Có lẽ là do buổi sáng bị kích thích nên lần này Tô Ngưng Mi chỉ ngồi tĩnh toạ một giờ liền
cảm thấy có sự khác biệt so với lúc trước, dường như cảm giác được khí
thể tiến nhập vào trong thân thể, trong có chút hôn trầm (hôn minh+âm
trầm) cũng trong nháy mắt được thanh minh (thanh sảng +minh mẫn) hơn rất nhiều. Loại cảm giác này rất kỳ diệu khiến nàng cũng không rõ cuối cùng nên diễn tả như thế nào, liền nhanh dựa theo công pháp đem linh khí dẫn vào cơ thể chạy theo hai điều kinh mạch trong cơ thể, để linh khí tắm
đẫm hai điều kinh mạch.
Tô Ngưng Mi lần lượt dẫn khí nhập thể mà
không có chút cảm giác mệt mỏi cùng thiếu thú vị nào. Thẳng đến khi
ngoài cửa phòng vang lên tiếng bang bang, Tô Ngưng Mi mới chậm rãi mở
mắt, phát hiện không gian đã lớn gấp đôi so với lúc trước. Nàng biết
không gian này cũng cot thể thăng cấp, thời điểm lần đầu tiên dẫn khí
nhập thể thì không gian cũng sẽ lớn lên theo. Sau khi đã đến Trúc Cơ kỳ
thì mọi tài vật trong không gian sẽ được hiện ra triệt để.
Không
gian lớn gấp đôi so với lúc trước, xuất hiện thêm trên mặt đất một cái
hồ nước trong suốt trông thấy cả đáy; bên trong còn có cá tôm nhỏ bơi
qua bơi lại. Tô Ngưng Mi biết đây chỉ là hồ nước bình thường, phải chờ
đếm Trúc Cơ kỳ linh tuyền mới xuất hiện.
Ngoài cửa lại vang lên
tiếng gỡ cửa: "Tiểu Mi, đi ra ăn cơm." Tô Ngưng Mi vội vàng ra khỏi
không gian, lên tiếng: "Tỷ, chờ chút ta sẽ ra". Mở cửa phòng ra liền
thấy Trình Dung xinh đẹp đứng ở ngoài cửa, trên mặt mang theo một cỗ
vui mừng khó có thể che dấu. Tô Ngưng Mi có chút nghi hoặc: "Tỷ, xảy ra chuyện gì mà khiến ngươi cao hứng như vậy?"
Trình Dung cười cười: "Không có việc gì, nhanh đi xuống lầu ăn cơm đi, cơm trưa ta đã làm xong rồi"
Đi theo Trình Dung xuống lầu, Tô Ngưng Mi nhìn người phía trước cả người
đều tản ra sự tự tin cùng vui sướng, nàng lại cảm thấy có chỗ nào đó
không thích hợp, đến cùng đã phát sinh sự tình gì với Trình Dung?
Đi xuống lầu, trên bàn cơm đã bày đồ ăn: 4 bát cơm gạo, cà nước tôm viên, cá hấp Lư, du mạch xào tỏi, hoa lan tây thanh sao...
Ăn cơm, Tô Ngưng Mi đứng bên cạnh cửa sổ nhìn thoáng qua bên ngoài lại
phát hiện bên ngoài căn bản không có người sống nào mà chỉ toàn zombie
du đãng.... Đúng vậy, hiện tại tận thế vừa mới tiến đến, người bình
thường trong nhà đều trữ đồ ăn trong vòng vài ngày, hơn nữa tai hoạ đến
bất thình lình nên môi người không ai dám đi ra ngoài; chờ thêm vài ngày nữa khi biết tầm quan trọng của đồ ăn rồi, mọi người sẽ không có ai
ngồi ở nhà chờ chết mà tất cả sẽ đi ra ngoài tìm kiếm đồ ăn.
Nhíu mày nhìn zombie du đãng ở bên ngoài, Tô Ngưng Mi liền nghe thấy tiếng
Trình Dung ở phía sau: "Mẹ, ngươi đi lên phòng cùng ta một chút, ta có
chuyện muốn noti với ngươi" Tô Ngưng Mi trong tâm vừa động quay đầu liếc một cái nhìn Trình Dung liền thấy vẻ mặt không che giấu nổi vui sướng
của nàng ta.
Lúc này tâm tình Trình Văn Quân vẫn đang không vui như trước: "A Dung, có việc gì không thể nói ở trong này sao?"
Trình Dung kiên trì muốn đi lên lầu, Trình Văn Quân chỉ đành phải cùng Trần
Đức Thanh đánh thanh tiếp đón liền đi theo lên lầu. Nhìn thấy bóng dáng
hai người biến mất chỗ cầu thang, lại nhìn thấy Trần Đức Thanh đứng dậy
đi toilet, Tô Ngưng Mi liền rón ra rón rén đi lên lầu, lặng lẽ đứng ở
ngoài phòng Trình Dung, ghé lỗ tai vào trên cánh cửa phòng. Bên trong
vang lên tiếng đè nén được vui sướng của Trình Dung: "Mẹ, ta muốn nói
cho ngươi nghe một chuyện, trước tiên ngươi cũng không cần kinh
hoảng......."