Một lúc sau, Tô Ngưng Mi nghe thấy trong phòng, Trình Văn Quân cúi đầu kinh hô một tiếng: "A a....A Dung, đây là có chuyện gì? Sao....Vì sao trên
ngón tay con có....đây là tia chớp đi? Có phải mẹ nhìn lầm rồi hay
không?"
Trình Dung lộ ra kích động cùng vui sướng vô hạn: "Mẹ,
người không nhìn lầm, thời điểm buổi sáng hôm nay khi con phát hiện cái
này thì cũng hoảng, đây là như là lôi dị năng. Trước kia con xem tiểu
thuyết cũng có tình huống này, tận thế tiến đến là thời điểm loài người
thức tỉnh dị năng, có người là lôi dị năng, có rất nhiều phong dị năng,
có rất nhiều hoả dị năng, có rất nhiều không gian dị năng....Mẹ, rất
thần kỳ phải không? Mẹ, con còn muốn nói cho mẹ biết, con còn có không
gian dị năng, con là song hệ dị năng, có điều diện tích không gian không lớn, chỉ có vài mét vuông... Hẳn là có thể thăng cấp. Mẹ, ở tận thế có
hai dị năng này là chúng ta đã có năng lực tự bảo vệ bản thân, nói không chừng còn có thể có chút thành tựu trong sự nghiệp...."
Rốt
cuộc Tô Ngưng Mi vẫn không nghe nổi nữa, nàng chỉ cảm thấy cả người một
trận rét run. Dù cho nàng cướp mất không gian mà ban đầu nữ chủ nên có,
ngăn trở nàng ta thành tu chân thì sao chứ? Không phải nàng ta vẫn thức
tỉnh lôi dị năng cùng không gian dị năng đó sao? Cùng hướng đi của kịch
tình chẳng có biến hóa gì lớn.
Đần độn trở về phòng, Tô Ngưng Mi ngồi xếp bằng trước hồ trong không gian, chỉ cảm thấy từng trận đau đớn sau ót. Nàng cố gắng mấy ngày, đại khái hướng đi của kịch tình cũng
không có biến hoá gì, tận thế tiến đến, Trình Dung có lôi dị năng cùng
không gian dị năng, đây là không phải có ý nàng là nữ vật hi sinh hạng
nhất, sau này nhất định sẽ đi theo hướng của kịch tình bị đàn thú gian
dâm đến chết hay sao? Gắt gao nắm chặt bàn tay, Tô Ngưng Mi đứng dậy đi
đến nhà gỗ nhỏ. Hiện tại nàng muốn khỏi động trận pháp biến dị lôi linh
căn , đối với con đường tu chân sau này của nàng sẽ rất tốt, nói không
chừng còn có thể thay đổi vận mệnh, nếu cải biến không xong thì để trận
pháp kia đánh cho hôi phi yên diệt vẫn còn tốt hơn bị đàn thú kia gian
dâm đến chết.
Vào nhà gỗ nhỏ, nàng rút trang giấy biến vàng từ
trong luyện khí công pháp ra, mặt trên có viết cách khởi động trận pháp
như thế nào. Tô Ngưng Mi nhìn hết trang giấy kia cả nửa giờ, cuối cùng
vẫn ra khỏi nhà gỗ đi đến chỗ trận pháp, cắt một vết trên ngón tay, máu
rơi xuống chỗ đất có màu vàng, lập tức một trận kim quang sáng lên chói
mắt, trên mặt đất là các loại chú trận pháp. Do dự sau, Tô Ngưng Mi vẫn
dựa theo chữ viết trên trang giấy mà sải bước vào giữa trận pháp.
Đi vào, Tô Ngưng Mi cảm thấy cả người giống như hít thở không thông, phía
trên bầu trời vang lên từng trận oanh lôi. Tô Ngưng Mi vừa ngẩng đầu
thấy vậy, cả người liền choáng váng, nàng thế nhưng lại thấy một đạo
oanh lôi đang hướng về phía nàng đánh thẳng xuống. Bản năng muốn chạy ra bên ngoài nhưng một chân còn chưa kịp nâng lên thì cái tia chớp kia đã
chạy vội tới trước mặt mà trực tiếp đánh lên đỉnh đầu của nàng.
Lập tức quần áo nàng liền biến thành tro bụi, toàn bộ thân mình nàng
cũng đen như mực, mái tóc đẹp của nàng giờ cũng bị đánh rối thành tổ
chim. Tô Ngưng Mi chỉ cảm thấy toàn bộ cơ thể mềm nhũn run lên, đầu óc
nàng thanh tỉnh dị thường, bên tai lại vang lên tiếng oanh lôi. Nàng
khóc không ra nước mắt, ai tới cứu nàng a, bị đánh xuống như vậy nàng
chỉ còn nước hôi phi yên diệt. Trên tờ giấy kia cũng không có viết tiến
vào trận pháp sẽ bị lôi đánh a, còn có người khổ bức như nàng sao? Đang
nghĩ như vậy, một đạo lôi lại bổ xuống, toàn thân Tô Ngưng Mi chỉ còn
tròng mắt có thể chuyển động lên xuống.
