Kỳ thi giữa học kì trôi qua, kết quả Kiều Ngôn Hi lại đứng nhất. Doãn Manh Manh nhìn Kiều Ngôn Hi chằm chằm, sùng bái như nhìn một tòa Kim Tự
tháp.
Vốn dĩ, hạng nhất này không phải chỉ tính trong phạm vi học sinh trường cũ bọn cô, mà tính trong phạm vi toàn trường này, nghe nói ở đây ai cũng có thành tích cực kì tốt, ví dụ như nam thần Khương Thành
Ngọc, hoặc ví như tài nữ Lý Thanh.
Thế mà Kiều Ngôn Hi thế thật
sự đứng thứ nhất, đúng là khó tin. Nhưng trong mắt của Doãn Manh Manh,
Kiều Ngôn Hi mới là thần tiên, cái kẻ gọi là thiên tài gì gì đó so với
Tiểu Khê cũng chỉ bằng cái rắm. Tiểu cô nương đắc chí, đúng đúng, vẫn là Tiểu Khê nhà mình lợi hại.
Chủ nhiệm lớp thực kinh ngạc, hắn cảm thấy Kiều Ngôn Hi đúng là rất thông minh, say mê toán học, nhưng trong
giờ học cũng không tích cực lắm, ai ngờ lại lợi hại như vậy, cao hơn
điểm Khương Thành Ngọc đến năm phần! (5 phần này tớ cũng không rõ là bao nhiêu nên giữ nguyên văn nhen)
Cao năm phần thì không có gì đáng để ý, nhưng mấu chốt là cao hơn ai!
Khương Thành Ngọc là ai, cậu là thiên tài tiếng tăm lẫy lừng, đó là lần
đầu tiên hắn gặp một đứa bé thông minh đến thế. Tuy rằng bình thường
thằng bé cũng không thèm để ý đến lời hắn nói cho lắm. ( được rồi, điều
này làm hắn thật ai oán ).
Nhưng mà thành tích kia đã rõ rành
rành. Kiều Ngôn Hi như vậy mà vượt qua Khương Thành Ngọc! Chẳng lẽ mình
đã già rồi sao, đến mắt nhìn người cũng không chuẩn nữa. Chủ nhiệm lớp
lấy chỉnh gọng kính, vẻ mặt ai oán.
Kiều Ngôn Hi cũng không ngờ
mình có thể đứng thứ nhất, nửa học kì trôi qua, điều cô nghe được nhiều
nhất là chuyện Khương Thành Ngọc thông minh thế nào, lợi hại thế nào.
Hơn nữa, học cùng một lớp với Khương Thành Ngọc, cô cũng có thể chứng
kiến được cậu vĩ đại cỡ nào, mỗi lần giáo viên đưa ra các vấn đề nan
giải đều không làm khó được cậu, trả lời một phát chuẩn xác. Khiến cho
cô bội phục, cô không ghen tị, bởi vì cô hiểu được đạo lý ‘nhân ngoại
hữu nhân’.
Cho nên việc đầu tiên sau khi nhận lấy phiếu điểm
chính là nghiêng đầu nhìn Khương Thành Ngọc. Người kia chỉ vùi đầu xem
phiếu điểm, sắc mặt như thường, lạnh lùng như trước, không có một chút
biểu cảm, Kiều Ngôn Hi không biết cậu đang suy nghĩ cái gì. Bất đắc dĩ
quay đầu lại.
Đợi Kiều Ngôn Hi quay đầu rồi, Khương Thành Ngọc
lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt hơi hơi liếc về phía Kiều Ngôn Hi, khóe
miệng lộ ra một chút ý cười, tốt lắm, rốt cục cũng có người có thể làm
ra chuyện khiến cậu hứng thú.
Hy vọng lần này đừng để cho cậu
phải thất vọng, cuộc sống cậu như ao tù nước đọng, không còn biết phương hướng phải đi là đâu nữa. Cậu chỉ có thể chờ một chút gợn sóng nào đó
bất ngờ xuất hiện trên mặt hồ yên ả bao năm, để cậu yên tâm ký thác bản
thân. Có phải bây giờ xuất hiện rồi chăng? Cậu thật sự chờ mong.
"Kiều Ngôn Hi, chúc mừng cậu nha, cậu luôn luôn xuất sắc như thế." Tiết Đồng Hải kéo áo Kiều Ngôn Hi, ý muốn cô quay đầu lại.
"Haha, được lắm, cậu cũng đâu thua kém gì, thứ ba luôn đó, Thừa tướng đại
nhân". Thường xuyên ở cùng Doãn Manh Manh, Kiều Ngôn Hi cũng bị lây
nhiễm chút thói quen của cô nhóc.
Hơn nữa, trong nửa năm này hoàn cảnh cũng thay đổi, cô có nhiều bạn hơn, cuộc sống cũng sáng sủa hẳn,
quả thực cô đã biết nói đùa với người khác, không còn giống Kiều Ngôn Hi trước kia nữa.
Vấn đề của cha mẹ cô không còn muốn nghĩ đến, cô cảm thấy nếu không nghĩ ra thì không cần phí công suy nghĩ nữa.
