Khi hai mẹ con Uyển
Lâm đều tỉnh dậy đã là mấy tiếng đồng hồ sau. Uyển Lâm nhìn thấy vết
thương trên người Quả Bóng Nhỏ thì hết sức đau lòng, may mắn, may mắn
nhóc là dị năng giả, tốc độ hồi phục sẽ nhanh hơn người thường, vết bỏng không nặng, sẽ không để lại sẹo.
Xác con cua biến dị hôm qua đã
được mọi người nấu thành nhiều món, trong đó có cả cháo dành riêng cho
Uyển Lâm và Quả Bóng Nhỏ. Xác thực thịt cua này mùi vị không tệ, ăn vào
cảm thấy khỏe hẳn ra, sức lực hồi phục thật nhanh.
Nhìn hai mẹ
con ăn ngon miệng như thế, Thiên Kỳ nghĩ thầm “Uhm có cơ hội nhất định
phải bắt thêm vài con thú biến dị khác, làm thành nhiều món cho hai mẹ
con.”
Sau một phen bàn bạc kỹ lưỡng, mọi người quyết định tạm
tránh ở đây vài ngày, trước là tất cả cùng thăng cấp dị năng (vì mỗi
người đều đã ăn một quả linh quả), sau đó xem xét xung quanh một chút,
rồi lên đường quay về căn cứ của Ngô gia.
Quá trình thăng cấp xem như thuận lợi, hiện nay thực lực của cả nhóm đã rất trâu bò. Ban đầu,
khi chuẩn bị đến căn cứ của Bạch Khởi, Uyển Lâm, Hoài Nam và Thiên Kỳ đã là dị năng giả cấp 2, Quả Bóng Nhỏ, Như Ý và Richard thì vẫn dừng ở cấp 1. Trải qua thời gian thử thách trong không gian, mỗi người đều thăng
lên một cấp. Riêng Quả Bóng Nhỏ thăng lên 2 cấp, đó cũng nhờ vào viên
tinh hạch mà họ lấy được từ con Zombie tinh thần khi còn ở Ngô gia, mẹ
Uyển Lâm lo lắng nên giao nó cho cậu, mong thực lực của cậu nhanh chóng
tăng lên. Nay mỗi người lại dùng một quả linh quả, sẽ thăng lên thêm một cấp nữa.
Cho nên, Như Ý, Richard đã là dị năng giả cấp 3, Uyển
Lâm, Hoài Nam, Thiên Kỳ và Quả Bóng Nhỏ là cấp 4. Đặc biệt là Quả Bóng
Nhỏ, tuy dị năng hệ tinh thần của nhóc đã là cấp 4, nhưng 2 dị năng kế
thừa từ ba mẹ nhóc vẫn tăng cực kỳ chậm, khiến nhóc thực buồn lòng, nhóc muốn giống mẹ, có dị năng hệ hỏa biến dị cực mạnh mẽ cơ. Đáng tiếc, cái dị năng hệ tinh thần biến dị dường như đã rút kiệt năng lượng từ những
dị năng khác, khiến hai dị năng kia khó lòng tăng lên một cấp.
Sau khi ai nấy đều hoàn thành quá trình thăng cấp thuận lợi, họ bắt đầu sử
dụng những thứ nhận được từ không gian của các lão tổ tiên. Trước hết là lọ thuốc dùng để thanh lọc không khí, thực sự mùi thối của đám Zombies
quá khó ngửi. Mở nắp bình mới biết, hóa ra nó ở dạng không khí, như vậy
thì chẳng mấy chốc cả Địa Cầu sẽ lại có không khí trong lành hơn.
Lọ thuốc cải tạo đất họ chưa dám sử dụng tại đây. Lỡ như tác dụng của nó
trên diện rộng thì họ chỉ có nước bỏ xác trong khu rừng này mà thôi.
Về phần lọ nước của Richard, nhìn nó không lớn. Nhưng một giọt nhỏ thôi,
khi nhỏ xuống sẽ tự động lan ra, dù là biển hay sông lớn, nó sẽ dần dần
trở lại bình thường, không còn là loại nước đen thui thủi như mới bắt
đầu mạt thế nữa. Vấn đề là cần phải có thời gian để lan tỏa, cho nên
được lợi đầu tiên vẫn là thành phố Z của bọn họ.
Không gian của
Thiên Kỳ và linh quả của Như Ý đều đã được kiểm chứng qua. Giờ chỉ còn
lò luyện đan của Hoài Nam. Nói thật, từ lúc Hoài Nam nhận được thứ này
và miếng ngọc mà lão tổ tiên An gia đưa cho, thì trong lòng mọi người ít nhiều đã có suy đoán.
Hoài Nam rất vui vì thái độ của Uyển Lâm
và Quả Bóng Nhỏ đối với anh vẫn như xưa, vẫn xem anh là người thân trong gia đình. Hoài Nam nhỏ máu để ngọc nhận chủ, rồi mới giải thích với mọi người.
“Thật ra anh biết chuyện này từ khi mạt thế sắp bắt đầu.
Lúc đó ba gọi anh một mình vào phòng, nói cho anh nghe về thân thế của
anh. Thời điểm mẹ vào bệnh viện sinh con, đứa trẻ đó không sống được, mà anh, lại bị người ta bỏ rơi ngay trước cổng bệnh viện. Ba mẹ thấy anh
đáng thương nên ôm về nuôi, cũng không nói chuyện này với người khác mà
chỉ lẳng lặng điều tra, đáng tiếc không có kết quả.”
