Đồng Tiểu Táp làm sao có thể biết chứ, bây giờ anh cũng giống như đứa nhỏ. Khóe miệng cong
cong giơ lên, vẻ mặt cũng mang theo vô cùng hạnh phúc an tâm trong giấc
mộng.
Anh sẽ kích động cũng sẽ tùy hứng.
Trước khi gặp
lại, tôi đã từng cho rằng mình sẽ hận Đồng Tiểu Táp, nhưng kết quả tôi
vẫn không hận nổi. Ngược lại, trước kia anh rất tốt với tôi, khắc sâu
từng ly từng tý vào trong tim rồi.
Thậm chí, tôi càng thêm đau lòng cho anh.
Không biết từ lúc nào, nước mắt của tôi đã chảy trên gò má của Đồng Tiểu Táp
rồi, tôi đưa tay ra lau khô, lại tốn rất nhiều thời gian ổn định lại tâm trạng của mình cho tốt, sau đó cúi đầu nhìn Đồng Tiểu Táp lần nữa. Anh
còn đang ngủ, nhiệt độ trên đầu anh giảm xuống, trên mặt cũng khôi phục
lại màu máu bình thường.
Trước kia tôi từng nghĩ rằng tôi không
thể chăm sóc một người như thế này trong cuộc sống của tôi, vĩnh viễn
không thể nào luôn dịu dàng với tính xấu của Đồng Tiểu Táp.
Nhưng bây giờ, tất cả đều chân thật xảy ra.
Cuộc sống của chúng tôi bị thay đổi theo một hướng.
"Đồng Tiểu Táp anh biết không? Có lúc tôi cũng sẽ nghĩ vậy, có lẽ tôi không
gặp lại anh sẽ tốt hơn. Có lẽ tôi sẽ quen với một cuộc sống yên tĩnh. Có lẽ, tôi có thể quên mất anh."
Khi tôi nói điều này, Đồng Tiểu
Táp giống như nắm lấy tay tôi và siết chặt một chút, tôi cho là anh tỉnh rồi, nên đẩy anh nhẹ nhàng, nhưng anh vẫn nhắm mắt thật chặc.
Dường như anh đang nói gì đó trong miệng, tôi tiếp cận rất gần nhưng vẫn nghe không rõ. Nhưng khi mặt tôi tựa vào trên miệng anh, anh vô ý thức một
lật người, hôn ở trên cổ tôi.
Toàn thân giống như bị điện giật vậy.
Tôi không kịp nghĩ, rốt cuộc lại bị Đồng Tiểu Táp ôm chặt, anh càng ôm chặt hơn mới vừa rồi nữa, tay dài chân dài vững vàng bao bọc lấy tôi.
Hơi thở của anh cũng gần trong gang tấc. Trong lòng tôi lại không khỏi bắt
đầu khó chịu, Đồng Tiểu Táp lại nhận lầm người ư, anh chắc sẽ không ôm
tôi đâu, có lẽ anh coi tôi là Lạc Vi, anh coi tôi là bạn gái của anh.
Mà tôi đã sớm không phải bạn gái của anh rồi.
Sau đó Đồng Tiểu Táp cũng ôm tôi ngủ cả ngày, buổi tối anh tỉnh lại, tôi
cũng đã kiệt sức rồi. May mắn là trước khi Đồng Tiểu Táp tỉnh ngủ thì
tôi đã trốn thoát khỏi ngực anh rồi.
Lúc Đồng Tiểu Táp cau mày
đi vào phòng bếp, tôi vừa lúc nấu cháo xong. Vì che giấu sự bối rối của
mình, tôi cố ý giả vờ nhìn Đồng Tiểu Táp đặc biệt khinh bỉ : "Anh lớn
như thế nói bệnh liền bị bệnh sao? Hơn nữa ngủ như heo chết vậy đó, bảo
anh đi bệnh viện cũng không đi."
"Thật sao?" Đồng Tiểu Táp múc thêm một chén cháo nữa, anh ngồi xuống rất bất tiện cho nên dứt khoát đứng ở bên cạnh tôi.
Nhưng trên thực tế, thân thể cao lớn của anh đã là ưu thế, tạo thành một loại áp lực vô hình với tôi.
"Dĩ nhiên, sau này anh cẩn thận một chút, không thoải mái thì uống thuốc trước. Trước đây . . . . . ."
Ý thức được mình nói không đúng, tôi kịp thời ngậm miệng lại.
"Trước kia thế nào?" Đồng Tiểu Táp bưng chén cúi đầu ăn rất tự nhiên, nhìn tôi với khoảng cách gần, lại nói xa nói gần: "Mới vừa lúc anh ngủ cảm thấy
có người ôm anh đấy nha, lại còn chà xát lòng bàn tay của anh sưởi ấm
cho anh nữa đấy."