Tiết Đồng Hải bất đắc dĩ cười cười: "Vẫn là không thể thoát khỏi cái biệt hiệu thừa tướng này!"
Kiều Ngôn Hi cười với cậu: "Bởi vì có tớ ở đây, cậu mới trở thành Thừa tướng."
"Được rồi, nữ vương bệ hạ, thần nguyện ý trọn đời nguyện trung thành, tuyệt
không phản bội." Tiết Đồng Hải nhìn Kiều Ngôn Hi, nửa đùa nửa thật.
Không đợi Kiều Ngôn Hi trả lời, Doãn Manh Manh liền xì một tiếng, bật cười,
"Hai cậu đúng là buồn nôn, tớ nghe còn chịu không nổi, Thừa tướng nữ
vương nữa chứ."
Kiều Ngôn Hi ngẫm lại cũng thấy hai đứa đúng là
ngốc, cũng bật cười theo, chỉ còn Tiết Đồng Hải bất đắc dĩ nhìn cô,
trong lòng càng không ngừng hò hét: Tớ nói thật đó, tớ nguyện ý làm mọi
chuyện vì cậu mà.
Thiếu niên vừa mới bước vào giai đoạn trưởng
thành, vẫn chưa hiểu rõ cảm giác thích một người, chỉ biết là cậu rất
thích nhìn Kiều Ngôn Hi, nhìn cô đạt thành tích cao cậu rất vui vẻ, cho
dù cô vượt qua cả cậu, cho dù cậu có chút không cam lòng.
Nhìn thấy
cô vui vẻ cậu cũng vui vẻ. Cho đến vài năm sau này, rốt cuộc cậu cũng
hiểu được, ngay từ lúc bắt đầu cậu đã đem lòng thích Kiều Ngôn Hi rồi.
Kiều Ngôn Hi nổi danh, toàn bộ học sinh cùng giáo viên năm nhất đều biết đến cô gái vượt qua Khương Thành Ngọc, mọi người đều muốn nhìn xem cô tròn
méo ra sao, cho nên cứ cách vài phút Kiều Ngôn Hi lại thấy có người khác lớp quanh quẩn trước cửa.
Bắt đầu, cô cũng không biết sao lại
như thế. Cho đến một ngày, cô và Doãn Manh Manh nghe được có người nhắc
đến tên mình trong quán ăn, có chút tò mò liền dựng tai lắng nghe.
"Cậu có biết Kiều Ngôn Hi trông thế nào chưa?" Đồng học A.
"Chưa thấy, nhưng mấy ngày trước tớ nghe bạn cùng bàn nói, cậu ta cũng chỉ là học sinh bình thường thôi." Đồng học B.
"Thật hay giả? Tớ lại nghĩ cậu ta phải là kiểu người mang mắt kính thật dày, cả ngày đọc sách cơ." Đồng học C.
"Tớ cũng nghĩ thế, bằng không sao có thể vượt qua Khương Thành Ngọc." Đồng học A đồng ý.
"Ai biết được, coi chừng bạn học của cậu nhìn nhầm rồi đó, nếu không buổi chiều chúng ta đi xem thử?" Đồng học C đề nghị.
"Được được, ăn nhanh rồi đi ngay nhé!" Đồng học A cùng đồng học B đồng thanh.
Kiều Ngôn Hi xấu hổ, chuyện gì thế này, không phải chỉ là vượt qua Khương
Thành Ngọc sao. Sao lại biến cô thành mọt sách thế này. Khương Thành
Ngọc cũng không phải thần, vượt qua cậu ta có gì kỳ quái đâu, những
người này thật đúng là.
Doãn Manh Manh nhìn vẻ mặt Kiều Ngôn Hi, cười gian trá: "Cậu nói xem, bây giờ tớ gọi to tên cậu thì thế nào hả?"
"Đừng, cho tớ xin một phút bình yên đi, tớ no rồi, nhanh đi thôi." Kiều Ngôn Hi hoảng sợ nhìn Doãn Manh Manh.
"Được rồi, chả có tí hài hước gì cả, tớ sẽ không bán đứng cậu đâu." Doãn Manh Manh bất mãn lẩm bẩm, bước nhanh đến bên cạnh Kiều Ngôn Hi kéo tay cô
đi mất.
Kiều Ngôn Hi có chút bất đắc dĩ với ánh mắt xem xét của
mọi người, cô không thể luôn trốn trong phòng được. Cũng may lòng hiếu
kỳ của bọn họ không quá lâu, sau một thời gian thì không còn chú ý nữ,
Kiều Ngôn Hi thở phào nhẹ nhõm một hơi. Cô không muốn đi đến đâu cũng bị người khác nhìn chằm chằm.
Cô càng thêm cố gắng học tập, kiểm
tra giữa kỳ chỉ là một nốt nhạc đệm nho nhỏ, thậm chí còn không đáng kể, Kiều Ngôn Hi nhớ kỹ mục tiêu của chính mình. Đỗ đại học! Đỗ trường đại
học tốt nhất!
Để cho những kẻ đã từng cười nhạo mình phải ngước mắt nhìn, cho dù ba phải đi tù, mẹ không ở nhà, nhưng cô vẫn là người mạnh mẽ!