Theo sau là đạo lôi thứ 3 thứ 4 liên tiếp đánh xuống, Tô Ngưng Mi không còn cảm giác chính mình
còn tồn tại hay không, chỉ có đầu óc là còn hoạt động, nàng chỉ biết
kiên trì, nàng không biết còn bao nhiêu cái lôi sẽ đánh xuống nữa, nàng
chỉ nghĩ nàng không thể chết được, nếu chết tại đây sẽ bị hôi phi yên
diệt, không chừng còn không thể đầu thai, Nàng tuy rằng thích xem tiểu
thuyết thịt văn nhưng nàng còn chưa có hôn bao giờ, cho nên nàng nhất
định không thể chết được, tốt xấu gì cũng phải tìm một người bạn trai để nàng tình nguyện trao thân nếm thử thịt có tư vị gì a...
Ôm tư
tưởng như vậy Tô Ngưng Mi kiên trì, từng đạo lôi âm vang xuống đánh lên
người nàng, một lần lại một lần, Tô Ngưng Mi không nghĩ cái gì, chỉ nghĩ kiên trì, cắn răng kiên trì.
Không biết qua bao lâu Tô Ngưng Mi mới giật mình không còn thấy tiếng sấm bên tai nữa, nàng thành công
rồi? Trong lòng Tô Ngưng Mi vui vẻ, rốt cuộc cả người không chịu nổi nữa ầm ầm ngã xuống đất. Nằm trên mặt đất khong biết qua bao lâu nàng mới
tìm lại được sự chủ động của bản thân, giật giật ngón tay, cả người vừa
mỏi vừa đau, lại nằm thêm 1 giờ nàng mới miễn cưỡng đứng dậy. Nhìn xuống thân mình trống trơn Tô Ngưng Mi cười khổ, nàng không có thói quen trần truồng, vẫn là nên đi ra ngoài mặc quần áo vào.
Đi đến phòng,
nhìn thấy chính mình trong gương, bỗng nhiên Tô Ngưng Mi ngây ngẩn cả
người, toàn thân nàng trắng nõn, mái tóc vừa đen lại vừa nhu thuận hoàn
toàn không giống với bộ dáng bị sét đánh. Nếu đã không bị sét đánh vì
sao quần áo trên người nàng bị hoá thành tro bụi? Cho nên vừa rồi đến
cùng có bị sét đánh hay không? Mắt thường nhìn thấy kinh lôi kia là thật hay giả? Có phải tất cả đều là ảo giác của nàng? Tô Ngưng Mi phân vân
không rõ, suy nghĩ hồi lâu Tô Ngưng Mi đột nhiên ngộ ra đạo, nàng cười
cười; là thật hay giả thì có cái gì? Không phải nàng vẫn có thể thành
công đó sao? Tu chân kiêng kị nhất chính là tâm ma, mà nàng như vừa nãy
không khác gì tâm ma chứ?
Mặc quần áo đi đến nơi trắc linh căn
trong nhà gỗ nhỏ, hít sâu một hơi bắt đầu đặt tay lên ông dẫn, thấy thứ
xuất hiện trong ống dẫn, mặt Tô Ngưng Mi cứng ngắc...
Không phải là có thể đem ngũ linh can chuyển thành biến dị linh căn sao?
Không sai, nàng đã có lôi linh căn, nhưng vì sao ngũ linh căn vẫn còn
tồn tại? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Ni mã, nàng nhanh chóng bị hỗn loạn! Chỉ có một linh căn thì tu luyện lên nhanh nhất, cũng dễ dàng đắc đạo nhất, còn tình huống của nàng có phải tu luyện lên sẽ càng thêm khó khăn? Tô Ngưng Mi khóc không ra nước mắt, rầu rĩ ra khỏi không gian đã
nghe tiếng Trình Dung bên ngoài đang kêu nàng ăn cơm chiều, bất tri bất
giác nàng đã ở trong không gian cả một buổi chiều.
Ra khỏi phòng thì thấy Trình Dung đang đứng trước của phòng nàng tươi cười đầy mặt:
"Tiểu Mi, nhanh xuống an cơm đi, chị làm món tôm hùm em thích ăn nhất
đó, nếu không ăn chỉ sợ sau này trứng tôm cũng không có để ăn." Trình
Dung nói xong một phen lôi kéo Tô Ngưng Mi đi xuống lầu. Tô Ngưng Mi
quay lại đóng của phòng, kết quả vừa mới lôi kéo một chút đã nghe xoạch
một tiếng, cửa bị nàng kéo rơi ra.
Xả...rớt? Tô Ngưng Mi nhìn
chằm chằm cái cửa trên tay, đây là đang có chuyện gì xảy ra? Trình Dung
nghe thấy tiếng vang phía sau thì quay đầu lại, nhìn thấy Tô Ngưng Mi
đang cầm cánh cửa trên tay thì cũng ngẩn người theo, sau đó kinh hỉ nói: "Tiểu Mi, em thức tỉnh lực lượng rồi sao?"
