Một cơn gió nhè lướt qua, kèm theo đó là một mớ bụi bặm tạt vào mặt Hoa
Phong đang ngủ li bì. Mặt mũi hắn vào lúc này đã dính đầy bụi, cộng thêm hình dạng khổ sở của hắn trong bao ngày qua, trông giống như một tên
khất cái.
Gió lại nhẹ nhàng đem đến đắp lên mặt Hoa Phong thêm
một lớp bụi mới, đúng lúc này hắn cũng đã tỉnh, Hoa Phong từ từ mở mắt
nhưng trong ánh mắt mơ màng mớ ngủ ấy lóe lên một luồng khí thế như bao
phủ vạn vật, vô cùng đáng sợ.
- Mấy ngày rồi.
Hoa Phong lớ mớ tự hỏi, hắn không biết đã ngủ bao lâu bởi vì hắn đã nằm mơ thấy một
giấc mơ kỳ diệu, dường như hắn đã ở trong đó rất lâu. Đến khi không còn
mơ màng mớ ngủ hắn mới hoàn toàn nhớ ra bản thân vừa trải qua chuyện gì.
Trong lúc tôi luyện Thanh Phong kiếm hắn đã sử dụng Thiên địa quyết, do tinh
thần luôn tập trung cao độ, nguyên nhân của là do quá tập trung, quên
hết mọi vật xung quanh cho nên hắn đã vô tình chạm đến một loại pháp tắc tối cao nào đó. Lúc ấy hắn một lần nữa đi vào trạng thái không minh,
tâm thần chìm đắm lĩnh hội cái pháp tắc tối cao đó. Nhất tâm nhị dụng
vừa lĩnh ngộ pháp tắc vừa tôi luyện bảo kiếm, mỗi lần bước vào trạng
thái không minh hắn đều như vậy. Mãi cho tới lúc tinh hoa trong hồ cạn
kiệt, theo bản năng hắn liền dừng lại việc tôi luyện bảo kiếm,
.Do quá mệt thân thể đổ gục, nhưng tâm thần vẫn không dừng cảm ngộ pháp tắc tối cao.
Pháp tắc mà hắn vô tình chạm đến là một loại ý chí, ý chí này thuộc về thiên địa.
Trong trời đất bao la mọi sự vật đều có sự tồn tại riêng, nhưng trên tất cả
chúng đều được sinh ra từ thiên địa. Có rất nhiều sự vật đã vượt tầm
kiểm soát của thiên địa. Không ai khác chính các võ giả như Hoa Phong,
không ai không mang trong mình lòng nhiệt huyết nghịch thiên mà đi.
Thiên địa sinh ra sự vật, sự vật lại muốn vượt tầm kiểm soát của nó. Thiên
địa chỉ là một khoảng không gian mêng mông không điểm cuối, có thể bao
trùm vạn vận nhưng không thể quản vạn vật, bởi vì mọi thứ đều có quyền
tự do riêng của nó.
Thiên địa không thể trực tiếp can thiệp vào
sự nghịch thiên của vô số sự vật, cho nên các pháp tắc ra đời, nhằm tạo
cho sự vật nghịch thiên một loại khó khăn không thể vượt qua. Có thể
hiểu rõ pháp tắc, lĩnh ngộ pháp tắc, tất cả điều là tuyệt thế thiên
kiêu. Nhưng khi vượt qua được thách thức pháp tắc thì sẽ chịu sự trừng
phạt của thiên kiếp, chỉ có sống sót vượt qua thiên kiếp mới được thiên
địa chấp nhận.
Mà trong vô số pháp tắc thiên địa sinh ra, có một
thứ được gọi là võ ý. Võ ý do chính võ giả cảm ngộ ra trong quá trình tu luyện. Võ ý bao gồm rất nhiều loại như, kiếm ý, đao ý, thương ý....
Võ giả có thể lĩnh ngộ võ ý ai ai không phải tuyệt thế thiên tài.
Võ ý là một trong các pháp tắc tối cao của thiên địa, bởi chúng có thể
trưởng thành đến một trình tự rất cao, võ giả không thể lĩnh ngộ võ ý
coi như vô duyên cùng đại đạo, bị thiên địa gạt bỏ, trước sau gì cũng
bước vào luân hồi.
Cho nên nói võ ý là một loại pháp tắc tối
trọng yếu mà mọi võ giả đều phải lĩnh ngộ trên con đường nghịch thiên
của mình là không ngoa chút nào.
