Tin tức Đường Nghị
Đường trúng độc truyền khắp võ lâm, mấy ngày gần đây người giang hồ tới
trấn lại bắt đầu nhiều hơn. Ta vốn định bỏ ra mười đồng mua một túi hồng lên núi, nhưng khi nhìn thấy mấy người lưng đeo bội kiếm không phải mua Ngọc Quan Âm, thì chính là mua tượng Kim Phật, trên dưới ta đều không
thể so sánh, nên ta quyết định mang theo một tấm lòng thành của mình đi, quà an ủi gì đó cũng quá khách khí rồi.
Không uổng công ta bỏ ra nhiều tiền như vậy mua một đống thuốc của Vạn
thần y, hôm nay vừa nhìn, vết thương trên mặt đã rất nhạt. Vũ Thiên Tầm
giúp ta đeo đồ trang sức trang nhã, vừa tô son vừa thở dài nói: "Tuổi
còn nhỏ thật là tốt, da dẻ thủy nộn. Dáng vẻ này của ta, đã hai mươi
hai, không còn trẻ nữa rồi."
". . . . . ."
Hai mươi hai tuổi vóc người tựa như tiểu cô nương, ngươi thật sự không phải là đang đả kích ta sao. . . . . .
Che mặt bằng lụa mỏng, đẩy cửa bước ra ngoài, đã nhìn thấy Thủy Hành Ca
đứng ở hành lang nói chuyện với Tống Nghị, nói nhỏ mấy câu, liền thấy
Tống Nghị rời đi. Ngẩng đầu nhìn ta, hỏi: "Thật sự không cần ai đi với
cô?"
"Ừ, không phải lát nữa các ngài cũng đến sao? Bọn họ cũng không thể làm gì được ta."
Thủy Hành Ca chậm rãi nói: "Cẩn thận."
Ta vuốt tay áo, che kín điểm đỏ trên tay, đi trước một bước tới Đường Môn.
Lần trước tới nơi này thiếu chút nữa bỏ mạng, hôm nay lên núi vẫn còn
chút ám ảnh. Mấy ngày nay bận an bài chuyện của Long Diệu Âm, vẫn chưa
có cơ hội nói chuyện thật tốt với Thủy Hành Ca, chờ sau khi chuyện lần
này kết thúc, nhất định phải tâm sự một chút.
Một đường lên núi gặp người đều là tay trái bọc nhỏ tay phải bọc lớn,
người gặp ta quay đầu nhìn lại đã đạt đến một trăm phần trăm, ta bình
tĩnh cầm mười mảnh vàng lá trong tay mở thành cây quạt nhỏ, nhẹ nhàng
đung đưa, mọi người nhìn thấy, vô cùng hâm mộ, rối rít thu hồi ánh mắt
khinh bỉ.
Vừa đến sơn môn, ta vội cất vàng lá, đi lẫn vào trong đám người.
Hiện tại đã quá trưa, người đến lại nhiều, chúng ta cũng không phải là
tới ăn trưa. Đi vào nội đường, tội liên đới địa phương cũng đã không
rồi. Ta cầm ly trà đi khắp nơi, nghe mấy tên nhân sĩ chính phái giang hồ nói chuyện bát quái.
"Nghe nói mấy hôm trước Diệu Thủ Quan Âm gửi trộm thiếp cho Đường môn
chủ, muốn trộm Trấn môn chi bảo Cửu hương độc cùng Vũ Hoa tiêu."
"Cách thời gian ghi trên bái thiếp cũng còn nửa canh giờ, nhất định phải bắt được nàng, trả lại Hoa Sơn bảo kiếm cho ta."
"Long Diệu Âm này cũng thật to gan, đã thất thủ chỗ Minh Chủ, còn dám ra ngoài quấy phá."
"Không phải nghe nói nàng và Ma giáo có dây dưa sao, hơn nữa Đường môn
chủ trúng Bách Hoa độc, đó không phải là độc dược trấn phái của Ma Giáo
hay sao?"
Ta nói làm sao lại có nhiều người tới như vậy, thì ra là đến bắt Long
Diệu Âm. Đám người kia vẫn còn đang ríu ra ríu rít, trong sảnh có người
cao giọng nói: "Môn chủ đến."
Hơn trăm người lập tức yên tĩnh trở lại, cả sảnh đường yên lặng như tờ.
Sắc mặt của Đường Nghị Đường so với hôm đó ở Y cốc đã tốt hơn rất nhiều, chỉ còn đôi môi vẫn tím đen, độc tố vẫn chưa được giải hoàn toàn. Thấy
mọi người, hắn gượng cười ôm quyền, âm thanh cũng không vang như thường
ngày, nói: "Đa tạ các vị đường xa mà đến, tại hạ thân thể khó chịu, các
vị mời tùy ý dùng chút trà bánh."
Môn nhân đã lục tục từ hậu viện mang đến một cái ghế dựa, nhìn sơ qua
mọi người rồi ngồi xuống. Đường Nghị Đường ngồi ở chủ vị, nghe Đường
Tống Đức thông báo các lễ vật của các môn phái, tạ ơn từng người.
Chờ bọn hắn thay nhau hư tình giả ý xong, thấy canh giờ đã không sai
biệt lắm, ta mới đi đến giữa nội đường, nhận thấy ánh mắt sáng quắc của
mọi người tụ tập, trên trán ta đã đổ một lớp mồ hôi, giơ tay lên nói:
"Đệ tử của Ngũ độc giáo tới bái kiến Đường môn chủ."
Đường Nghị Đường nhìn thẳng ta, ánh mắt sắc bén như chim ưng nói: "Có lòng rồi."
Đường Tống Đức chợt nói nhỏ vào tai hắn, Đường Nghị Đường trầm ngâm nhíu lông mày, vừa đứng lên, liền thấy một người lảo đảo chạy vào: "Sư phụ,
cơ quan ở địa cung đã bị phá toàn