Ta ngồi xổm trên nóc
nhà nghĩ mãi không ra, nhấc một mảnh ngói nhìn xuống dưới. Âm thầm may
mắn mặc dù không thể khống chế hoàn toàn thân thể của Thủy Hành Ca,
nhưng đối phó với một người võ công cặn bã như Đại sư huynh cùng một
người không có tính cảnh giác như Mộc Thanh vẫn dư dả. Chỉ thấy phía
dưới bày biện đầy đủ cái gì cần có đều có, bàn ghế bình trà, gương chậu
đồng, không giống như tiểu viện mới thuê tạm thời.
Chỉ là hai người này từ bao giờ lại có quan hệ thân cận như vậy, còn trói "Ta" đến nơi này?
Đúng lúc này Thủy Hành Ca ngồi trên cái ghế gỗ, miệng bị bịt bằng vải
bố, tay chân cũng bị trói chặt, vừa muốn đứng lên, liền bị Đại sư huynh
nhấn xuống, chỉ có thể trừng mắt nhìn hai người. Ta nghĩ nếu như hắn trở lại thân thể của chính mình, nhất định sẽ bóp chết Đại sư huynh. . . . . .
Mộc Thanh nghiêm túc nói: "Chúc sư huynh nói quả thật không sai, Thẩm cô nương quả thật có gì đó không đúng."
Sư huynh gật đầu một cái: "Chính ta khi thấy nàng ở khách điếm đã có cảm giác không ổn, may mắn gặp được huynh, dụ nàng ra, nếu không thật không biết phải làm như thế nào để cứu nàng ra khỏi nơi đó của Đại ma đầu
Thủy Hành Ca."
Đại ma đầu ba chữ vừa ra, tròng mắt của Thủy Hành Ca rõ ràng rụt lại một cái.
Sư huynh vỗ vỗ đầu của hắn: "Tiểu Thu đừng nóng vội, nghe nói Ma giáo am hiểu mê hoặc lòng người, nhưng không sao, ngày mai ta sẽ dẫn muội đi
tìm đại phu, nhất định sẽ chữa tốt cho muội."
Mộc Thanh nói: "Mới vừa rồi Thủy Hành Ca tới tìm ta, hỏi chuyện của Thẩm cô nương, may mà ta lấp liếm cho qua rồi."
Này này, Mộc Thanh ngươi xác định đó là lấp liếm cho qua sao. Ta ngáp
một cái, chờ hai người bọn họ rời đi, rồi đi xuống cứu hắn, nếu không
ngày sau Thủy Hành Ca nhất định sẽ băm vằm bọn họ. Tay vừa che miệng,
mới ngáp được một nửa, tay liền tê cứng lại, tay ta sao lại lạnh như
thế?
Ta ngẩn người, sờ sờ tay cùng cổ, thế nhưng lại càng lạnh. Chẳng lẽ hồn
phách phải trở về chân thân? Không còn kịp chờ sư huynh rời đi, ta phi
người xuống cửa chính, một cước đá văng. Mộc Thanh phản ứng kịp, xoạt,
rút trường kiếm trong tay ra, bảo hộ trước mặt Thủy Hành Ca: "Ngươi đừng mơ tưởng mang Thẩm cô nương đi!"
Đại sư huynh lập tức nhảy đến phía sau hắn, ghé đầu: "Ngươi đừng mơ tưởng mang tiểu Thu đi!"
Ta giật giật khóe miệng: "Mau tránh ra, nếu không ta hành hung ngươi Mộc Thanh."
Mộc Thanh thân hình cao lớn, tư thế cầm kiếm rất tuấn dật, không hề có ý tứ lui ra.
Ta thật sự không muốn ra tay, võ công của Thủy Hành Ca sâu cạn ta tuyệt
không biết, nếu ta không khống chế tốt, đả thương hai người bọn họ thì
làm thế nào. Liếc nhìn cái bàn bên cạnh, một chưởng vỗ xuống, cái bàn bể thành mảnh vụn. Ta giương mắt lạnh lẽo nhìn bọn họ: "Còn không đi, sẽ
giống như cái bàn này."
