Dư Thiên trợn mắt nhìn tôi một cái: "Thời gian này mà em còn đi tản bộ?"
Tôi nghĩ nghĩ, lộ ra một nụ cười lúng túng: "Hiện tại không khí vừa đúng đấy."
"Em không được đi." Đồng Tiểu Táp cũng đuổi đi theo, nhưng lúc anh đến gần bên cạnh tôi và Dư Thiên rõ ràng do dự một chút.
Lúc này mẹ của Đồng Tiểu Táp lại cùng tới đây, vẻ mặt bà vẫn luôn đặc biệt
ôn hòa: "Nếu Thẩm tiểu thư không muốn đi thì ở lại một ngày."
Rõ
ràng câu nói có hàm ý khác, tôi nghĩ Dư Thiên cũng đặc biệt hiểu rõ dì
của anh ta đi, thái độ của anh không hề kiên quyết nữa mà là xoay đầu
lại nhìn tôi: "Tôi đi với em."
Đồng Tiểu Táp cũng nhìn tôi.
Ba người chúng tôi đặc biệt lúng túng đứng thành một hình tam giác.
Cuối cùng tôi vòng qua cách cửa gần hơn và mở cửa đi ra ngoài. Tôi đi rất
nhanh, nhưng tôi cảm thấy có người đi theo tôi phía sau. Sau khi đi ra
ngoài tôi mới xoay người lại.
Đi theo tôi ra ngoài là Dư Thiên.
Nước mắt tôi chảy ra ngay tức thì, thật ra thì trong lòng tôi vẫn có chút uất ức: "Dư Thiên, anh đưa tôi đi đi."
Dư Thiên cúi đầu nhìn tôi, ngay lúc đó không đủ ánh sáng, tôi không thấy
rõ vẻ mặt của anh ta, anh ta nói: "Không phải mới vừa rồi rất bướng bỉnh sao?"
Tôi hít mũi một cái, giọng nói đặc biệt khó chịu: "Tôi sợ."
"Đi thôi."
Dư Thiên không giống Đồng Tiểu Táp hay thích nắm tay của tôi, anh ta chỉ
đi tới bên cạnh tôi sóng vai đi cùng tôi, có thể để cho tôi cảm thấy bên cạnh có một người đàn ông cao lớn nhưng lại sẽ không cảm thấy lúng
túng.
Lúc tôi ra ngoài trên người mặc mỏng manh, Dư Thiên cởi áo
khoát khoác lên trên người tôi. Trước kia, khi tôi làm việc dưới trướng
của anh thì anh cũng đặc biệt chăm sóc tôi, thế nhưng một lát tôi cuối
cùng cảm thấy Dư Thiên người này động cơ không trong sáng, nhưng bây giờ dư âm ngày ấy dường như cũng thay đổi. Nói không rõ là nơi nào, nhưng
cảm thấy chính là không giống nhau.
"Lại nghĩ gì thế?" Dư Thiên xoay đầu lại nhìn tôi.
"Không có gì, sao anh đến trễ như thế?"
"Tiffany nói cho tôi biết ba mẹ của Đồng Tiểu Táp đến, cho nên tôi vừa tan sở
đến đây xem một chút." Dư Thiên không chút để ý nói xong, nhưng mới vừa
rồi anh ta còn gọi dì họ, bây giờ trực tiếp gọi là ba mẹ của Đồng Tiểu
Táp, tôi không có hỏi, nhưng cảm thấy được giọng điệu của anh ta là lạ.
Giống như quan hệ của anh ta và bọn họ cũng không phải tốt như vậy.
"Có phải em tò mò hay không? Bởi vì tôi đã từng nói với em là từ nhỏ tôi đã bị vứt bỏ rồi."
"Ừ " Tôi gật đầu, lại lập tức lắc đầu: "Không có."
Sun520 – DĐLQĐ
"Thẩm Lam, tôi không có lừa em. Thật ra thì từ mới bắt đầu tôi cũng không có
lừa gạt em, tôi chỉ không có nói cho em biết tôi chính là anh họ của
Đồng Tiểu Táp mà thôi."
"Đều đã qua, đừng nói nữa."
"Em hận tôi không?" Dư Thiên dừng bước lại.
Tôi cũng đứng lại theo, hơn nữa xoay người sang chỗ khác đối mặt với anh
ta, rất trịnh trọng lắc đầu: "Dư Thiên, tôi không hận anh một chút nào
cả. Lúc ấy tôi rất xem thường anh, cảm thấy anh và tôi không thù không
oán tại sao tính toán tôi như vậy, nhưng sau đó tôi phát hiện tôi muốn
hận rất nhiều người, anh hoàn toàn chỉ là con số không mà thôi."
