Hai tay Sở Lăng Xuyên nắm lấy cánh tay của cô, đôi con ngươi đen nghiêm
túc nhìn thẳng vào cô, "Từ đâu lại chụp cho anh một cái mũ như vậy? Thế
nào mà lại nói là anh lạnh bạc hả? Tại sao lại nói anh không đáng tin
cậy như vậy chứ? Em đừng có mà bôi đen anh như thế!"
"Em nói bôi đen cho anh sao? Có người mắt thì mở to mà lại nói lời bịa
đặt." Lời nói của Sở Lăng Xuyên đã thành công khơi dậy cơn tức của Tố
Tố, "Cúp điện thoại của em, gạt em nói đang bận việc, hóa ra là cùng
đang bận cười cười nói nói với cái bác sĩ Chung gì đó!"
Anh chắc cũng không thể nào nghĩ ra, ngộ
nhỡ cô thực sự ở bên ngoài, buổi tối khuya thì cô sẽ phải đi chỗ nào
nữa. May mắn cô đã gặp được Phó tham mưu trưởng, cũng may mắn để cho cô
nhìn thấy được một màn kia, bằng không cô đến giờ vẫn còn bị lừa chẳng
biết gì đâu.
Sở Lăng Xuyên nhíu mi lại. Trước kia Tố Tố sẽ không như vậy, cô tương
đối tín nhiệm đối với anh. Nhưng bây giờ, cô trở nên thích miên man suy
nghĩ… Sở Lăng Xuyên không khỏi nghĩ sâu, cuối cùng hỏi cô: "Cho nên, em
cho là anh nói có việc, bởi vì cô ấy nên đã cúp cuộc điện thoại gọi đến
của em đúng không?"
Tố Tố hừ lạnh, lườm trắng mắt, "Chẳng lẽ không đúng như vậy sao?"
Đương nhiên là không phải như vậy. Sở Lăng Xuyên một bộ nghiêm trang
nói: "An Nhược Tố, thế này là em đã không tín nhiệm
anh rất nghiêm trọng rồi. Anh muốn được kháng án, sửa lại bản án đã xử
sai cho mình!"
Tố Tố bỏ hai tay của anh ra, lạnh lùng nhìn anh, "Được! Em cho anh một
cơ hội để kháng án, cho anh biên tập lại, biên tập sao cho hợp tình hợp
lý một chút nhé."
"Anh ăn ngay nói thật. Nhưng em phải cam đoan không được tức giận đấy!"
Sở Lăng Xuyên nói xong, Tố Tố liền lườm anh, không lên tiếng. Cô cũng
muốn nghe một chút xem anh biên tập lại thế nào, vì sao lại không cho cô tức giận. Chẳng lẽ anh thực sự đã làm cái gì chuyện đó thật sự có lỗi
với cô rồi hả?
"Anh. . . Ngày hôm qua anh uống rượu rồi." Sở
Lăng Xuyên thật cẩn thận nói nghiêm túc, nói xong anh liếc mắt nhìn Tố
Tố một cái.
Tố Tố hiểu ra vì sao anh lại nói cô không được tức giận. Tố Tố cô nhíu
mày, không nhịn được liền nhớ lại thời điểm anh đã hứa kiêng rượu. Anh
nói ra một đống lớn lời cam đoan, cái gì mà lấy tư cách của một người
đàn ông, một người chồng, danh nghĩa của một người cha mà cam đoan. Một
đống lớn những lời cam kết như vậy, còn không phải là anh đã phá giới
rồi chứ?
Trong lòng cô biết, nhất định là vì mẹ đã qua đời nên trong lòng anh
thấy khó chịu, mới uống rượu để giải sầu. Thế
nhưng đây tuyệt đối không phải là một biện pháp chữa thương tốt. Cô
không khỏi nói: "Anh vậy là đã phá giới rồi phải không? Như vậy không
phải lời cam đoan của anh không phải là nói xạo hay sao?"
Tố