Tiểu Bao Tử nói xong, trong đầu cả ba người lớn ở đó đều không nhịn được mà tưởng tượng ra tình cảnh lúc ấy. Cậu nhóc Tiểu Bao Tử đã đoạt được
thẻ phòng xong, rồi sau lái chiếc xe ô tô nhỏ của mình trở lại cửa ra
vào của toà nhà để mở cửa ra. Tiếp theo đó, cu cậu liền cố hết sức để
kéo cái xe kia vào, chạy đến cửa thang máy, đi thang máy lên lầu.
Nghĩ đến đứa trẻ còn nhỏ, mới tí tuổi đầu mà đã làm được hết thảy những việc đó, trong lòng cả ba người lớn đều cảm thấy rung động. Tiểu Bao Tử thật lợi hại, mà cũng thật thông minh, nhỏ như vậy mà đã biết đi gọi viện
binh để cứu mẹ! Cậu nhóc thật sự đã trưởng thành rồi.
"A, đúng
rồi, còn có một vị công thần nữa." Tố Tố nghĩ đến liền nở nụ cười: "Đó chính là Soái Ca của chúng ta. Lúc đó Tiểu Bao Tử bị
người phụ nữ xấu này ôm đi, em đuổi theo không kịp, mắt nhìn thấy Tiểu
Bao Tử đã sắp bị ôm lên xe, đột nhiên thấy Soái Ca liền bổ nhào qua. Nó
làm cho người phụ nữ kia thiếu chút nữa thì bị ngã gục xuống, đã cho em
có thời gian đuổi theo kịp. Rồi sau đó Soái Ca liền cắn vào cổ tay của
người phụ nữ đó. Thực sự nó rất giỏi, bằng không em thật sự đã phải chịu sự thua thiệt lớn. Người phụ nữ kia thì giống như đã bị phát điên lên
rồi vậy, thật sự là khó trị."
Soái Ca đã đi vào trong phòng ngủ, đang nằm ghé mặt ở trên đất, đại khái cũng biết chủ nhân đang khen ngợi nó, liền sủa gâu gâu lên một tiếng,
lại kêu lên ư ử mấy tiếng, ngoắt ngoắt cái đuôi, rồi lại tiếp tục nằm
sấp xuống, ánh mắt quay tròn nhìn chủ nhân.
Vốn dĩ vừa kinh hãi
lại vừa hoảng sợ bởi chuyện vừa rồi, nhưng bởi vì biểu hiện của Tiểu Bao Tử và Soái Ca tràn đầy sắc thái huyền thoại, nghe Tố Tố và Lý Nguyệt
Hương kể lại chuyện xong, Sở Lăng Xuyên liền cũng trở nên trầm mặc. Anh
ôm chặt lấy con trai, cũng ôm chặt lấy Tố Tố.
Tán gẫu trong chốc
lát, Lý Nguyệt Hương liền đi làm cơm, Tố Tố và Sở Lăng Xuyên vẫn cảm
thấy lo lắng cho Tiểu Bao Tử bị cảm giác dọa sợ kia gây ảnh hưởng. Bất
quá, cũng may mắn là Tiểu Bao Tử cũng chỉ phải trải qua một nửa sự việc
phía trước. Còn phần Tố Tố thu thập người phụ nữ kia ở phía sau, cậu nhóc không nhìn thấy được. Hơn nữa tâm lý của cậu nhóc này, tâm lý
của những đứa nhỏ bình thường khác cũng không thể so sánh được, cho nên
cũng không có một chút chuyện gì hết.Thân cận với ba mẹ trong chốc lát, Tiểu Bao Tử cảm thấy có chút nhàm chán,
liền đi chơi với chiếc xe mới của mình. Chốc thì chạy xe chơi chạy đi
chạy lại ở trong phòng khách, một lát lại chạy xông vào trong phòng ngủ. Soái Ca cũng chạy theo vào theo ra, cùng chơi với Tiểu Bao Tử.
Sở Lăng Xuyên ghé người nằm hờ ở bên cạnh Tố Tố. Anh hôn lên trán cô,
không nhịn được mà nói: "Thật sự chỉ muốn thời thời khắc khắc mang em
theo cùng ở trên người! Bảo bối, thấy em bị như vậy, anh thật đau lòng."
Tố Tố biết, trừ bỏ sự đau lòng lẫn nghĩ đến mà sợ, kỳ thực Sở Lăng Xuyên
càng cảm thấy áy náy nhiều hơn, bởi vì anh đã không bảo vệ tốt được cho
cô: "Ông xã, em không cầu thời