Sắc mặt Trần Đức
Thanh khó coi cực kỳ, lúc thì xanh lúc thì trắng, Trình Văn Quân càng
bất khả tư nghị* trừng mắt nhìn Trần Đức Thanh: "Đức Thanh, Tiểu Mi nói
có phải sự thật hay không?"
(*Bất khả tư nghị: không nghĩ được gì nữa)
"Thúi lắm! Nó nói bậy......" Trần Đức Thanh tức khí bại hoại nhìn Tô Ngưng
Mi: "Con tiện nhân, sao mày dám làm bại hoại* thanh danh của ba mày với
chị của mày như vậy!"
(*Bại hoại: đồi bại đến cực điểm, thường để chỉ sự tiêu cực. Trong chương truyện này, bạn có thể hiểu nghĩa của cụm từ "Bại hoại thanh danh" là làm ô uế, vấy bẩn thanh danh.)
Bên
kia, mặt Trình Dung đã đỏ ửng, nổi giận đùng đùng chạy tới, theo sau cô
ta là sắc mặt khó coi của Vu Hạo Tĩnh. Trình Dung trừng mắt nhìn Tô
Ngưng Mi đang đứng trên nóc xe: "Tiểu Mi, trước giờ chị vẫn luôn đối xử
rất tốt với em, cớ sao bây giờ em lại hãm hại chị như thế......"
Cách đó không xa, Liên Cẩn Viên đang nướng thịt thì bỗng nhiên liếc mắt sang bên này, ngón tay khẽ động vài cái, vẻ mặt Trần Đức Thanh thoáng chốc
mê mang. Đột nhiên ông ta xoay người tát Trình Văn Quân một cái, mắng:
"Con tiện nhân, mày thực sự cho rằng người tao thích chính là mày sao?
Nhưng mà người tao thích lại là cô con gái thanh thuần khả ái của mày
cơ, người tao muốn cùng hoan lạc cũng là em ấy. Chậc chậc, so với mày
thì em ấy có có hương vị hơn, lại vừa trắng vừa mềm, ngực, mông vừa căng vừa thơm, xuân thủy bên dưới đều ngọt ngào....."
Chung quanh vang lên tiếng xì xào bàn tán khe khẽ, sắc mặt Trình Văn Quân xám ngắt như tro tàn, tuyệt vọng nhìn Trần Đức Thanh.
Ầm một tiếng, sắc mặt Trình Dung đỏ bừng lên, hung tợn nhìn chằm chằm Trần Đức Thanh, cả giận nói: "Vô liêm sỉ, ông đang nói bậy bạ gì đó!
Tôi...... Ngày hôm đó chúng ta đâu có xảy ra chuyện gì."
Trần Đức Thanh lướt ánh mắt dâm tà nhơ bẩn lên xuống đánh giá Trình Dung, bỗng
nhiên ông ta bước tới sờ lên mặt Trình Dung, thì thào nói: "A Dung,
người anh thích chính là em, yêu cũng là em, em nói xem có phải trên bờ
ngực căng tròn của em có một nốt ruồi đỏ không. A Dung, anh nói không
sai chứ? A Dung......" Nói xong chu miệng muốn hôn xuống khuôn mặt Trình Dung.
Trình Dung tức đến rơi nước mắt , vừa thẹn vừa giận, đẩy
mạnh Trần Đức Thanh ra, một tia chớp bổ lên đùi ông ta, Trần Đức Thanh
bị đau kêu thét lên, ánh mắt cũng khôi phục vài phần tỉnh táo. Ông ta
nhìn mọi người chung quanh xì xào bàn tán cùng vết thương cháy đen một
mảng trên đùi của mình, cố chịu đựng đau đớn nhìn Trình Dung: "A
Dung...... chuyện này là thế nào?"
Hai mắt Trình Dung đẫm lệ rưng rưng trừng mắt nhìn ông ta, ánh mắt Hạo Tĩnh càng như muốn giết người,
Trần Đức Thanh hơi run rẩy quay đầu nhìn Trình Văn Quân, phát hiện mắt
bà ta cũng hàm chứa lệ trừng trừng nhìn khiến ông ta há miệng thở dốc.
Đang muốn nói gì đó thì Vu Hạo Tĩnh đã phóng một hỏa cầu đánh tới chỗ
ông ta, ánh mắt cuối cùng của Trần Đức Thanh chỉ còn lại sợ hãi với
không cam lòng.