Thiên địa bao la pháp tắc vô số, võ ý chính là một loại khó khăn đầu tiên mà thiên địa đưa ra để thách
đố nhân loại. Thế nhưng cái Hoa Phong lĩnh ngộ cũng mang chữ “ý” nhưng
không phảo võ ý mà là thiên địa ý. Kiếm tu có kiếm ý, đao tu có đao
ý..vv. Vậy thì thiên địa gọi là thiên địa ý. Thiên địa ý, pháp tắc cao
nhất trong mọi không gian vũ trụ, đại biểu cho sự tồn tại quyền uy của
thiên địa. Vốn nó không thể xuất hiện trên người nhân loại, bởi vì đó là thứ cấm kỵ, là khiêu khích thiên uy coi rẻ sự tồn tại của thiên địa,
nếu như nhân loại nắm giữ thiên địa ý, chẳng khác nào ngang hàng cùng
thiên địa, điều đó tuyệt đối là không bao giờ được phép xảy ra. Nhưng có muốn cũng không được, bởi thiên địa ý là thứ mà hàng ức kỷ nguyên vũ
trụ trôi qua, không một ai có thể chạm đến.Tên như ý nghĩ thiên địa ý là dành riêng cho thiên địa, con người không thể hiểu được dù yêu nghiệt
tới đâu.
Đó là những điều Hoa Phong biết được trong lúc lĩnh ngộ thiên địa ý, cũng không biết làm như nào hắn lại biết, và cũng không ai có thể giải thích được.
Quy luật tuyệt đối không thế ấy, ngay khi Hoa Phong mở mắt đã hoàn toàn bị phá vỡ.
Hắn mang trên mình một loại công pháp chí cao vô thượng Thiên Địa quyết,
không những vậy mọi thứ giúp hắn thành công bước vào con đường nghịch
thiên điều mang dáng dấp thiên địa, đến hôm nay vô tình lĩnh ngộ ra
thiên địa ý. Có cảm giác như hắn là con ông trời, điều đó hoàn toàn
không hư cấu, từ khi hắn bước vào tu luyện cho tới nay mọi thứ liên qua
đến hai từ thiên địa luôn được che dấu rất kỹ càng, mà hắn hay gọi là vô sỉ.
Lĩnh ngộ thành công thiên địa ý, Hoa Phong cũng chính thức
hiểu ra vấn đề, tại sao những thứ tốt nhất không đặt ra bên ngoài mà
phải bao bọc bằng những thứ sần sùi xấu xí. Bởi vì hắn là một tên trộm,
trộm ở đây không phải trộm vặt mà là trộm thiên địa, đánh cắp tinh hoa
thiên địa mang về cho bản thân, nếu có chút không cẩn thận chắc chắn
ngay lập tức bị thiên địa diệt sát, thiên địa không cho phép kẻ nào đứng ngang hàng với mình.
-Thật đáng sợ!
Nghĩ đến đây Hoa
Phong âm thầm toát mồ hôi lạnh. Hắn thầm suy tính từ nay về sau làm gì
phải cẩn thận một chút. Nhưng có một điều làm hắn cảm thấy khó hiểu, ý
chí thiên địa nằm ở khắp nơi, làm sao có thể phát hiện ra hắn được.
Giống như tìm hơi nước sôi trong đám sương mù.
Lắc đầu bỏ qua, thiên địa dù sao cũng là thiên địa, đó là thứ mà loại người như hắn không thể nào hiểu được.
Hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, trong đầu Hoa Phong lóe lên một suy nghĩ đầy khí phách. Hắn thân là một phàm nhân, đột nhiên tới dị giới này,
mang trong lòng quyết tâm tìm đường trở về cho nên mới làm đủ mọi cách
để có ngày hôm nay, với ý chí vươn lên đỉnh cao võ giả thì hà cớ gì lại
không thể mang ý chí thiên địa nhỏ nhoi của bản thân tranh phong cùng
thiên địa to lớn ngoài kia. Hắn muốn chứng minh dù thiên địa có mạnh mẽ
tới đâu thì có ngày hắn cũng sẽ vượt qua. Hào khí bưc này khí phách bực
này chỉ có kẻ biến thái điên cuồng như Hoa Phong mới dám nghĩ mà thôi.
Con đường trở về quê hương vốn gian nan đầy hiểm nguy trắc trở, bây giờ lại mang trên mình một gánh nặng tranh phong thiên địa, Hoa Phong không nản chí, cũng chính vì vậy nghị lực vốn siêu phàm của hắn lại được tiếp
thêm một nguồn năng lượng dồi dào.
Bình tâm trở lại xua tan mọi
tạp niệm, Hoa Phong nhắm mắt tâm thần chìm vào thức hải. Thức hải chính
là nơi chưa đựng linh hồn lực hay gọi là nơi triển khai thần thức, thức
hải nằm chính giữa mi tâm( gữi hai lông mày). Vốn thức hải chỉ khi vượt
qua Luyện Thân cảnh mới được mở ra. Loại biến thái như Hoa Phong đã có
từ lúc chưa bắt đầu nhập môn tu luyện.
Do hắn không hiểu chuyện cho nên không phát hiện ra, hôm nay trong lúc lĩnh ngộ thiên địa ý, hắn mới biết cái gì là thức hải.
Bên trong thức hải giống như một vùng biển nhân tạo, khác ở chỗ ở đây không có nước mà chỉ toàn là sương mù đậm đặc, sương mù nhiều hay ít tượng
trưng tu vi linh hồn cao hay thấp. Dù bên trong là sương mù đầy rẫy, Hoa Phong vẫn thấy được rõ ràng mọi thứ, thức hải mênh mông ngoài sương mù
ra thì chẳng còn thứ gì khác, quan sát đến trung tâm thì ở đó đang trôi
lơ lửng một thanh kiếm bé xíu, hệt như một sợi chỉ, nếu không tinh mắt
rất có thể bỏ qua.
