Trên đường từ cửa hàng về, ta nghĩ mãi về lời Mộc Thanh nói với ta.
"Nếu như cô trở thành người của ma giáo. . . . . . Ngày khác chúng ta tất nhiên sẽ thành kẻ địch."
"Thủy Hành Ca hành vi quái gở, lại đứng đầu một giáo, chưa chắc đã thích hợp với cô."
"Ta. . . . . . Chờ cô."
Nghĩ đến câu nói sau cùng, ta lắc lắc đầu, bước vào trong phòng, gỡ mạng che mặt mà lúc trước khi đi Mộc Thanh dùng kiếm cắt thành xuống. Nhìn
về phía cái ghế, không thấy thỏ.
Nếu như người trong giang hồ biết Thủy Hành Ca cứ mồng một, mười lăm sẽ
xảy ra chuyện, sợ rằng chẳng những môn phái ở Trung Nguyên, mà ngay cả
kẻ có dị tâm trong Ma giáo, cũng sẽ đoạt vị thôi. Là ta lôi kéo hắn
không cho hắn đi, nói cho hắn biết ta sẽ không rời đi, hắn còn tin ta.
Mặc kệ hắn có dẫn ta đi hay không, ít nhất ta sẽ không rời hắn, nếu có thể chúng ta nhất định sẽ không phụ đối phương.
Ta cởi giầy, ngồi trên giường ôm đầu gối than thở: "Thật ra thì Mộc
Thanh cũng không tệ, trước đây ta và hắn gặp nhau, mặc dù khi đó chỉ là
hai mắt nhìn nhau. Nhưng không cẩn thận, lại nhất kiến chung tình vừa
gặp đã yêu, dù sao dáng dấp của hắn cũng không tệ, anh tuấn lịch sự. Lại là đệ tử nhập thất của Lý Thương, Lý Thương không con cái, sau này rất
có thể hắn sẽ thừa kế Thiên Cơ môn, rất có tiềm lực nha."
Ta lắc đầu: "Chẳng lẽ ta không nên cự tuyệt, quá quyết đoán? Không đúng, như vậy đối với Mộc Thanh quá bất công, không thể vì đường lui của mình mà mập mờ với hắn, không nên kéo hắn theo. Thẩm Thu ngươi quả nhiên là
một người thiện lương a, ta yên lặng tự khen mình."
Ta lầm bầm lầu bầu, nằm cuốn chăn, lại thấy một đám lông mượt mà đang
định trốn ra khỏi chăn. Chúng ta mắt to trừng mắt nhỏ một hồi, thấy nó
muốn chạy, ta bèn túm nó lại.
Duỗi chân, bắt được. Duỗi móng, cầm.
Ta nhìn nó, đánh liều một phen, run run nói: "Thủy Hành Ca."
Thỏ: ". . . . . ."
Nếu hắn biến thành người nhìn vào gương mặt kia chắc chắc ta không thể
nói ra được rồi! Hơn nữa, hiện tại nó không thể nói chuyện, coi như có
bị cự tuyệt cũng phải đợi qua giờ tý, ta sẽ không phải lo lắng xấu hổ.
Còn đạp! Ta thật sự vô cùng muốn mang nó đi hầm! Lớn như vậy rồi thổ lộ
một lần dễ dàng lắm sao! Ngài không thể nghiêm túc nghe ư, cũng đã biến
thành thỏ rồi sẽ không đỏ mặt, ngượng ngùng thì nhắm mắt lại ta cũng sẽ
không trách ngài, nhưng còn duỗi cả hai chân muốn chạy trốn là chuyện gì đây.
Trong lòng ta chợt lạnh, chẳng lẽ hắn không thích ta?
"Thủy Hành Ca! Ngài hãy nghe ta nói." Ta thật sự muốn trói nó lại, không đợi ta nói xong, tiếng gõ mõ điểm canh bên ngoài bay vào trong nhà, ánh trăng trắng như tuyết chiếu vào cửa sổ, mặt đất đầy sương lạnh. Ngay
lúc đó dưới thân nóng lên, xúc cảm mềm mại như nhung của lông tơ không
thấy nữa, cúi đầu nhìn, gương mặt của Thủy Hành Ca ngay trước mắt.
Cái này thì cũng không nói làm gì, dù sao cũng chỉ là bị đè mà thôi.
Nhưng nếu như . . . . . Thủy Hành Ca không mặc quần áo thì phải làm thế nào?
Ta: ". . . . . ."
Mặt nóng như bị chưng chín, đỏ như cua luộc, ta run rẩy lật người định
chạy trốn, lại bị hắn một tay kéo trở về, ánh mắt không cẩn thận liếc
trúng thân thể cường tráng kia, tâm trạng của ta lập tức ngổn ngang
trong gió. Chẳng lẽ việc đè ép đã kích phát thú tính của hắn, không nên
tiếp tục đè!
Giọng nói của Thủy Hành Ca trầm bổng du dương: "Khí thể vừa rồi khi bắt ta đi đâu mất rồi?"
Ta che mắt, muốn trốn tránh: "Đã tan thành mây khói! Lưu manh, ngài còn không nhanh mặc quần áo!"
". . . . . ."
Bên tai chợt nghe tiếng hắn cười khẽ, ta mở kẽ tay nhìn hắn: " Thủy Hành Ca. . . . . ."
Hắn kéo chăn che hạ thân, giữ tay của ta, lạnh nhạt nói: "Cái gì? Mới
vừa rồi không phải rất lớn tiếng sao? Sao hiện tại lại ỉu xìu như vậy?"
Dù là nửa người trên cũng rất dễ làm người khác phun máu mũi được chứ!
Ta kéo chăn cuốn lên trên người hắn, hắn bất động thanh sắt nhìn ta, ta
vờ như không thấy gương mặt đang héo rút của hắn, với khuôn mặt nghịch
thiên này căn bản là không nói nên lời, yên lặng bị đả kích ta dùng sức
xê dịch, lại thấy hắn thò người ra nghiêng tới chỗ ta, khí tức đình trệ, giật mình định thần lại đã thấy gò má trắng noãn áp sát.
Đột nhiên ta cảm thấy ta mới là con thỏ trắng nhỏ kia, hắn rõ ràng là con sói xám lớn!
Mắt thấy lỗ mũi cao thẳng đã sắp dán lên mặt ta, ngoài cửa sổ chợt có
một người nhảy vào, cười vang nói: "Giáo chủ, đã mười sáu rồi, ta tìm
người thật khổ. . . . . ."
Hai chúng ta cùng nhau nhìn chằm chằm người vừa nhảy vào, là một nữ tử
trẻ tuổi mặc một bộ y phục bằng lụa mỏng màu vàng nhạt, vẻ cười đùa đã
hoàn toàn cứng lại trên mặt, đôi mắt ngập nước tràn đầy vẻ không thể
tưởng tượng nổi, run run rẩy rẩy lui về phía cửa sổ: "Ngươi...các ngươi, tiếp tục. . . . . . Coi như ta chưa từng xuất hiện!"
Một cước đã bước lên bệ
![](https://img.webtruyen.com/public/images/storyimg/20190107/giaochu.png)