Liên Cẩn Viên bỗng nhiên chặn Tô Ngưng Mi lại rồi cúi đầu xuống hôn lên bờ
môi của cô, đầu lưỡi anh vươn ra khẽ liếm lên bờ môi mềm đó. Lưỡi anh
nhẹ nhàng mở đôi môi cô ra và luồn lách tiến vào trong khoang miệng của
cô. Hương vị ngon ngọt bên trong khiến Liên Cẩn Viên lưu luyến quên phản ứng, dường như sắp không kiểm soát được chính mình. Tô Ngưng Mi thẹn
quá hóa giận, tuy rằng cô không phản cảm đối với người này, nhưng cũng
không có nghĩa là cô nguyện ý bị cưỡng hôn, huống chi chung quanh còn có người, nói không chừng họ còn đang xem náo nhiệt.
Cô nhấc hai
chân đá mạnh lên hạ thân của Liên Cẩn Viên. Dường như Liên Cẩn Viên đã
có chuẩn bị từ sớm nên đã nhanh chóng lấy tay ngăn chặn hai chân của Tô
Ngưng Mi, thậm chí còn dùng đùi của mình tách hai chân Tô Ngưng Mi ra,
thân thể anh cũng thuận theo đó mà đè xuống, tư thế của hai người trong
nháy mắt trở nên ái muội.
Tô Ngưng Mi khó thở, toàn thân cũng thể nhúc nhích được mà chỉ còn lại có răng nanh là còn hoạt động , cô không hề nghĩ ngợi mà cắn xuống, trong miệng lập tức truyền đến mùi máu tươi
nhàn nhạt. Vậy nhưng Liên Cẩn Viên lại giống như không biết đầu lưỡi bị
cắn mà vẫn tiếp tục khuấy đảo trong miệng Tô Ngưng Mi. Trong miệng cả
hai giờ đã truyền đến mùi máu tươi. Tô Ngưng Mi tức không chịu được, ưu
thế lực lượng (sức mạnh) ở trước mặt người đàn ông này dường như bị vô
hiệu hóa.
Hiển nhiên là Liên Cẩn Viên vẫn chưa thỏa mãn với tiến
độ như vậy, một bàn tay anh cố định hai tay Tô Ngưng Mi, tay còn lại
luồn vào trong áo lông dê ấp áp của Tô Ngưng Mi chuẩn xác đặt lên một
bên ngực, miệng anh cũng hôn từ hai má xuống dưới cổ cô.
Miệng Tô Ngưng Mi cuối cùng cũng được rảnh rỗi, cô hung tợn thấp giọng nói: "Đồ lưu manh, đừng ép tôi phải dùng sét đánh anh."
Thế nhưng có vẻ Liên Cẩn Viên lại không để ý tới cô mà chỉ cúi đầu cắn lên
chiếc cổ trắng nõn của cô. Bàn tay đang vân vê ngực cô cũng lần lên hạt
anh đào kia và dùng ngón tay cái cùng ngón trỏ nhu nắn. Đầu óc Tô Ngưng
Mi trống rỗng, khuôn mặt đỏ bừng lên, hai tay bị Liên Cẩn Viên chế trụ
vô ý thức động vài cái, một tia chớp thoát ra từ tay cô đánh lên đầu
Liên Cẩn Viên.
Liên Cẩn Viên bỗng chốc bị đánh tỉnh mộng, sửng
sốt một hồi lâu. Tô Ngưng Mi thừa dịp anh đang ngốc lăng đẩy mạnh anh ra rồi ôm chăn nhảy xuống xe. Liên Cẩn Viên lắc đầu mới hoàn hồn được,
nhìn chằm chằm Tô Ngưng Mi đang ôm chăn trên đất, bất khả tư nghị nói:
"Cô dám đánh tôi?"
Tô Ngưng Mi ôm chặt chăn nhìn Liên Cẩn Viên cả người không có một vết thương nào, dù không để bụng nhưng vẫn căm tức
anh: "Anh xứng đáng, đồ lưu manh."
Rốt cuộc thì người này đã đạt tới
cấp bậc gì mà lôi điện pháp thuật công kích của cô cũng không thể gây ra cho anh chút thương tích nào.