Nghe tiếng kêu thê thảm của Trần Đức Thanh khi
trở thành ngọn đuốc sống, Tô Ngưng Mi cau mày, người này vừa rồi bị sao
vậy? Hẳn là ông ta sẽ không làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy, chắc chắn
ông ta biết nếu nói chuyện đó ra trước mặt công chúng thì sẽ phải chịu
hậu quả ra sao rồi chẳng lẽ trúng tà ?
Cô quay đầu nhìn thoáng qua người đàn ông vẫn đang nướng thịt kia, cảm thấy có gì đó không thích hợp.
Tiếng kêu của Đức Thanh dần dần biến mất, lửa trên người cũng bị dập tắt, cả
người ông ta bị cháy đen thành một khối than. Trình Văn Quân nhìn thi
thể cháy đen trên đất kia, không nhịn được òa khóc. Sắc mặt Trình Dung
khó coi đỡ Trình Văn Quân quay trở lại xe của mình.
Trần Đại Hoa
cùng Trương Phượng Lan thấy đứa con lớn nhất của mình cứ như vậy mà chết đi liền khóc to, vọt tới chỗ Vu Hạo Tĩnh: "Mày là tội phạm giết người,
trả lại con cho tao, trả lại con cho tao, ông trời không có mắt , không
có thiên lý a, giết người cũng không ai cản....."
Vu Hạo Tĩnh
trừng mắt một cái nhìn hai ông bà già đó, giọng nói lạnh như băng:
"Không muốn phải chịu kết cục giống như ông ta thì mau câm miệng cho
tôi! Về sau các người cũng đừng đi theo Dung Nhi, em ấy không có quan hệ gì với nhà họ Trần các người."
Trần Đại Hoa, Trương Phượng Lan
ngốc lăng nhìn thi thể đứa con lớn nhất nằm trên đất mà khóc rống lên.
Ban ngày cũng vì mãng xà biến dị kia mà đứa con trai nhỏ của họ đã chết, hiện giờ đến đứa con lớn nhất cũng không còn, nhà họ Trần của họ cũng
chỉ còn lại đứa con gái Trần Đức Liên, con rể Nghiêm Giang Sơn, con dâu
Thích Anh, cùng với cháu đích tôn Trần Tráng Tráng và đứa cháu ngoại
Nghiêm Họa Họa mà thôi.
Trò khôi hài cứ vậy mà kết thúc.
Ngô Thần thi thể cháy đen trên mặt đất liền ra lệnh cho cấp dưới đi đào
cái hố chôn thi thể Trần Đức Thanh xuống. Ngô Thần đi đến dưới xe ngước
nhìn Tô Ngưng Mi đang bọc trong chăn, nói: "Cô Tô, xin nén bi thương."
Tô Ngưng Mi nhìn anh một cái: "Tôi không có gì phải nén bi thương, được
chưa? Thiếu Úy Ngô đi tới đây vì muốn hỏi tôi về vấn đề tinh hạch đúng
không?"
Ngô Thần chà xát tay, cười nói: "Đúng là chuyện này, hi vọng cô Tô sẽ giải đáp cho tôi."
Chuyện này cũng chẳng có gì để giấu diếm, Tô Ngưng Mi nói: "Rất đơn giản, nắm
giữ tinh hạch rồi cảm thụ tinh hạch bằng năng lượng có trong cơ thể, hấp thu nó vào trong cơ thể mình là được."
Ngô Thần hỏi: "Vậy phải cảm thụ thế nào? Làm sao để hấp thu được?"
"Chỉ có thể hiểu mà không diễn đạt được bằng lời, Thiếu Úy Ngô Thần tưđ mình đi cảm thụ mới hiểu được. Việc này không khó, có điều nhất định phải
tập trung tinh thần lực. Hiện tại tốt nhất không nên thử, nhất định phải là hoàn cảnh yên tĩnh, bây giờ có thể gặp thời đều sẽ có nguy hiểm bất
cứ lúc nào, đợi về căn cứ rồi hãy thử."
Ngô Thần gật đầu: "Tôi biết rồi, thật cảm ơn cô Tô."
Chờ Ngô Thần rời đi, Tô Ngưng Mi liền ném tinh hạch từ ba lô vào trong
không gian, tinh hạch này cô tính để cho đám Hàn Bảo dùng, nhưng mà bây
giờ còn chưa an toàn, đợi đến căn cứ thì giao cho họ. Đang nghĩ tới đó
thì thấy Liên Cẩn Viên giơ mấy xiên thịt nướng đi tới rồi đưa cho Tô
Ngưng Mi đang ngồi trên nóc xe, nói: "Ăn đi!"