"Anh chắc chắn là nằm mộng rồi." Tôi lùi lại
một bước tách ra khoảng cách rất lớn với Đồng Tiểu Táp, không để ý nét
mặt thất vọng trên mặt anh.
Tôi không biết não mình có bị nước
vào hay không mà lúc tôi muốn nói sang chuyện khác thế nhưng bật thốt
lên hỏi một câu: "Bây giờ Lạc Vi thế nào rồi?"
Trên thực tế tôi
không có nhiều sự khoan dung như vậy, tôi hoàn toàn không thích Lạc Vi
cho lắm. Lúc nhắc đến Lạc Vi thì sắc mặt Đồng Tiểu Táp cũng bỗng ảm đạm
xuống.
Tôi nghĩ rằng anh vì Lạc Vi mà giận tôi, trong lòng cũng
không có cảm giác gì: "Chờ anh có thời gian đi thăm bạn gái của anh
thôi."
Nói xong câu nói đó, tôi tự nhiên trở về phòng, ngay cả chén cũng không rửa.
Mấy ngày sau đó, tôi cùng Đồng Tiểu Táp chung đụng vẫn coi là bình thường,
mỗi ngày ngoài việc giúp anh bôi thuốc nấu cơm cho anh thì tôi trốn ở
trong phòng, vừa để ý tin tức cho thuê nhà trọ ở thành phố N vừa tìm một công việc phù hợp chuẩn bị gửi hồ sơ.
Bởi vì Đồng Tiểu Táp bởi
bị thương nên phải tĩnh dưỡng, không ai đến thăm anh ngoại trừ Tiffany.
Tôi cũng biết rõ mấy người LTS trước đây đều đã đi Hàn Quốc, cũng bao
gồm cả Lâm Cánh và Lâm Sa.
Nói như vậy, bây giờ một mình Đồng Tiểu Táp cũng rất cô đơn.
Điều duy nhất làm tôi cảm thấy bất ngờ là quen biết Đồng Tiểu Táp lâu như
vậy, nhưng tôi chưa bao giờ gặp cha mẹ anh một lần nào. Nhưng có thể là
bởi vì thời gian thực sự chúng tôi chung đụng cũng không nhiều.
Nhưng lúc này đây, bọn họ đến hoàn toàn ở ngoài dự liệu của tôi.
Ngày ấy, ba mẹ Đồng Tiểu Táp đến thăm anh, sau khi làm xong mọi việc thường
này tôi trở về phòng mình, mà Đồng Tiểu Táp đã được Tiffany đón đi từ
sáng sớm rồi.
Tôi không có hỏi anh đi làm gì, cho nên lúc có
người nhấn chuông cửa, tôi nghĩ rằng Đồng Tiểu Táp trở lại, cho nên mặc
bộ đồ ngủ đi mở cửa.
Tôi hoàn toàn không biết người ngoài cửa, một người đàn ông và phụ nữ trung niên.
"Các người tìm ai?"
Người phụ nữ kia nhìn tôi ngẩn người một chút, sau đó nói: "Chúng tôi là đến
gặp con trai, đây có phải là nơi Đồng Tiểu Táp sống không?"
"Dạ,
phải . . . . ." Tôi nhớ tới đồ ngủ trên người mình có chút không được tự nhiên, nhưng lại không thể nào trở về đổi, đành phải mở cửa cho bọn họ
đi vào.
Sau khi mẹ của Đồng Tiểu Táp ngồi xuống rồi quan sát tôi
một lúc lâu, mới hỏi: "Cô chính là Lạc Vi phải không? Tôi luôn nghe Tiểu Táp nhắc tới cô."
Tôi lúng túng để ly nước xuống: "Bác gái, bác
hiểu lầm rồi, tôi không phải là Lạc Vi, thật ra tôi là trợ lý của Đồng
Tiểu Táp, tôi chỉ tạm thời ở nơi này mấy ngày, rất nhanh tôi sẽ chuyển
đi."
Sau khi nghe được lời tôi nói, mẹ của Đồng Tiểu Táp lập tức trở lại bình thường.
Tôi ngồi trong phòng khách cùng với bọn họ hơn một giờ thế nhưng không nói
một câu nào, mãi cho đến lúc Đồng Tiểu Táp trở lại thì cha mẹ anh mới
đứng dậy từ trên ghế sa lon.
"Cha, mẹ, sao các người lại tới đây?"
"Còn không phải là nghe nói con bệnh nặng cho nên mới tới thăm con một chút. Hơn nữa con không dễ dàng trở về nước một chuyến sao không về nhà nhìn
một chút." Mẹ Đồng Tiểu Táp kéo Đồng Tiểu Táp nhìn từ trên xuống dưới,
sau đó lại hỏi: "Lần này mẹ và cha con đặc biệt đến đây cũng muốn gặp
bạn gái con một chút, tuổi của con cũng không nhỏ, cũng nên suy nghĩ
chuyện kết hôn rồi."