Nghe xong lời này, Liên Cẩn Viên
hừ hừ hai tiếng quay qua chỗ khác lau mặt, lúc mới bắt đầu anh cũng chỉ
muốn chọc cô mà thôi. Thật không ngờ rằng lúc hôn cô lại không dừng
được, linh khí trên người cô cộng hương thơm xử nữ ngon ngọt làm anh
thiếu chút nữa không khống chế được bản thân.
Tô Ngưng Mi ôm chăn xoay người đi lên nóc xe Benz, trùm chăn nhìn mọi nơi xung quanh. Lần
này Liên Cẩn Viên không quấn quít lấy cô nữa mà nằm xuống nóc xe mà ngủ.
Không bao lâu sau, cách đó không xa vang lên tiếng xe ầm ầm, Tô Ngưng Mi ngẩng đầu nhìn thì thấy trên quốc lộ có hai chiếc xe đang tiến đến. Nhìn thấy đám người cùng đoàn xe với cô, hai chiếc xe kia liền
ngừng lại sau đó có sáu người đàn ông bước ra. Lúc này, rốt cục Trình
Dung cũng xong việc mang sắc mặt hồng đỏ do cao triều để lại mà bước
xuống xe. Trên người cô ta chỉ mặc một cái áo lông dê màu trắng, bộ ngực rung rung, tóc đen xõa trên vai, dáng vẻ thanh thuần khiến ánh mắt sáu
người kia đều tập trung ở trên người cô ta, ánh mắt lộ ra tia dâm uế
tham lam.
Phát giác ra ý đồ của sáu người kia, Vu Hạo Tĩnh hừ một tiếng chắn trước mặt Trình Dung. Vừa nhìn đã biết mấy người đàn ông này không dễ chọc, ở thời điểm tận thế mà cả người vẫn có thể sạch sẽ, tinh thần cũng tốt như vậy thì hiển nhiên đều là cao thủ, Vu Hạo Tĩnh không
muốn nổi lên xung đột với bọn họ.
Trong đó một người có gương mặt rất khôi ngô, thân cao có tới mét chín tráng kiện đi đến trước mặt Vu
Hạo Tĩnh: "Người anh em, cô gái phía sau lưng anh trông được đấy. Để mấy người chúng tôi vui đùa chút, chúng tôi dùng một thùng nước khoáng cùng nửa bao gạo to để đổi. Anh thấy thế nào?"
Vừa nghe vậy sắc mặt
Trình Dung khó coi chết đi được, điều khiến cô ả tức giận là bản thân cô ta thế nhưng chỉ có giá trị bằng một thùng nước với nửa bao gạo thôi
sao.
Hôm nay đoàn người Vu Hạo Tĩnh đã phải chiến đấu suốt một
ngày, trong cơ thể căn bản không còn chút tinh thần lực nào, nếu còn
cứng đối cứng với mấy người đàn ông này thì chỉ sợ sẽ bất lợi đối với
bọn họ : "Đại ca, đây là bà xã của tôi, vì vậy xin đừng làm tôi khó xử."
Nghe xong lời này, người đàn ông tráng kiện cười ha ha, vỗ vai Vu Hạo Tĩnh:
"Người anh em, đàn bà như quần áo, huống chi hiện tại là thời đại gì?
Chỉ cần có thực lực thì muốn dạng đàn bà nào mà chẳng được?"
Khang Tiểu Tĩnh ở trên xe bỗng nhiên nhảy xuống chỉ sang chỗ Tô Ngưng Mi đang ngồi rồi nhìn sáu người kia, nói: "Các vị đại ca, chị A Dung sao có thể sánh bằng cô gái đang ngồi trên nóc xe kia. Cô ta đã chiến đấu trăm
trận, công phu trên giường rất cao, công phu bằng miệng lại càng không
có ai sánh kịp, cam đoan có thể hầu hạ các anh dục tiên dục tử*."
(*Dục tiên dục tử: ý chỉ khoái cảm hoan lạc lên tới tột đỉnh.)
Mấy người kia đều nhìn về phía Tô Ngưng Mi. Khác với diện mạo thanh thuần
của Trình Dung, Tô Ngưng Mi có gương mặt vô cùng diễm lệ, trong ánh sáng loáng thoáng của ngọn đèn thì vẻ diễm lệ của cô càng thêm câu hồn
người. Quả nhiên mấy người đàn ông kia đều lộ ra sắc mặt kinh ngạc,
trong đó đã có hai người đang tiến về phía Tô Ngưng Mi.