Dư Thiên cười thật bất đắc dĩ.
"Thật ra thì tôi không mang thù, cho nên anh nói tôi cũng tin. Tôi cảm thấy
được anh chính là người tốt, cũng là cấp trên tốt nhất, nếu như không
phải là nhất định phải rời đi nơi này, tôi vẫn muốn đi cửa sau đến chỗ
của anh làm việc chứ."
"Em thật sự nghĩ như vậy sao?"
"Tôi không có nói đùa."
"Thẩm Lam, mặc dù tôi không biết hai năm trước rốt cuộc em xảy ra chuyện gì,
nhưng thật ra thì em có thể nói cho Đồng Tiểu Táp, em cũng có thể thử
nói ra quá khứ của hai người với cậu ấy, có lẽ cậu ấy sẽ nhớ ra."
"Nhưng tôi không muốn, anh nói ngộ nhỡ anh ấy đáng thương tôi đồng tình tôi thì sao?"
Dư Thiên không nói.
"Xem kìa, ngay cả anh cũng không rõ ràng anh ấy nghĩ thế nào. Mấy ngày nay
Đồng Tiểu Táp chưa nói, nhưng tôi lại biết mỗi lần Tiffany tới đón anh
đều là đi bệnh viện gặp Lạc Vi, mỗi lần lúc anh ấy gọi điện thoại tôi
đều né tránh. Đến bây giờ tôi mới hiểu được, tôi thật là rất thích Đồng
Tiểu Táp, nói theo kiểu, chính là tôi yêu anh ấy đấy. Trước kia tôi
không vui nói ba chữ này, bây giờ đã biết rõ giống như cũng đã chậm. Tôi không muốn dùng nhớ lại cùng trách nhiệm đi trói chặt anh ấy đâu."
Tôi nói xong lại cảm thấy có chút hối hận, Dư Thiên không phải là đối tượng để tôi bày tỏ, nhưng tôi không giải thích được nói ra những lời nói
chôn chặt từ rất lâu ra ngoài.
"Trước kia tôi cảm thấy được em chính là một cô bé, Thẩm Lam, bây giờ rốt cuộc thì em cũng đã trưởng thành."Trên người Dư Thiên luôn có loại khí chất rất đặc biệt, anh ta có thể rất
nhanh xoay chuyển qua giọng nói nghiêm túc để buông lỏng đề tài: "Nếu
không như vậy đi Thẩm Lam, em trở về làm việc với tôi, nếu như tôi không thể thay đổi bạn trai của em để trả lại cho em, thì tôi sẽ tự lấy thân
báo đáp."
Tôi bị lời nói của Dư Thiên chọc vui, đẩy anh ta một cái: "Ai muốn anh cho phép chứ!"
"Em cười nhiều mới đẹp mắt."
Chúng tôi rốt cuộc đi tới bãi đậu xe, sau khi lên xe tôi vốn nghĩ rằng Dư
Thiên đưa tôi đi khách sạn, nhưng nhớ tới chuyện lần trước trong lòng
tôi lại sợ, cho nên khi Dư Thiên đề nghị đến nhà anh ta thì tôi cũng
không có phản đối, dù sao trước kia cũng đã từng ở nơi đó, cho đến khi
đến nhà của Dư Thiên tự tôi quen cửa quen nẻo tìm được dép thay, sau đó
tự mình rót một chén nước, đặc biệt tự tại tựa vào trên ghế sofa của anh ta.
Dư Thiên ngược lại không có ý kiến gì, sau đó anh đi đến.
Mà tôi đột nhiên đặt ly nước xuống, rất trịnh trọng nhìn Dư Thiên: "Anh có thể tránh một lát được không?"
"Muốn khóc sao?"
Tôi nặng nề gật đầu, nhịn một đường. Có lẽ chỉ có người cảm thấy khóc là
kiểu cách, nhưng từ nhỏ tôi đã rất thích khóc, nhất là khi còn bé, mẹ
tôi nói mỗi lần tôi khóc cũng cố ý làm cho động tĩnh đặc biệt lớn, chỉ
sợ người khác không biết vậy.
Sau lại từ từ, tôi cũng học được
nuốt nước mắt vào bụng rồi, nhưng có đôi khi, tôi vẫn cảm thấy đặc biệt
uất ức. Uất ức không đến được không buông thả một chút dưỡng khí ra
ngoài, tôi nghĩ rằng, những việc làm cho người ta khổ sở cũng sẽ theo
nước mắt cùng nhau chảy xuống.
