"Mới vừa rồi đánh vỡ chén là Nhị thập lục tỷ, không phải ta!"
"Ma ma, ta đã ăn cháo rồi, là Nhị thập bát muội không uống!"
"A a a a, người mắng ngươi chính là Nhị thập ngũ tỷ, không phải ta a a a a."
Bởi vì bốn người chúng ta từ nhỏ dáng dấp giống nhau, Thẩm Xuân thường
mạo danh ba người chúng ta để "lừa bịp" sau đó để cho chúng ta chịu
tiếng xấu. Thẩm Hạ tính tình mềm yếu thích khóc, Thẩm Đông là một người
rất có cá tính. Nghĩ như vậy, chỉ có ta mới là bé ngoan, bọn họ đều là
hùng hài tử a.
Ta vô cùng thỏa mãn lật người, chăn thật mềm, vừa ấm vừa êm, tiếp tục
làm mơ tiếp giấc mộng đẹp. Suy nghĩ một chút hình như không đúng, lập
tức mở mắt, chợt đứng dậy, đầu không biết đụng vào cái gì, cứng đến mức
sắp đâm đầu ta thành một lỗ thủng. Ta ai yêu ôm đầu, giương mắt vừa
nhìn, đã thấy Thủy Hành Ca thẳng cau mày, vừa nhíu mi vừa cười: "Thu
Thu, lần sau ta sẽ tìm sợi dây buộc cô lại, có lẽ cô có thể ngủ đàng
hoàng hơn một chút."
Ta ngẩn người, sờ sờ mặt của hắn, lại sờ sờ mình, mừng rỡ: "Chúng ta
không chết! Quả nhiên thoại bản cẩu huyết ‘định luật nhảy vực không
chết’ là thật!"
Thấy ống tay áo của hắn bị cạo rách nát, ta túm tay hắn kéo đến xem, đều là vết thương bị cào rách, ta vội xé váy băng bó cho hắn: " Thủy Hành
Ca, ngài thật sự không sợ ôm ta nặng như vậy sẽ ngã chết sao?"
Giọng hắn nhàn nhạt: "Nếu biết mình nặng, sau này trở về nhớ giảm cân."
"Ừ, nhất định sẽ. . . . . . Trọng điểm không phải cái này!" Ta buồn bực: "Nếu ngài chết thật phải làm thế nào?"
Thủy Hành Ca nhắm mắt lại, tựa trên tảng đá: "Om sòm."
Ta thay hắn băng bó kỹ vết thương, nhìn xung quanh, trời đã sáng rõ.
Đằng trước là một dòng sông, nước sông không siết nhưng rất sâu, không
có thuyền căn bản không qua được bờ bên kia. Đứng dậy nhìn chung quanh,
bờ sông rất dài, không nhìn thấy cuối. Ngẩng đầu nhìn lại, ngắm không
thấy đỉnh, muốn leo lên càng không thể.
Ta sờ sờ bụng, đã đói thành mảnh vụn. Nhìn về phía Thủy Hành Ca, hắn
đang nhắm mắt dưỡng thần, trên mặt cũng có vài vết thương nhỏ, nhìn lại
người hắn, xiêm áo cũng có chút tổn hại. Ta thất thần nhìn hắn, đột
nhiên hồi hồn, đây không phải là trích đoạn anh hùng cứu mỹ sao? Thẩm
Thu ta lúc sinh thời lại được ma đầu Ma giáo. . . . . . Không đúng, Giáo chủ Ma giáo xả thân cứu giúp, chuyện này cũng đủ để cho cuộc đời ta có
một mảnh huy hoàng.
Đang lúc ta len lén cười, Thủy Hành Ca chợt mở mắt, vẻ mặt kỳ quái nói: "Thu Thu, con chuột."
Trong nháy mắt ta nhảy lên: "Ở đâu? Ở đâu?" Bỗng ta phản ứng kịp, trợn mắt: "Ngài mới là con chuột!"
Thủy Hành Ca cười cười, đứng lên, vỗ vỗ xiêm y: "Đi thôi, tìm đường về."
Ta vội vàng kéo hắn lại: "Ngài hẳn là rất mệt mỏi cứ nghỉ ngơi đi, không vội."
"Đói bụng, trở về trấn tìm một cái khách điếm ăn tạm cái gì đó."
Chưa bao giờ nghe Thủy Hành Ca nói đói, hắn sẽ không phải là nghe thấy
bụng của ta kêu đi. . . . . . Quá mất mặt rồi. Ta như đưa đám đi theo
phía sau hắn, ở trước mặt hắn càng ngày càng không có hình tượng.
Hai người chúng ta xuôi dòng mà xuống, không có đường đi, trên tay lại
không có lợi khí, bụi cây cỏ dại ngăn trở đều là Thủy Hành Ca dùng cây
gậy cùng nội lực phá mở, vừa nhanh lại lưu loát. Đi hơn nửa ngày, rốt
cuộc cũng nhìn