Tô Ngưng
Mi ngồi trên nóc xe thầm mắng một tiếng dứt bỏ bọc chăn trên người nhảy
xuống xe. Chỉ trong thời gian vài giây cô đã đứng ở trước mặt Khang Tiểu Tĩnh và cho cô ta một cái tát: "Tiện nhân, cho cô vì đã nói huyên
thuyên ngậm máu phun người." Khang Tiểu Tĩnh bị cô tát một cái bay xa
năm sáu thước, cả người đập vào cột mốc bằng đá bên cạnh lan can của
đường quốc lộ rồi phun ra một ngụm máu tươi.
Tất cả mọi người
nghĩ cô có tốc độ cùng lực lượng liền bị kinh sợ, hai người đàn ông cũng do dự mà không tiến lên. Tô Ngưng Mi quăng cho mấy người đàn ông đó một cái liếc mắt lạnh như băng rồi lại nhảy lên nóc xe một lần nữa. Sáu
người đàn ông đó đại khái là biết Tô Ngưng Mi có được lực lượng tốc độ
song biến dị, không thể trêu vào, lại nhìn Trình Dung ở phía sau Vu Hạo
Tĩnh.
Trình Dung cũng hừ một tiếng vung tay lên, một tia chớp đánh lên mặt đường, trên đường lập tức hiện ra một cái hố cháy đen.
Được rồi, là lôi điện dị năng, bọn họ cũng không muốn mạo hiểm sinh mệnh mà
chiếm đoạt Trình Dung nên đành quay đầu nhìn về phía Khang Tiểu Tĩnh
đang ngã nằm trên đường. Khang Tiểu Tĩnh cũng khá xinh đẹp mà sáu người
kia đã mấy ngày không ăn thịt nên chỉ có thể kéo Khang Tiểu Tĩnh đi vào
chỗ tối.
Khang Tiểu Tĩnh tuyệt vọng nhìn Trình Dung cùng Vu Hạo Tĩnh: "Chị Dung, Vu đại ca, cứu em với."
Trình Dung đang định xông lên cứu Khang Tiểu Tĩnh, Vu Hạo Tĩnh lắc đầu nhìn
cô ta, nhẹ giọng nói: "Dung Nhi, hiện tại tinh thần lực của chúng ta
chưa khôi phục, không thể trêu vào bọn họ, nếu không chúng ta coi như
xong đời."
"Nhưng mà......." Trình Dung nhìn Vu Hạo Tĩnh, sốt
ruột nói: "Tiểu Tĩnh là đồng đội của chúng ta, không thể bỏ mặc em ấy
như vậy được."
Vu Hạo Tĩnh ôm Trình Dung: "Dung Nhi, anh không
muỗn em bị thương, với anh mà nói, em là người quan trọng hơn bất kì ai, chỉ cần ngươi hảo hảo , toàn thế giới nhân đều đã chết cũng không quan
hệ, anh chỉ cần sống tốt là đủ......"
Trình Dung cảm động hai mắt rưng rưng đẫm lệ nhìn Vu Hạo Tĩnh: "Vu đại ca, anh đối xử với em thật tốt."
Khang Tiểu Tĩnh tuyệt vọng nhìn hai người đang ôm nhau, mấy người đàn ông kia đã kéo cô tới rừng cây ở bên ngoài quốc lộ.
Tô Ngưng Mi nhìn thoáng qua Khang Tiểu Tĩnh tự làm bậy không thể sống mà không có nửa phần đồng tình.
Rất nhanh sau đó đã nghe thấy tiếng Khang Tiểu Tĩnh kêu gào, rên rỉ đầy rên rỉ cùng với tiếng phách phách phách do da thịt đụng chạm truyền ra từ
trong rừng cây u tối.
Sáu người đàn ông đó tra tấn Khang Tiểu
Tĩnh tới hừng đông mới thỏa mãn quay lại xe của mình ăn vài thứ rồi lái
xe rời đi. Bọn họ rời đi rồi Trình Dung mới vội vàng chạy tới rừng cây
bên cạnh đường quốc lộ thì thấy Khang Tiểu Tĩnh đang trong tình trạng
không mảnh vải che thân, trên người dính đầy tinh dịch màu trắng cùng
vết thương chằng chịt. Trình Dung che miệng cúi đầu kinh sợ hét lên một
tiếng, nước mắt cũng chảy ra: "Tiểu Tĩnh, xin lỗi em, đều là lỗi của
chị. Tiểu Tĩnh thực xin lỗi, thực xin lỗi, hu hu......"