Thanh kiếm này chính là thiên địa ý Hoa Phong
vừa lĩnh ngộ không lâu. Ban đầu thiên địa ý là một quả cầu hình dạng
mông lung mờ mịt, vì che dấu thiên cơ cho nên hắn đã cô đọng nó trở
thành thanh tiểu kiếm.
Xung quanh tiểu kiếm nhỏ bé, dao động một
luồng khí thế sắc bén, không một đám sương mù nào có thể lại gần mảy
may. Luồng khì thế sắc bén đó được gọi là kiếm ý. Hoa Phong cô đọng
thiên địa ý thành kiếm ý, ý đồ che đậy lão thiên gia có thể dòm ngó.
Đừng nhìn tiểu kiếm nhỏ bé mà coi như vô hại, có lẽ bây giờ nó chỉ là chút
da lông không đáng kể, nhưng chút da lông đó cũng đủ cho vô số thiên tài ao ước, đủ cho Hoa Phong quét ngang hết thảy.
Quan sát kỹ hơn Hoa Phong ngẩn ra, tiểu kiếm nhỏ bé này không phải là hình dạng thu nhỏ của Thanh Phong kiếm đó chứ.
- Đúng là vậy mà!
Hắn tặc lưỡi, hóa ra trong trạng thái huyền diệu lúc cô đọng thiên địa ý
trở thành kiếm ý, do đến thế giới này chưa được bao lâu, bên ngươi chỉ
có thanh kiếm gỗ làm bạn, cho nên trong lúc cô đọng bất chợt kiếm ý liền trở thành dạng thu nhỏ của nó.
Nhớ đến Thanh Phong kiếm Hoa
Phong thu hồi tâm thần trở về thực tại, mở mắt tìm. Đến khi nhìm thấy
hắn nhíu mày ra vẻ rất không hài lòng, cầm kiếm lên ngắm nghía hồi lâu
kiếm vẫn không có gì thay đổi.
Thanh Phong kiếm vẫn là Thanh
Phong kiếm, kiếm gỗ vẫn chỉ là kiếm gỗ, khác ở chỗ là phần sắc bén mà
hắn tôi luyện trước đó ở Kỳ Liên sơn đã biến mất. Thanh Phong kiếm trở
về đúng với bản chất của nó, một thanh kiếm gỗ vô hại. Tất nhiên Hoa
Phong không hay biết màn phô trương thanh thế của nó cho nên mới khó
chịu như vậy.
Ngắm mãi không có gì khác biệt cảm thấy công sức
bao ngày cực khổ không được đền đáp, thất vọng cực độ Hoa Phong mấy lần
vốn định quăng đi, nhưng nghĩ lại thôi, đây là vật kỷ niệm.
Đột
nhiên hắn nhớ đến Hoa Thanh sau đó lại nhớ nhà, hắn không biết bản thân
đã đến đây bao lâu. Tin tức hắn nhảy vực chắc gia tộc đã biết.
- Có lẽ mẫu thân rất buồn.
Thì thầm một mình, cầm Thanh Phong kiếm với vẻ mặt không tình nguyện Hoa
Phong rời khỏi nơi này, hắn muốn tìm đường rời đi, bởi vì tiên nhân đã
để lại cơ duyên cho người hữu duyên thì chắc chắn không tuyệt đường lui.
Đi mãi đi mãi trời cũng tối, Hoa Phong tìm chỗ nghỉ ngơi. đến gần khuya
hắn cảm thấy có gì đó kỳ lạ. Thường ngày mỗi khi đêm đến nơi đây đều
xuất hiện những âm thanh ma quái, nhưng hôm nay những âm thanh ấy chỉ
nghe thoang thoảng nơi xa còn xung quanh hắn lại chẳng nghe gì.
Cảm thấy bất bình thường hắn liền đứng dậy bắt đầu do thám, càng đi càng
cảm thấy khó hiểu bởi những nơi hắn đi qua đều không có động tĩnh, còn
những nơi vừa đi qua lại xuất hiện. Rất khó hiểu, cuối cùng hắn cũng
dừng chân nghĩ tạm, bởi vì nơi này vốn dĩ kỳ quái như vậy.
Rất
trùng hợp nơi mà hắn dừng chân lần này cũng chính là nơi mà hắn đã xuất
hiện, cái bệ đá hình tròn kỳ quái. Khi Hoa Phong vừa bước cả hai chân
vào trong bệ đá, đột nhiên bất ngờ xảy ra, một luồng sáng ngay lập tức
lóe lên không kịp phản ứng hắn liền biến mất không tăm tích. Khi Hoa
Phong vừa biến mất vô số âm thanh ma quái lại hiện lên, nhộn nhịp như
những ngày đầu hắn tới. Hiển nhiên những thứ kỳ dị đó sợ hắn hay chính
xác hơn là thanh kiếm gỗ mà hắn cho là vô dụng kia.