Dư Thiên im lặng không lên tiếng
rời đi, tôi ôm gối ôm lớn trên ghế sa lon của anh ta lớn tiếng khóc,
giống như là nhớ lại hồi lúc còn nhỏ, cũng giống như lần đầu tiên tôi
khóc trước mặt của Đồng Tiểu Táp vậy.
Chỉ là, không còn có người có thể luống cuống tay chân an ủi tôi nữa rồi.
Lúc Dư Thiên trở lại tôi đã khôi phục phòng khách của anh nguyên dạng, trừ bỏ bị dùng hết gần nửa bao khăn giấy.
"Tôi không biết an ủi người." Dư Thiên ngồi xuống bên cạnh tôi, đưa cho tôi một ly chocolate nóng.
"Anh mới vừa đi mua hay sao?"
"Ừ."
Tôi nếm một chút, nhiệt độ vừa vặn, cũng rất ngọt.Sun520 – DĐLQĐ
"Các cô gái nhỏ như em luôn nói đồ ngọt có thể khiến người ta có cảm giác
hạnh phúc, bây giờ tâm tình có tốt hơn một chút không."
"Tốt hơn nhiều rồi, tôi không sao."
Thật ra mẹ Đồng Tiểu Táp đả kích tôi không tính là quá lớn, chỉ là tôi cảm thấy được là trời đang đùa cợt với tôi, trước kia là Trương Mật cùng với mẹ
Đường Phi, bây giờ lại đổi thành Lạc Vi.
"Tôi cảm thấy được tôi giống như không được trưởng bối thích cho lắm."
Dư Thiên gật đầu một cái: "Quả thật, đúng như dáng người."
"Anh còn có tâm tình đùa nữa."
"Nếu không thì làm cái gì?" Dư Thiên nhìn chằm chằm ly chocolate trong tay
tôi: "Khi còn bé, tôi nhiều lần không nghe lời muốn len lén nếm thử một
chút những thứ đồ này. Nghiêm trọng nhất một lần là lúc tôi hai mươi
tuổi, buồn cười chứ? Lớn như vậy còn chưa có đúng mực, chẳng qua tôi
không phải tham ăn, tôi chỉ không cam tâm mà thôi."
"Tôi cảm thấy được em chính là tham ăn."
"Đúng thì thế nào đây? Em đối với Đồng Tiểu Táp thì thật có thể cam tâm sao?
Nếu như có một ngày cậu ấy kết hôn với người khác, có đứa bé với người
khác, một nhà ba người hạnh phúc ở chung một chỗ, em thật sự có thể độ
lượng đi đến chúc phúc như vậy sao? Nếu như không được thì cũng đừng dễ dàng buông tha."
"Tôi......"
"Anh ấy hoàn toàn cũng không nhớ tôi, cho dù anh ấy còn nhớ rõ thì tôi cũng không phải là Thẩm Lam
của hai năm trước nữa, anh ấy cũng không phải là Đồng Tiểu Táp trước đây nữa. Tôi thích chính là anh ấy trước kia."
Có lẽ lời nói Dư
Thiên đâm chọt dây thần kinh nhạy cảm của tôi, tôi nói xong những lời đó liền đứng dậy vào phòng của anh, sau đó khóa trái cửa phòng.
Đối với Dư Thiên cũng giống như đối với Elle vậy, tôi luôn luôn đều không
thế nào hiểu được nên khách khí. Hơn nữa nếu anh biết quá khứ của tôi,
lúc chung sống với anh ngược lại tôi cảm thấy thoải mái hơn rồi.
Chỉ cần không nhắc tới Đồng Tiểu Táp.
Ngày hôm sau, khi tôi tỉnh lại Dư Thiên đã ngồi trên ghế sa lon ăn bữa sáng, tôi vẫn luôn cảm thấy anh ta sống đặc biệt hoàn mỹ, chú trọng những chi tiết kia là tôi so sánh không bằng.
Thế nhưng khi tôi đi đến, tôi thấy Dư Thiên khẩn trương cất một vài đồ vào trong ngăn kéo.
"Anh ở đây giấu cái gì?"
Dư Thiên không có nhìn tôi, tiếp tục cúi đầu: "Cấm trẻ nhỏ."
"Oh." Tôi không cẩn thận nhắc anh ta: "Vậy cũng thật phù hợp anh."
Nhưng cố tình ở Dư Thiên nghĩ rằng tôi hoàn toàn không có hoài nghi, thật ra
thì tôi sớm lục tung tìm bàn chải đánh răng trong phòng vệ sinh và sau
đó đã nhìn thấy một số lọ thuốc trong tủ của anh.