Phỏng chừng người bình thường lúc hơn nửa đêm mà nghe được có tiếng
người khóc như vậy, sẽ bị dọa đến chết khiếp. Thế nhưng mà Sở Lăng Xuyên không chút do dự. Anh liền nhấc chân lên chạy như điên tới nơi đó. Anh
chạy chân thấp chân cao ở trên bờ ruộng, bên tai tiếng khóc dần dần đã
rõ ràng hơn. Đó là âm thanh mà anh đã quá quen thuộc… là Tố Tố đang
khóc! Cô như thế nào rồi, cô làm sao vậy? Chờ đến khi anh càng tiếp cận
vị trí tiếng khóc, thì trước mắt anh cũng đã nhìn thấy một cái bóng đen
ngồi dưới đất. Sở Lăng Xuyên vội vàng kêu lên: "Bà xã!"
Sở Lăng Xuyên gọi to một tiếng, người cũng
vài bước liền chạy tới. Không đợi anh đứng vững bước chân, bóng dáng
đang ngồi chồm hổm ở trên mặt đất liền lập tức bổ nhào vào trong lòng
anh. Thân thể cô run rẩy giống như một con thỏ bị kinh hãi vậy, cứ thế
ôm choàng lấy cổ của anh oa oa khóc lớn!
Sở Lăng Xuyên vươn hai tay ra ôm chặt lấy thiên hạ vào trong lòng, cũng đau lòng an ủi thiên hạ đang nức nở khóc lớn, "Ngoan, nín khóc đi nào,
đừng sợ! Đã có anh ở chỗ này rồi, đừng sợ!"
Thân thể Tố Tố đang run rẩy, gắt gao ôm chặt lấy cổ của anh không buông tay. Cô vùi đầu vào trong lòng anh không dám
ngẩng lên, lại khóc đến lợi hại hơn nữa, phảng phất như muốn tiến vào
trong thân thể anh để tìm kiếm sự bảo hộ.
Sở Lăng Xuyên biết Tố Tố đang sợ hãi. Bởi vì vị trí bọn họ đang đứng
chính là một nấm mồ, cả một khoảng lớn toàn những nấm mồ cao thấp một
mảnh. Trong cảnh tối lửa tắt đèn Tố Tố không nhìn thấy, cũng không biết
nơi này có mồ mả, cứ đánh bậy đánh bạ mà xông vào.
Nơi này toàn là mồ mả. Đã hơn nửa đêm, cô một mình ở cái địa phương như thế này không sợ hãi mới là lạ. Thế nhưng Sở Lăng Xuyên thì không sợ
những thứ này. Thời điểm anh còn làm lính trinh sát, huấn luyện tân
binh, đến nửa đêm bị lớp trưởng phân công tới trong
khu mồ mả để sưu tập tin tình báo, đã sớm luyện được sự gan dạ rồi.
Sở Lăng Xuyên muốn cõng Tố Tố trên lưng. Nhưng Tố Tố còn đang khóc,
nhanh chóng kêu to: "Em không muốn ở phía sau, không muốn ở phía sau."
Sở Lăng Xuyên vội vàng thay đổi biến cõng thành ôm. Anh ôm ngang người
cô lên, sát vào trong ngực, cứ thế đi về phương hướng xe đang dừng. Tố
Tố vẫn còn trong tình trạng sợ hãi, chưa trở lại bình thường. Cô vùi đầu ở trong lòng anh, hai cánh tay gắt gao níu chặt lấy quần áo của anh,
cúi đầu khóc nức nở.
Rốt cục đã đi đến bên xe. Sở Lăng Xuyên mở cửa
xe ra, đặt cô ở trên ghế, rồi sau đó anh cũng lên xe. Anh vừa mới lên
xe, đầu cô liền chui vào trong lòng anh, oa oa khóc lớn: "Em rất sợ, em
sợ quá, hu hu. . . ."
Sở Lăng Xuyên cũng ôm lấy Tố Tố, đôi môi anh dừng lại ở trên đỉnh đầu
của cô: "Được rồi, đừng sợ, đừng sợ! Anh đã ở chỗ này rồi!"
Tố Tố khóc ở trong lòng anh khóc, cảm xúc cũng dần dần bình phục lại.
Cô nín khóc, chỉ còn hơi hơi khóc thút thít. Sở Lăng Xuyên nhìn xem cái
đầu Tố Tố dụi dụi ở trong lòng anh, thật vừa cảm thấy đau lòng lại vừa