Nói tiếng cám ơn,
Tô Ngưng Mi cũng không khách khí với anh, nhận lấy xiên thịt nướng đưa
lên miệng ăn. Không ngờ người này lại nướng thịt tốt như vậy, ăn rất
ngon miệng, so với thịt nướng lúc trước Tô Ngưng Mi ăn qua thì thịt
nướng này còn ngon hơn rất nhiều. Mấy xiên thịt nướng nhanh chóng nằm
trong trong bụng, Tô Ngưng Mi còn chưa hết thèm ăn mà đánh mắt nhìn Liên Cẩn Viên.
Liên Cẩn Viên cũng chưa ăn no, lại chạy đi nướng thêm chút thịt nữa, chờ hai người cơm no rượu say rồi, Liên Cẩn Viên nhảy
lên nóc xe nằm xuống. Tô Ngưng Mi đang muốn hỏi anh mấy vấn đề thì bỗng
nhiên bên kia truyền đến một trận ầm ĩ, quay đầu nhìn qua liền nhìn thấy cái người tên Khổng Văn Ninh - lực lượng biến dị giả đang ôm, cắn Trình Dung. Quần áo Trình Dung đều bị vạch ra để lộ hai con thỏ trắng non mềm khiến ánh mắt những người đàn ông xung quanh dán chặt lấy cơ thể cô ta
không rời mắt.
Ha, tình huống trong tiểu thuyết thịt văn kia lại bắt đầu phát sinh. Khổng Văn Ninh trúng độc mãng xà, phải xxoo mới giải được, tinh trùng lên não, không khống chế được chính mình, trước mặt
công chúng muốn lên giường với Trình Dung, cuối cùng ông ta bị Vu Hạo
Tĩnh giết chết. Vừa nhớ lại diễn biến xong đã thấy Vu Hạo Tĩnh một cước
đá văng Khổng Văn Ninh, một hỏa cầu đánh ra, Khổng Văn Ninh lập tức
chung số phận với Trần Đức Thanh.
Trình Dung đỏ mặt gắt gao trừng mắt nhìn thi thể cháy thành than của Khổng Văn Ninh thì bỗng nhiên
trong xe truyền đến tiếng rên thống khổ của Trâu Bái. Trình Dung cuống
quít chạy vào trong xe, lại a lên một tiếng. Vu Hạo Tĩnh đứng ở ngoài
cửa xe, lo lắng nói: "Dung Nhi, em có sao không?"
"Không...... Em không sao...... A......" Giọng nói Trình Dung vừa sợ lại hoảng:
"Vu...... Vu đại ca*, trước hết anh đừng vào đây, em... chờ có cơ hội em sẽ ra ngoài liền."
(*Đại ca: ở đây là cách gọi thân thiết của người con gái với người yêu của mình.
Đoạn này mình không biết nên thay là gì nên cứ để theo convert, bạn nào có ý kiến gì xin nhắc mình, mình sẽ thay đổi lại.)
Tô Ngưng Mi bĩu môi, còn nói là không có việc gì, phỏng chừng bên trong đã lên giường rồi. Tô Ngưng Mi muốn dùng thần thức tra xét một chút nhưng
lại phát hiện cách đây hơi xa, thần thức căn bản tới đó được, chỉ đành
từ bỏ. Chỉ loáng thoáng nghe thấy bên trong vang ra tiếng kinh hô của
Trình Dung, còn có tiếng quần áo bị xé, cô chỉ xả ra một chút trào phúng cùng tươi cười.
"A...... Ưm, a a....." Trong xe Trình Dung nhịn không được rên rỉ thành tiếng: "Trâu...... Trâu đại ca nhẹ chút......"
Sắc mặt Vu Hạo Tĩnh như tro tàn đứng ở ngoài xe.
Tô Ngưng Mi hừ cười một tiếng, quay đầu không thèm nhìn họ nữa. Uốn éo đầu liền thấy Liên Cẩn Viên cũng đang nhìn mình chằm chằm, ánh mắt anh dán
chặt lên người cô không dời, Tô Ngưng Mi sờ mặt: "Anh nhìn tôi làm cái
gì."
Liên Cẩn Viên nhíu mày: "Hôm nay tôi cứu người nhà giúp cô, cô nên cảm kích tôi như thế nào đây?"
"Vậy anh muốn cái gì?" Trong lòng Tô Ngưng Mi cảnh giác mãnh liệt, nhìn Liên Cẩn Viên đầy phòng bị.