Con ngươi của Đại sư huynh rõ ràng co rụt lại, bước lên kéo Mộc Thanh:
"Mộc thiếu hiệp đi mau! Chúng ta trở về tìm cứu. . . . . ."
Nói còn chưa dứt lời, bàn tay của Đại sư huynh lật nhanh, một con rắn
nhỏ từ trong ống tay áo bay ra. Ta hơi nghiêng người, vươn tay nắm lấy
thân rắn cuốn tới đuôi rắn, nhẹ nhàng cuốn một cái, con rắn co rúc cuộn
tròn ở lòng bàn tay, dịu ngoan bất động, thè thè lưỡi.
Sư huynh biến sắc: "Thủy Hành Ca, quả nhiên ngươi đối với sư muội của ta dùng Mê Hồn Thuật! Nếu không làm sao Thu Thu có thể truyền thụ bí kỹ
độc môn cho ngươi."
Lần này Thủy Hành Ca thật sự là nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa sạch.
Ta né tránh ánh mắt đang trừng ta của hắn, dưới chân vừa động, giơ tay
lên đánh về phía Mộc Thanh, muốn điểm chút huyệt đạo. Nhưng không ngờ
Mộc Thanh phản ứng cực nhanh, né người như chớp, trường kiếm đánh tới,
bén nhọn mà không lưu tình, ta kinh hãi vội tránh ra, trượt tay theo mu
bàn tay của hắn hung hăng đánh xuống, chỉ nghe rắc rắc một tiếng, sắc
mặt của Mộc Thanh trong nháy mắt trắng bệch. Wow, hắn sẽ không phải là
bị ta đánh gãy xương cánh tay đi.
Đại sư huynh hét lớn một tiếng, bổ nhào về phía ta, mắt thấy đã đến
trước mặt, ta cúi người, nhấc Mộc Thanh lên. Đại sư huynh chợt thu chân
lại, tay phải bắt được Thủy Hành Ca, nhảy ra khỏi cửa sổ.
Ta đuổi ra tới bậc thềm, cách vài chục trượng, thấy Đại sư huynh mệt mỏi thở hổn hển, chạy nhanh đuổi theo, ta lập tức điểm huyệt đạo của sư
huynh, đoạt Thủy Hành Ca trở lại. Nhìn lại Mộc Thanh đã ngất đi, trên
môi vô sắc, ta nhìn không khỏi một hồi áy náy.
Sư huynh trợn mắt: "Thủy Hành Ca, nếu như ngươi dám đả thương sư muội
của ta, Ngũ độc giáo chúng ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi."
Ta dừng lại, thiếu chút nữa cảm động nước mắt giàn giụa tứ tung, không
ngờ Đại sư huynh mập lại thương ta như vậy, còn vì ta mà trở thành địch
với Giáo chủ Ma giáo. Ho khan hai tiếng: "Ta sẽ không đả thương nàng,
ngươi yên tâm."
Sư huynh vặn lông mày trầm tư một lát, kinh ngạc nói: "Không lẽ, chẳng lẽ. . . . . . Ngươi thích Thu Thu?"
Ta: ". . . . . . Không phải. . . . . ."
"Vậy tại sao tiểu Thu chịu dạy ngươi ngự xà thuật? Tại sao ngươi nhất
định phải giữ nàng ở bên người? Võ công của nàng căn bản là cặn bã lại
không xinh đẹp, công phu hạ độc cũng thuộc dạng tầm thường. . . . . .
Này, ngươi đi đâu! Giao sư muội trả lại cho ta!"
Ta bực tức xoay người: "Hẹn gặp lại!"
Sư huynh, chúng ta tuyệt giao đi! Chờ ta khôi phục lại bình thường nhất
định phải nhìn Thủy Hành Ca hành hung ngươi đến chết. Chạy hồi lâu, mới
nhớ tới hình như trên tay còn một người. . . . . . Ta nuốt một cái,
ngừng bước, để Thủy Hành Ca xuống, bỏ vải bố trong miệng hắn ra, nhìn
ánh mắt muốn giết người của
![](https://img.webtruyen.com/public/images/storyimg/20190302/giaochu.png)