Trên mặt
Khang Tiểu Tĩnh khẽ thoáng qua một chút ác độc, một lát sau lại khôi
phục như thường: "Chị Dung, em không trách chị......"
Trình Dung cuống quít đứng dậy: "Tiểu Tĩnh, em đợi chút nhé, chị đi lấy quần áo cho em."
Tô Ngưng Mi mặc kệ tình huống bên kia, cô đánh thức ông ngoại, bà ngoại, cậu, dì, anh em họ dậy ăn sáng để chuẩn bị khởi hành.
Nhìn Liên Cẩn Viên trên nóc xe, Tô Hạo hỏi: "Em họ, còn người này thì phải làm sao bây giờ?"
"Không cần phải xen vào anh ta, anh cứ trực tiếp lái xe đến căn cứ là được."
Người nhà đều đã lên xe, hai chiếc xe đi theo hướng đến thành phố G. Trên xe, Tô Ngưng Mi đưa toàn bộ đồ ăn và nước còn lại cho dì Tô Quốc Mai, cười
nói: "Dì à, bây giờ dì đã có không gian dị năng, toàn bộ mấy thứ này dì
cứ cất vào trong không gian đi. Chỉ cần chừa lại một ít đồ ăn vào bữa
trưa là được. Con nghỉ tới buổi chiều là có thể đến được căn cứ rồi."
Nói xong lại quay đầu nhìn Mục Tiểu Nghiên: "Tiểu Nghiên, lúc tới căn cứ
trừ bỏ người nhà ra thì không được để lộ dị năng của em trước mặt người
khác biết không?"
Hai giờ sau xe đã đến thành phố G, so với các thành phố khác thì ở thành
phố G ít zombie hơn. Lại đi hơn ba giờ sau thì đoàn người mới đến căn cứ trong nội thành thành phố G. Nói là căn cứ, kỳ thật chính là xây một
bức tường phòng hộ bao quanh vùng ngoại thành mà thôi, độ cao của tường
phòng hộ là khoảng bốn năm thước.
Trước cửa căn cứ có vài người
mặc quân trang đứng nghiêm chỉnh, còn có đài quan sát. Đứng ở phía sau
đài quan sát có một nam một nữ mặc quân trang cùng với đội ngũ rất dài
đang nhận đăng ký kiểm tra.
Nhóm của Tô Ngưng Mi cũng nhảy xuống
xe, ngay lập tức có một người lính tiến lên phía trước: "Thật xin lỗi,
xe của các người phải tạm dừng ở bên cạnh, chờ thông qua một loạt kiểm
tra thì mới được lái xe đi vào."
Tô Ngưng Mi cười cười nhìn người lính đó: "Cám ơn anh lính, chúng tôi đã biết."
Lái hai chiếc xe ra rồi đậu lại trên đường mà Liên Cẩn Viên vẫn còn đang
ngủ. Tô Ngưng Mi lười đánh thức anh, mọi người đi xếp hàng ở phía sau
đội ngũ.
Theo sau là Trình Dung, Ngô Thần, còn cõ người nhà họ
Trần cũng đều lái xe đi tới và dừng xe xếp hàng theo thứ tự ở phía sau
đội ngũ.
Lần kiểm tra này rất chậm, đầu tiên muốn đăng ký thì
phải khai rõ tính danh tuổi giới tính, cuối cùng phải vào phòng nhỏ màu
đen theo dõi sáu giờ xem có nhiễm vi rút hay không nữa. Nếu không bị
nhiễm virut thì mới được cho vào căn cứ. Chờ khi đến lượt nhóm người Tô
Ngưng thì rốt cuộc Liên Cẩn Viên cũng tỉnh lại. Thấy nhóm người Tô Ngưng Mi đang nhận kiểm tra thì vội vàng chạy tới phía sau cô. Người lính bên cạnh biết bọn họ cùng một đội nên cũng không ngăn trở.