Editor: Mẹ Bầu
"Bảo bối, em thấy trong người như thế nào rồi?" Sở Lăng Xuyên nghĩ muốn nắm giữ lấy tay của Tố Tố, nhưng mà, tay cô cũng bị thương, bị cào cấu, còn có cả những vết bầm tím. Mái tóc của cô chỗ dài chỗ ngắn, hẳn là bị người ta kéo tóc, dùng vật gì đó sắc bén cắt đi rồi. Tim của anh đau
nhói lên từng đợt, nghĩ mà sợ.
"Mẹ ơi." Tiểu Bao Tử nhìn thấy mẹ đã tỉnh lại, cũng nhẹ nhàng gọi mẹ
một tiếng, bàn tay nhỏ bé cũng sờ sờ lên mặt cô. Trên khuôn mặt nho nhỏ
đều là sự lo lắng cùng đau lòng: "Mẹ."
Lý Nguyệt Hương đau lòng hỏi: "Trong người con có thấy nơi nào không được thoải mái hay không?"
"Mẹ, con không sao đâu." Tố Tố cười cười, lại cảm thấy mặt cũng đau.
Phỏng chừng lúc đang tranh chấp với nhau, cô đã bị đánh. Nói xong, Tố Tố nhìn về phía Sở Lăng Xuyên và Tiểu Bao Tử: "Con trai, hôm nay con có bị hù dọa sợ hay không vậy? Đừng sợ nhé, con trai, không có chuyện gì
rồi."
Tố Tố nhớ tới, chỉ thiếu chút thì con trai cô đã bị cướp đi rồi, trong
lòng nghĩ mà thấy sợ một hồi. Tố Tố không khỏi nghĩ đến muốn ôm con
trai, nhưng mà cánh tay cô thật giống như bị người ta múa gậy đánh loạn
vào vậy. Vừa động vào liền thấy đau nhức, cô
không nén nhịn được mà nhe răng nhếch miệng.
"Chớ lộn xộn nữa, nằm nghỉ đi." Lý Nguyệt Hương nhìn Tố Tố vẻ đau lòng. May mắn là bà không bị nhìn thấy tình cảnh lúc đó, bằng không khẳng
định bệnh tim của bà lại tái phát: "Không có việc gì rồi, đừng lo lắng,
đừng sợ. Tiểu Bao Tử cũng không có chuyện gì hết. Ba con đã đi tìm
người, vừa rồi đã làm khai thông tâm lý cho Tiểu Bao Tử rồi! Đứa nhỏ
không có việc gì đâu!"
Nghe thấy Lý Nguyệt Hương nói như vậy, trong lòng Tố Tố mới thấy được
thả lỏng. Nhìn thấy Sở Lăng Xuyên vừa mới xế chiều hôm nay chia tay về
nhà, giờ phút này lại đã xuất hiện ở trước mắt cô, Tố Tố có chút đau
lòng nói: "Tại sao anh lại trở về nhà làm gì?
Đường thì xa, trời lại tối như vậy, còn nghĩ muốn chạy về. Trở về nhà
một chuyến thế này, ngày mai lại phải dậy sớm để đi. Em không sao đâu
mà."
Sở Lăng Xuyên đau lòng. Anh cũng nghĩ mà sợ. Nếu như con trai của anh
mà bị cướp đi, bị thương tổn, anh và Tố Tố nhất định sẽ điên lên mất.
Nếu Tố Tố bị thương tổn, anh và con trai cũng sẽ hỏng mất. Sở Lăng Xuyên giơ tay ra phủ lên cái trán của cô một chút: " Em không bị việc gì là
tốt rồi."
Tố Tố thở hắt ra, lại nhớ tới người phụ nữ xấu kia, không nhịn được
liền hỏi: "Mẹ, ba của con đâu rồi? Người phụ nữ kia là loại người nào
vậy, tại sao muốn cướp Tiểu Bao Tử đi? Cô ta. . .
không bị nguy hiểm đến tánh mạng đó chứ?"
Tố Tố không thể nào nương tay được với người phụ nữ xấu này được. Nhưng cô cũng không nguyện lần sau bản thân mình sẽ trở thành tội phạm giết
người. Cho dù chỉ là ngộ sát, hoặc là tự vệ chính đáng, cô cũng không
muốn để cho bản thân mình lưu lại bóng ma trong lòng. Người phụ nữ xấu