Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi

Chương 281: Chương 160.2


trướctiếp

“Vậy trước tiên nàng hãy cho ta biết, nếu như Nhạc phủ hoặc Nhạc Thượng thư có chuyện gì xảy ra, nàng có ý kiến gì không?” Hắn không quay đầu, hỏi rất nhẹ nhưng nàng vẫn có thể nghe được.

Vừa nghe thấy mấy lời này, tinh thần Nhạc Sở Nhân lập tức tỉnh táo, ngừng chân, đứng thấp hơn hắn một bậc thang, ngước đầu lên nhìn hắn: “Lặp lại một lần nữa để ta nghe rõ một chút.”

Phong Duyên Thương quay đầu cười liếc nàng một cái, tiếp tục nói: “Nhìn nàng như vậy, hẳn là vẫn để ý.”

“Sai, trừ chàng cùng các con ra, cái gì ta cũng không cần. Thế nhưng chuyện chàng nói từ đâu mà ra? Ta chính là muốn chàng giải thích cho ta nghe, chứ không phải ta rất để ý chuyện phủ Thượng thư.” Lập trường nàng hết sức rõ ràng, lưu loát như vậy khiến cho Phong Duyên Thương cảm thấy rất vui.

“Gần hai năm nay Nhạc Thượng thư tham ô, nhận hối lộ không ít. Ngũ ca sớm đã muốn giải quyết ông ta, nhưng dù sao cũng là nhà ngoại nàng, huynh ấy vẫn do dự không động thủ. Ta đã từng nói với huynh ấy rằng đừng bận tâm tới nàng. Hôm nay có tin tức, có người mấy tháng nhàn rỗi đã bắt đầu ngồi không yên. Không thể đối phó với phu thê chúng ta, liền muốn khai đao với nhà mẹ đẻ nàng.” Ngữ khí hắn rất nhẹ nhưng âm điệu rất rõ ràng, tuy nhiên những người xung quanh vẫn khó lòng mà nghe được.

Nhạc Sở Nhân ngạc nhiên trợn mắt: “Chàng đang nói tới Phong Duyên Nghị?”

“Phải.” Hắn khẳng định, đích thị là Phong Duyên Nghị.

“Đầu hắn bị úng nước sao mà nghĩ ra cái phương thức báo thù này? Thế nhưng chàng làm sao mà biết được?” Nàng liếc hắn một cái, nơi này gián điệp nhiều như gián, Phong Duyên Nghị là người gây thù chuốc oán ở khắp mọi nơi, vậy mà nói chuyện làm việc cũng không chịu cẩn thận một chút.

“Chuyện ta làm sao biết được không quan trọng. Quan trọng ở đây là hành động này của hắn ta có thể dễ dàng khống chế được. Nói ta nghe ý kiến của nàng đi.” Mặc dù hắn biết trong lòng nàng Nhạc Chí Châu là người không liên quan, nhưng dù sao trên danh nghĩa vẫn là cha đẻ của nàng.

“Ta không có ý kiến gì cả, chàng cảm thấy cần phải làm gì thì cứ việc làm, hắn muốn trước khi chết phải kéo theo vài cái đệm lưng, suy nghĩ này thực ra cũng không sai. Chỉ là có chút ngây thơ, hắn coi trọng cái đệm lưng kia, đối với ta thứ này lại chẳng có chút trọng lượng nào cả.” Ngẫm lại Phong Duyên Thiệu vẫn rất có ý tứ, coi như không uổng công nàng bôn ba vì giang sơn của hắn.

“Có được những lời này của nàng, ta đã biết làm thế nào.” Quay đầu nhìn bộ dáng hờ hững của nàng, Phong Duyên Thương cười. Vô tình như vậy, hắn thực thích.

Không nhanh không chậm đi lên lưng chừng núi là đã tới Hộ Quốc tự, hương khói vẫn thịnh vượng như vậy. Chú tiểu đón khách hành hương tất nhiên biết bọn họ, nhanh nhẹn dẫn hai người họ vào trong chùa, sau đó đi thông tri cho sư phụ.

Phu thê hai người đi tới thiền viện của Ngọc Lâm đại sư, dọc đường có rất nhiều khách hành hương tránh đường, hương nhang thơm tràn ngập xoang mũi khiến cho lòng người cũng cảm thấy an yên.

Đi tới bên ngoài thiền viện, một hàng hộ vệ dừng ở phía ngoài, hai người dắt tay nhau đi vào.

Cửa sổ mở, trong thiền phòng tiếng mõ gõ có quy luật rõ ràng, lại gần vài bước liền nhìn thấy bóng dáng Ngọc Lâm đại sư. Ông ngồi ngay ngắn ở trên bồ đoàn,

Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com


trướctiếp