“Cho đến khi anh gặp An Diệu. Anh cũng bất ngờ vì bản thân có hứng thú với việc
nghiên cứu thảo dược, luyện đan. Mà anh lại là một dị năng giả biến dị.
Cho đến khi gặp các lão tổ tiên, họ không nói nhiều nhưng từ ánh mắt và
việc làm của họ, anh mới biết anh là người An gia. An Diệu từng nói với
anh, gia tộc của cô ấy là một gia tộc tương đối có địa vị, anh nghĩ
không lý nào họ không nuôi nổi một đứa trẻ mới sinh như anh. Có lẽ thân
thế của anh vẫn còn rất nhiều ẩn tình. Nếu anh đoán không lầm, ba mẹ anh chắc hẳn đã qua đời, hoặc là anh đã bị người ta tráo đổi.”
Hoài
Nam dùng giọng điệu rất bình thường để trần thuật lại sự việc, không
mang theo chút cảm xúc nào. Giữa người với người phải trải qua thời gian tiếp xúc, rồi thấu hiểu mới có thể có tình cảm với nhau. Chính vì vậy,
dù ba mẹ chỉ là người nuôi anh khôn lớn, anh vẫn xem họ như ba mẹ ruột.
Còn người đã sinh ra anh, thực xin lỗi, anh chưa gặp họ bao giờ, sao có
thể có tình cảm được. Nhưng nếu tìm được, anh vẫn sẽ làm tròn bổn phận
của con cái. Thời gian mới là thứ quyết định có vun đắp nên tình cảm
được hay không.
Thế là mấy ngày tiếp theo, cả nhóm thường đi thám thính xung quanh. Thử tưởng tượng, một nhóm 7 người toàn là dị năng
biến dị, thực lực mạnh mẽ, đi đến đâu là càn quét đến đó. Những động
thực vật biến dị không nhiều lắm, muốn trở nên biến dị đã khó, sống sót
giữa đồng loại càng khó hơn. Động vật biến dị vẫn có thể ăn thực vật
biến dị, nuốt tinh hạch của chúng và ngược lại.
Con cua biến dị
kia vì không thể rời khỏi nước nên mới để yên cho khu rừng này. Qua sự
tìm hiểu, mọi người nhìn ra được, thực vật biến dị không thể di chuyển,
các sinh vật dưới biển không thể rời khỏi nước quá lâu. Vậy thì đồng
dạng, chim chóc trên trời thì như thế nào? Từ khi mạt thế bắt đầu đã
hình thành lớp sương mù trên không, che chắn tầm nhìn của con người, mà
những động vật có cánh thì hoàn toàn không xuất hiện. Rất có khả năng,
loài chim biến dị cũng giống như sinh vật dưới nước, không thể rời môi
trường sống của chúng.
Chính vì thế mà các lão tổ tiên cũng không cho họ thứ để xua tan sương mù, nếu không có lớp sương mù đó thì con
người chỉ cần ngẩng đầu lên, nhìn thấy một đám chim biến dị lởn vởn trên không thì ý chí sinh tồn lại càng thấp xuống. Thiên nhiên đã giúp mọi
thứ cân bằng, ít nhất thì cây không thể đi, sinh vật dưới biển không thể rời khỏi nơi có nước, chim không thể thoát khỏi lớp sương mù, đáp xuống mặt đất. Bằng không, nếu tất cả sinh vật đều không chịu giới hạn, cùng
lúc tấn công con người, thì loài người chắc chắn không còn đường sống.
Nhược điểm của các loài biến dị được phát hiện phần lớn là nhờ công lao của
Quả Bóng Nhỏ. Khi chiến đấu với con cua biến dị, Quả Bóng Nhỏ phát hiện
nó không thể rời khỏi bờ biển, đặt chân đến những nơi hoàn toàn khô ráo. Sức lực bộc phát do linh quả, cộng thêm việc lợi dụng nhược điểm của
con cua biến dị đã giúp nhóc chiến thắng, quay về bên cạnh mẹ. Nhưng mà
nếu ngay từ đầu mọi người biết việc này thì đã sớm tránh thoát, không
cần Quả Bóng Nhỏ mạo hiểm rồi.
Ở đây mọi người trôi qua mấy ngày
thoải mái, săn thực vật biến dị, tìm thức ăn, nghiên cứu cách luyện đan. Còn ở một nơi khác, gia chủ An gia đang mang vẻ mặt đau khổ khi phát
hiện hòn đá đại diện cho sinh mệnh của An Diệu chẳng những tắt liệm mà
còn vỡ nát. Đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra. Đá linh hồn tắt chứng tỏ
người đã chết, vậy vỡ nát...nghĩa là con gái ông thậm chí có thể không
được đầu thai lần nữa hay sao?
Một năm ở trong thử thách chỉ
tương đương một ngày bên ngoài. Vì An Diệu bị mắc kẹt trong thử thách,
mặc dù cuộc sống trôi qua rất bình thản nhưng không thể chống lại được
tuổi già. Lão tổ tiên An gia tuy đau lòng con cháu vẫn không thể làm gì
khác, cũng may ông còn Hoài Nam, thực lực và ý chí đủ mạnh mẽ để kế
thừa. Nhưng đối với gia chủ An gia, cha ruột của An Diệu thì không như
thế, ông chỉ có duy nhất một đứa con gái mà thôi.