Liên Cẩn Viên lau mặt mình, thì thào nói: "Trông tôi giống người xấu lắm hả?"
Tô Ngưng Mi đang định nói gì đó thì Vu Hạo Tĩnh đã đi tới , sắc mặt khó
coi nhìn Tô Ngưng Mi chằm chằm Ngưng Mi: "Tiểu Mi, tôi hỏi thẳng cô,
co có đưa cho chúng tôi viên tinh hạch kia hay không? Tôi nguyện ý dùng
mọi thứ tôi có để đổi cho cô, vô luận là đồ ăn hay dược phẩm."
Tô Ngưng Mi bất chấp có Liên Cẩn Viên ở bên cạnh, quay đầu nhìn Vu Hạo
Tĩnh, cười nhạo nói: "Vu Hạo Tĩnh, anh cũng thật là người đàn ông tốt.
Vợ của anh mây mưa với người khác mà anh vẫn còn nhớ thương muốn giúp cô ta thăng cấp dị năng......"
"Mặc kệ chuyện của cô, tôi đang đứng một bên hỏi cô đấy. Cô có cho chúng tôi tinh hạch hay không." Bộ dáng
Vu Hạo Tĩnh như thể cô không cho tôi liền cứng rắn lấy cho bằng được.
Kết quả Tô Ngưng Mi còn chưa nõi cái gì thì Liên Cẩn Viên ở bên cạnh đã mất hết kiên nhẫn, nói: "Tôi hỏi các người có biết xấu hổ là gì không, thừa dịp tâm trạng bây giờ của ông không tệ thì mau biến đi."
Vu Hạo Tĩnh đẩy gọng kính trên mũi "Người anh em, tôi......" Câu phía sau cony chưa nói ra, Liên Cẩn Viên đã nâng tay, một trận băng trùy đánh tới,
tốc độ rất nhanh, Vu Hạo Tĩnh căn bản tránh né không kịp, băng trùy lướt qua mặt hắn để lại một vết máu.
"Cút ngay!" Liên Cẩn Viên không kiên nhẫn vẫy tay: "Nếu không cút, ông không có tính nhẫn nại tốt như
vậy đâu. Còn nữa, đừng ở đây đánh chủ ý lên tinh hạch."
Vu Hạo
Tĩnh rời khỏi đó với sắc mặt xanh mét, Tô Ngưng Mi trừng mắt nhìn bóng
lưng của Vu Hạo Tĩnh, thầm nghĩ khi nào tới căn cứ phải nhanh chóng giao lại tinh hạch cho Hàn Bảo để cô ấy tu luyện dị năng, nếu không nhóm
người kia cứ tới thì cô sẽ phiền chết mất.
Tô Ngưng Mi bỗng
nhiên nhớ tới gì đó liền quay đầu nhìn Liên Cẩn Viên: "Vì sao anh lại
cho tôi viên tinh hạch đó? Chúng ta cũng chưa được coi là quen biết đúng không? Còn nữa, anh là người tu chân hả?" Mặc kệ thế nào thì tinh hạch
của thú biến dị cấp đều rất trân quý, không biết vì sao lại xuất hiện
một người đàn ông toàn thân người này luôn toát ra vẻ thần bí cùng cổ
quái.
"Cô đã biết tôi là người tu chân, cho nên thứ này cũng vô dụng đối với tôi, cho người nhà của cô dùng hợp lý hơn."
Thật sự là người tu chân, Tô Ngưng Mi rung động: "Chuyện đó...... Vậy thì tại sao anh lại muốn đi theo tôi?"
Liên Cẩn Viên bất đắc dĩ bĩu môi: "Vất vả lắm mới gặp một người tu chân,
đương nhiên muốn đi theo rồi. Lại nói trên người cô toát ra mùi hương
rất dễ chịu khiến người khác muốn thân cận thêm." Anh nói xong bỗng
nhướn người lên chôn đầu vào trước ngực Tô Ngưng Mi mà hít hai hơi thật
sâu.
Mặt Tô Ngưng Mi ửng hồng, tát một cái lên đầu Liên Cẩn Viên
rồi đẩy mạnh đầu anh sang bên cạnh, ngoài miệng mắng: "Đồ lưu manh."
"Vậy mà cũng nói là lưu manh!" Liên Cẩn Viên nghiêm mặt, rồi đột nhiên anh
đứng dậy đè lên người Tô Ngưng Mi: "Để tôi cho em biết như thế nào mới
gọi là lưu manh chân chính."