn thành gà mẹ?

Nhặt y phục trên đất cất đi, ta thận trọng ôm lấy bồn hoa, đặt lại bồn hoa của khách điếm. Để cây hoa nhỏ lên trên giường, mắt to trừng nó. Sờ sờ lá cây nói: " Thủy Hành Ca a Thủy Hành Ca, ngài biến thành cây hoa nhỏ có tri giác sao? Chắc là không có chứ? Yên tâm đi, ta sẽ bảo vệ ngài, ngày mai cả ngày sẽ không ra cửa."

Huyết cáp ngửa đầu đứng ở trên bàn, ánh mắt sáng quắc nhìn ta chằm chằm. Ta tránh ánh mắt hung mãnh của nó, nhìn dưới chân nó, không khỏi nhức đầu: "Ngươi lại đi trộm bảo thạch của người ta."

Ta đến gần, thấy là hạt châu bình thường, lúc này mới yên tâm, nếu là trộm bảo bối tốt, bị người ta đuổi theo đến đây thì phải làm sao.

Hình như là chờ không thấy Thủy Hành Ca, nó chơi một hồi bèn bay đi, ta xem xét, bỏ hạt châu vào trong túi, chờ Thủy Hành Ca tỉnh lại sẽ nói với hắn.

Cảm giác say lại dần dần xâm nhập, ta ngáp một cái, ôm bồn hoa ngủ.

Ngày mới, vừa mở mắt đã nhìn thấy một cây hoa nhỏ ở bên gối, đây thật là. . . . . . Vô cùng quỷ dị. Rửa mặt sau đó mở cửa, không thấy Tống Nghị cũng không nhìn thấy Vũ Thiên Tầm, lúc này mới nhớ Thủy Hành Ca có nói qua, mồng một mười lăm hắn sẽ "Luyện công" người của Ma giáo sẽ không xuất hiện bên cạnh hắn.

Ta ôm chậu hoa, đặt ở hàng rào bên cạnh phơi nắng, lại cho thêm một chút đất, có nên tưới nước hay không đây? Hắn sẽ không khát chứ? Nghĩ như thế, nhất thời cảm thấy như vậy cũng tốt. . . . . .

Sai tiểu nhị ba bữa cơm hôm nay sẽ mang vào trong phòng, lại sai hắn mang tới một bàn cờ. Ta chán đến chết mở bàn cờ, nhắm mắt sờ tìm quân cờ trong hũ, mở mắt, quân trắng.

" Thủy Hành Ca, ngài là quân đen, ta đi trước."

"Không cần kháng nghị tại sao ta đi trước, kỳ nghệ của ta thật sự rất kém."

"Trước kia trong nhà chơi cờ vây kém nhất chính là lão cha, mỗi lần chúng ta muốn mua đồ ăn, sẽ tìm hắn đánh cờ, thắng sẽ có bạc."

Lầm bầm lầu bầu hạ cờ, tự mình đánh với mình. Nhìn bên ngoài, sắc trời còn sớm. Lại nhìn cây hoa nhỏ đối diện bàn cờ, chống cằm nhìn chòng chọc một hồi: "Quả nhiên ngài vẫn nên biến thành Gấu trúc, ít nhất có thể cùng ta đánh cờ."

Chạy đến bệ cửa sổ nhìn xuống, trên đường nhốn nha nhốn nháo, mơ hồ còn có sạp hàng mùi thơm của mỹ thực phiêu đãng. Nếu như có một vị cô nương ôm cái chậu hoa xuống đường có thể bị nghĩ thành quái vật hay không?

Đoán chừng không phải là bị nghĩ thành thiếu nữ phong lưu thì chính là bị nghĩ thành bệnh thần kinh.

Ta than thở, với lấy cây hoa nhỏ: "Ngủ."

Sự thật chứng minh thể chất của ta không phải heo, ngủ nửa canh giờ mê mệt tỉnh lai, đoán chừng đến nửa đêm cũng không thể ngủ nữa.

Ở trong phòng mè nheo sôi nổi một hồi, rốt cuộc cũng đợi được đến buổi tối. Ăn xong cơm tối, nhìn ánh trăng xinh đẹp, lúc này ngoài đường cũng không còn bao nhiêu người, bèn chạy lên nóc nhà tắm trăng, chờ đến giờ Tý.

Ánh trăng chiếu vào lá cây hoa nhỏ, cúi đầu hình như ngửi thấy có mùi bùn đất lẫn cây cỏ. Có phải ta nên chuẩn bị một thùng nước nóng, tránh cho lúc tỉnh lại trên người hắn lại đầy mùi bùn đất.

Giờ hợi đã qua, trên đường cái vắng ngắt, ta đoán chừng cũng sắp đến giờ Tý, ôm chậu sành chuẩn bị trở về phòng, không phải ta nghĩ tới cảnh hắn trần truồng xuất hiện trên nóc nhà, sẽ bị người ta cho là biến thái được chứ.

Vừa đứng lên, đã thấy xa xa trên nóc nhà có chạy gấp dưới ánh trăng. Nhìn qua hơn mười người, trong tay cầm đao kiếm, dưới chân không tiếng động, toàn bộ đều là cao thủ. Thấy bọn họ mặc hắc y bịt mặt, trùng trùng điệp điệp chạy tới hướng này, ta vội nhảy xuống dưới, huyết cáp vẫn luôn quanh quẩn trên nóc nhà cũng cúi người lao xuống.

Nhảy vào hành lang, còn chưa vào trong phòng, liếc thấy vài vệt bóng đen cũng đã chạy vào. Ta ngẩn người, dịch một bước, lại thấy bọn họ cũng tiến tới gần một bước, ai ya. . . . . . Đừng nói với ta là bọn họ tới tìm ta nha. Ta...ta lại trêu chọc người nào!

Ta ôm chặt bồn hoa nhỏ, nuốt một cái: "Mấy vị đại hiệp có chuyện gì?"

Đảo mắt nhìn hành lang nho nhỏ đã đứng hơn mười người, ba mặt bao vây ta, cũng không nói một lời, bước tiến gần. Là một đám chỉ để ý bắt người không cần biết nguyên do. . . . . . Ta rút tay ra phía sau, sờ túi độc bên hông, trở tay tung ra, thừa dịp độc phấn tràn ngập, xoay người vào phòng, chạy về phía cửa sổ đối diện.

Vừa sải bước tới bệ cửa sổ, đang định nhảy xuống, đai lưng bỗng căng ra, nghiêng đầu nhìn, đã bị người ta túm ở trong tay, bị hung hăng kéo ra sau, trượt chân, ngã vật trên sàn nhà, ta đau đến nhe răng. Còn chưa kịp bò dậy đại chiến ba trăm hiệp, trên cổ đã rầm rầm bay tới bẩy tám chuôi kiếm.

Ta cười hai tiếng: "Ta đầu hàng."

Mấy người nghe được, chậm rãi thu hồi kiếm, ta khom người đứng lên, giơ tay lên lấy


trướctiếp