Tịch dương cuối ngày trông thật đẹp, đặc biệt khi ngắm cảnh ở trên núi,
ngồi trong ngôi chùa có hương nhang cùng tiếng mõ thanh tịnh, tận mắt
nhìn thấy rõ ràng ánh dương khuất dần sau đỉnh núi, sắc vàng cam ấm áp
dạt dào.
Tựa vào người Phong Duyên Thương, Nhạc Sở Nhân híp mắt nhìn Thái Dương
ngã vào đám mây, hồi lâu chưa lên tiếng, bỗng dưng mở miệng: “ Ta muốn
ăn lòng đỏ trứng.”
“Hửm?” Cùi đầu nhìn thê tử trong lồng ngực, suy nghĩ của nàng càng ngày càng biến đổi vô thường.
“Ta muốn ăn lòng đỏ trứng. Chàng nhìn mặt trời kia xem, có giống lòng đỏ trứng hay không? Thực sự rất muốn ăn.” Ngón tay nàng chỉ vào vầng thái
dương chỉ còn lộ một nửa, Nhạc Sở Nhân dáng vẻ còn rất chân thành nói.
Phong Duyên Thương cười khẽ, cầm tay nàng đan vào tay mình: “Được được, nàng muốn ăn như thế nào? Luộc hay hấp?”
“Luộc. Thế nhưng ta không ăn lòng trắng. Hai ta phân công nhé, ta ăn
lòng đỏ, chàng ăn lòng trắng.” Chia đôi rất công bằng.
“Dạ, thần tuân mệnh.” Đáp ứng nàng tương đối lưu loát, thái độ của Phong Duyên Thương rất tốt, dù có là người có tính tình cổ quái cũng không
soi mói được gì.
Nhạc Sở Nhân híp mắt cười đến vui vẻ, tranh thủ vươn tay xoa mặt hắn, hắn cũng kệ nàng sờ loạn.
“Nếu như đúng theo lời lão hòa thượng kia nói, chúng ta nên chuẩn bị sẵn sàng. Phải nắm chắc thời gian sinh liền một lúc bốn đứa, quá hoàn hảo
luôn, sinh xong ta vẫn còn rất trẻ tuổi.” Bốn đứa không tính là nhiều,
nàng đã từng nhìn thấy có người sinh đến mười mấy đứa, dành cả thanh
xuân để sinh con.
“Vô luận sinh bao nhiêu đứa, nàng vẫn luôn rất trẻ.” Thanh âm ôn hòa
vang lên bên tai, làm cho người nghe cảm thấy lòng mình thư sướng.
“Cũng không thể nắm chắc được, ta phải cẩn thận bảo dưỡng mới được. Nhìn chàng vẫn cứ tuấn tú phong độ như trước, mà ta
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com