Tô Ngưng Mi quẫn,
nàng cũng có cảm giấy vẫn chưa dùng hết lực, kéo kéo cửa, toàn bộ cánh
cửa đều bị nàng kéo rớt, cho nên hiện tại nàng là lực lượng thức tỉnh
giả sao? Là phúc lợi đãi ngộ của trận sét đánh vừa rồi? Tô Ngưng Mi cảm
thấy phân nửa chuyện này có liên quan tới việc nàng bị sét đánh kia, có
điều vì sao lại không đổi đãi ngộ khác a!? Nghĩ tới việc về sau nàng
phải vác Đại Khảm Đao đi dọc đường trảm zombie nàng liền cảm thấy không
biết nên khóc hay cười.
Trong sách, người sở hữu biến dị cùng dị năng được gọi chung là thức tỉnh giả, Trình Dung hiển nhiên đã xem Tô
Ngưng Mi thành thức tỉnh giả, Tô Ngưng Mi cũng không giải thích, hiện
tại nàng đã có khả năng bảo vệ tính mạng bản thân.
Đi xuống lầu, 4 người ăn cơm chiều,Trình Văn Quân đã định dọn dẹp bát đũa lại bị
Trình Dung ngăn cản, cười tủm tìm nhìn cả nhà nói: "Ba, mẹ, con có
chuyện muốn tuyên bố với cả nhà, hôm nay con và Tiểu Mi đều trở thành
thức tỉnh giả."
Trần Đức Thanh sợ hãi run lên một chút, trong
lòng dường như có chút dự cảm không tốt, ngẩng đầu liền thấy Trình Dung
đang theo dõi hắn ta liền nói tiếp, "con thức tỉnh lôi dị năng vào buổi
sáng, vừa rồi Tiểu Mi cũng thức tỉnh lực lượng." Nói xong, ngón tay nàng ta khẽ động, trên đầu ngón tay lại có chút lôi điện, ngón tay chỉ bình
hoa lớn ở góc tường, bình hoa trở thành mảnh nhỏ ngay trong nháy mắt.
Sắc mặt Trần Đức Thanh càng thêm tái nhợt, Trình Dung nhìn Trần Đức
Thanh thật sâu, liếc một cái quay đầu nhìn Tô Ngưng Mi, cười nói: "Tiểu
Mi, em cũng biểu diễn một chút đi."
Tô Ngưng Mi không có hưng
trí, bất quá vẫn là biểu diễn một phen, nhẹ nhàng nhéo nhéo cái bằng gỗ, bàn gỗ "toát" một tiếng thay cho câu trả lời. Tô Ngưng Mi biết vì sao
Trình Dung muốn che dấu không gian dị năng, dù sao nàng ta có lôi dị
năng đã đủ làm người ta đố kị, nếu có thêm cái không gian dị năng không
chừng sẽ khiến người đố kị và hãm hại nàng ta, vì thế chuyện không gian
dị năng nếu có thể không bại lộ thì sẽ không cần xuất ra; Trình Dung vẫn rất là cẩn thận. Trừ bỏ Trình Văn Quân cùng Trình Dung, còn lại 2
người đều không dậy nổi tinh thần, Tô Ngưng Mi vì vấn đề linh căn còn
Trần Đức Thanh lại là lo lắng hãi hùng. Trình Văn Quân nhẹ nhàng kéo kéo tay áo Trần Đức Thanh, nhìn hắn cười nói:
"Đức Thanh, A Dung
cùng Tiểu Mi thành Thức tỉnh giả, anh không vui sao? Cho dù sau này tình hình ngày càng tồi tệ chúng ta cũng không cần sợ hãi, đã có A Dung và
Tiểu Mi bảo hộ chúng ta..."
"Đương nhiên vui vẻ..." Trần Đức
Thanh giật giật khoé miệng, tươi cười dày miễn cưỡng, Trình Dung nhìn
thấy vậy thì hừ lạnh một tiếng. Trong khoảng thời gian ngắn cả 4 người
lại không ai nói gì. Đang trầm mặc thì bỗng nhiên di động của Trần Đức
Thanh vang lên, lấy ra xem một chút, Trần Đức Thanh có chút do dự, cuối
cùng vẫn nhấn nút tiếp điện thoại: "uy, ba..."
Đầu kia điện
thoại vang lên thanh âm tinh khí 10 phần: "Đức Thanh, là ba a, thế giới
bà giờ hoàn toàn rối loạn, con có biết không a? Ba cùng với mẹ con, còn
có đệ đệ, muội muội cùng nhà với con ở nơi này không an toàn, trong nhà
cũng không còn nhiều đồ ăn, con mau tìm người đưa người nhà đi tới tiểu
khu con ở đi" (^"^)
Sắc mặt Trần Đức Thanh có chút khó coi, "Ba, ba cũng biết tình hình bên ngoài đã thành cái dạng gì rồi đó, con biết
phải đến đón các ngươi bằng cách nào a? Hiện tại bên ngoài hiện có rất
nhiều cá loại quỷ a, nếu như bị chúng cắn thì biết làm sao bây giờ?...