"Mẹ, chuyện này các người trước hết đừng quan tâm."
Đồng Tiểu Táp lại nhìn tôi một chút: "Đồng nghiệp con vẫn còn, sau này hãy nói chuyện này."
"Không sao, nếu không tiện tôi có thể tránh đi." Thật ra thì tôi đã sớm muốn
đi, tìm được cơ hội này căn bản không chờ Đồng Tiểu Táp lưu tôi tôi liền mình trở về phòng.
Trong nhà Đồng Tiểu Táp có bốn phòng, ba mẹ
anh tới tự nhiên cũng sẽ ở trong căn hộ rồi. Ngày đó tôi nghĩ rằng Đồng
Tiểu Táp sẽ không tới tìm tôi, nhưng đến buổi tối, anh lại đến gõ cửa.
Lúc mở cửa nhìn thấy anh tôi không muốn để cho anh đi vào, nhưng anh dám
nhét tay vào trong khe cửa, tôi không thể không mở cửa cho anh đi vào.
Đồng Tiểu Táp còn mang theo thuốc mỡ trị phỏng.
"Thật ra thì vết thương của anh đã sớm tốt rồi, thuốc cũng không thể sử dụng
quá nhiều." Tôi cố gắng từ chối anh, ngụ ý còn là lệnh đuổi khách.
Mà tôi nói lời kia hoàn toàn vô ích.
Đồng Tiểu Táp không có khách khí nằm ở trên giường của tôi, tôi không thể
không kéo quần của anh, nhưng vừa nghĩ đến ba mẹ của Đồng Tiểu Táp cũng ở lầu dưới tôi cảm thấy đặc biệt không được tự nhiên. Tôi luôn lo lắng
bọn họ có thể sẽ đẩy cửa đi vào lúc nào.
Kết quả, lo lắng thành hiện thực.
Lúc mới bôi thuốc được một nửa, cánh cửa tôi đã bị đẩy ra. Mẹ Đồng Tiểu Táp đi tới đứng ở trước mặt chúng tôi.
Đồng Tiểu Táp vội vàng đứng dậy kéo quần lên. Tôi vẫn lúng túng cúi đầu không biết nên giải thích làm sao.
"Mẹ làm sao mẹ đi vào cũng không có gõ cửa."
"À, mẹ nghĩ đây là phòng của con. Tại sao đã trễ thế này các con mới vừa đang làm gì?"
"Con bị thương nhẹ, cho nên để cho cô ấy bôi thuốc giúp con."
Mẹ Đồng Tiểu Táp lại nhìn tôi, trong mắt rõ ràng là không tin. Vừa lúc tôi cũng vậy xác thực chột dạ. Mẹ Đồng Tiểu Táp không giống mẹ Đường Phi rõ ràng biểu hiện ra không thích tôi, bà sẽ không cay nghiệt như vậy,
nhưng mỗi tiếng nói cử động giữa tất cả đều cho người cảm thấy có khoảng cách rất lớn.
Bà đi tới bên người tôi và Đồng Tiểu Táp: "Hay là
thế này đi, ngày mai mẹ xuất ra tiền, thuê cho vị tiểu thư này một căn
nhà gần công ty của con." Bà lại nhìn tôi nói: "Dù sao cô cũng là một cô gái trẻ tuổi, không tiện sống ở đây. Ý của tôi là sợ đồng nghiệp các
người trong công ty hiểu lầm."
"Mẹ đừng xen vào, chuyện của chúng con tự con sẽ xử lý."
"Cái gì gọi là chúng con?" Mẹ Đồng Tiểu Táp rõ ràng không hài lòng Đồng Tiểu Táp nói.
Tôi chính giữa làm khó càng bối rối: "Thật ra thì dì nói không sai, tôi ở
tại nơi này quả thật không thích hợp. Hơn nữa tôi vốn là tính từ chức.
Hôm nay tôi đi ra ngoài ở khách sạn, ngày mai sẽ trở lại dọn dẹp hành lý mang đi."
Nói xong câu nói kia tôi đã chạy ra ngoài, Đồng Tiểu Táp muốn đuổi theo tôi nhưng anh bị mẹ ngăn cản.
Tôi chạy tới cửa trước lầu một, mở cửa, vừa lúc đụng vào người Dư Thiên đang cầm chìa khóa chuẩn bị mở cửa.
Anh ta nhìn tôi, lại ngẩng đầu nhìn sau lưng tôi: "Dì họ, con nghe nói dì
và dượng họ đã đến cho nên đặc biệt đến nhìn một chút."
Tôi muốn chạy qua bên cạnh anh nhưng lại bị Dư Thiên chặn lại đường đi: "Thẩm Lam, em làm sao vậy?"