Sở Lăng Xuyên mười ngày nay không được gặp Tố Tố, đương nhiên là rất nhớ cô. Anh còn đang muốn nói vài lời nhẹ nhàng giữa hai vợ chồng, thì ngay lúc ấy cũng vừa vặn nghe được tiếng khóc của con trai, không khỏi lên
tiếng hỏi: "Bà xã à, con trai làm sao vậy, sao lại khóc thế?"
Tố Tố hoàn hồn, vội vàng đỡ lấy thân mình Tiểu Bao Tử lúc này vẫn còn
đang giãy dụa, nói: "Tiểu Bao Tử, điện thoại của ba ba này. Đừng khóc
nữa, con nói chuyện cùng với ba ba đi, nói với ba ba chú ý an toàn."
Tiểu Bao Tử đến lúc này mới chịu ngừng lại việc lăn lộn khóc lóc om
sòm, bàn tay nhỏ bé cầm lấy điện thoại, nước mắt vẫn còn đang lăn dài ở trên mặt, buồn buồn tủi tủi vì nhớ ba ba của mình vô cùng, liền gọi to: "Ba ba. . . Ba ba về nhà. . . Cục cưng nhớ
ba ba."
Sở Lăng Xuyên nghe tiếng khóc đầy uất ức của con trai trong lòng đầy lo lắng. Cũng đã sắp đến mười ngày rồi anh không được nhìn thấy con trai,
anh thật rất nhớ cậu nhóc, "Con trai, không được khóc nhè nhé. Xe của ba ba bị hỏng trên đường về nhà. Đợi đến khi nào xe sửa lại được xong
xuôi, ba ba liền lập tức trở về nhà ngay! Con nhớ ba ba lắm có phải hay
không?"
Tiểu Bao Tử trên mặt vẫn còn treo đầy nước mắt, vẻ mặt chuyên chú vừa trả lời rất chân thành: "Nhớ! Ba ba về nhà."
Sở Lăng Xuyên nghe con trai nói nhớ anh, trong
lòng cảm giác ngọt ngào lẫn cảm động không phải bình thường, "Được rồi,
ba ba đã biết, ba ba cũng rất nhớ Tiểu Bao Tử và mẹ. Được rồi, con ngoan nhé, nghe lời ba ba nói này, con đi ngủ trước đi, không được khóc nhè
nữa nhé!"
Tiểu Bao Tử nói chuyện điện thoại với Sở Lăng Xuyên xong thì cũng nín
khóc. Thời điểm Tố Tố đón lấy điện thoại từ trong tay Tiểu Bao Tử, thì
đầu dây phía bên kia đã cúp máy rồi. Cô còn có rất nhiều lời vẫn chưa
kịp nói ra với anh đấy, có được không?
Nhìn điện thoại, chân mày của cô cau lại, Vốn định gọi lại cho anh, do
dự một chút, cô ngẫm nghĩ lại, vẫn là nên thôi. Gọi lại cho anh để hỏi
cái gì đây? Hỏi anh đang ở đâu chăng, hay hỏi anh
giờ đang ở cùng một chỗ với bác sĩ Chung phải không ư? Vốn chỉ là sự
quan tâm của cô, nhưng nếu như hỏi anh như vậy, có vẻ giống như có chút
nghi thần nghi quỷ… Kỳ thực, vốn chỉ là suy nghĩ miên man của cô thôi!
Nhìn thời gian, không sai biệt lắm cũng đã sắp mười giờ rồi. Sau khi Tố Tố cúp điện thoại, Tiểu Bao Tử cũng đã nghe lời ba ba nói, không khóc
lóc nữa mà cũng đã chịu lên giường đi ngủ rồi. Lý Nguyệt Hương cùng An
Quốc Đống cũng tắt ti vi đi nghỉ ngơi.
Tiểu Bao Tử rất nhanh liền ngủ thiếp đi, nhưng Tố Tố thì gặp bi kịch.
Cô bị mất ngủ. Cô cứ trằn trọc không yên làm thế nào cũng không ngủ
được, không nhịn được lại nghĩ, hiện tại Sở Lăng Xuyên đang làm cái gì, anh đang ngủ hay là đang nói chuyện trời đất
cùng người nào đó?
Dường như đây là lần đầu tiên Tố Tố trở