“Chát…”, tan học về nhà, nghênh đón Khương Thành
Ngọc là tiếng đồ sứ vỡ tan, thanh âm va chạm giữa sàn nhà và bình sứ
trắng luôn khiến người ta sởn gai ốc.
Khương Thành Ngọc vò vò
tóc, nhanh chóng cởi giày đi về phòng của mình. Cảnh tượng này của bà ấy cậu nhìn đã quen rồi, không cần quá kinh ngạc, cũng sẽ không đau lòng,
bởi vì thời gian biến thói quen thành sự tự nhiên.
Khương Thành
Ngọc dùng sức đóng chặt cửa phòng, muốn mang hết thảy những thanh âm đó
chèn ép ra ngoài, cửa gỗ cũ nát dường như không chịu nổi âm thanh bén
nhọn ấy.
Tiếng của mẹ như cố xuyên qua cánh cửa truyền vào lỗ tai Khương Thành Ngọc: “Phá sản rồi đó, mày và cha đúng là giống nhau như
đúc, đều là thứ vô dụng.” Tuy là nói Khương Thành Ngọc, nhưng cũng là
đang mắng chửi cha Khương Thành Ngọc.
“Cô nói cái gì? Người đàn
bà như cô có bao giờ chịu thỏa mãn với những thứ hiện có đâu, cô nghĩ cô là thứ tốt lành lắm ư!” Trong âm thanh phẫn nộ của cha còn có một chút
run rẩy.
Mẹ chạm vào nỗi đau trong lòng cha, một người chỉ dựa
vào sức lao động để kiếm tiền như ông quả thật khó mà ăn sung mặc sướng, ông chỉ là công nhân hạn chót ở cái thành thị này, mỗi ngày dù có bán
mạng làm việc cũng chẳng thể sống yên.
Nhiều năm trôi qua như
thế, chưa từng có một lần ông có thể tự tin đứng dưới ánh mặt trời nói
ra nghề nghiệp của mình, nhưng dù vậy, ông cũng không thể nhận lấy sự vũ nhục từ vợ của mình.
“Hừ, tôi nói không đúng sao? Anh là thứ đàn ông không có bản lĩnh, mười mấy năm rồi vẫn để chúng tôi ở lại cái nơi
rách nát này.” Thanh âm của mẹ lần này nghe càng chói tai hơn, đem phẫn
nộ dồn nén bấy lâu thiêu đốt cha.
Tự trọng trong lòng đàn ông đã bị khiêu chiến đến cực hạn, phòng khách truyền đến thanh âm vỡ nát.
Sức lực của phụ nữ làm sao có thể so sánh với đàn ông, âm thanh kìm nén sự
nức nở của mẹ rơi vào lỗ tai Khương Thành Ngọc. Cậu khẽ cắn môi, ngăn
lại xúc động muốn đẩy cửa xông ra ngoài của mình.
Cậu lấy ra bài
thi học kỳ trong túi sách, con điểm đỏ thẫm chói lọi đập vào mắt, Khương Thành Ngọc bỗng nhiên cảm giác trong ngực nghèn nghẹn không thở nổi.
Cái này, có ích lợi gì đâu? Mình đã từng ngây thơ tưởng rằng chỉ cần thành
tích tốt thì cha mẹ sẽ vui vẻ, sẽ không cãi nhau mỗi ngày. Nhưng mà giờ
đây cậu mới phát hiện tất cả nỗ lực của cậu đều chẳng đáng một xu, chỉ
dựa vào sự cố gắng của cậu cũng chẳng thể để mọi chuyện quay lại như lúc đầu, mâu thuẫn này, cậu vĩnh viễn không có cách hóa giải.
Ngay
cả bản thân cậu, chỉ sợ bọn họ cũng không cần. Khương Thành Ngọc thường
nghĩ rằng nếu không có cậu trên đời này, có phải họ đã sớm tự đi tìm
hạnh phúc khác cho riêng mình?Khương Thành Ngọc nhìn chằm chằm bài thi
trắng tinh, hốc mắt hơi hơi hồng. Cậu vươn tay vò tờ giấy thành một cục, trong mắt có một tia chán ghét, thứ vô dụng này giữ lại thì có ích lợi
gì?
Đôi tay bỗng nhiên thả lỏng, tờ giấy trắng tinh đã nhăn nhún
khó nhìn. Khương Thành Ngọc buông tay, vuốt vuốt lại tờ giấy thi, ý muốn trả nó lại trạng thái vẹn nguyên ban đầu, nhưng vô luận cậu cố gắng như thế nào những nếp uốn khó coi ấy đều vĩnh viễn không mất đi, trạng thái ban đầu không thể phục hồi.
Có lẽ đây giống như quan hệ của cha
mẹ, trạng thái trơn nhẵn như lúc đầu sẽ mãi không thể thực hiện được,
chỉ còn cách đổi một tờ giấy khác, cuộc sống mới có thể hạnh phúc trở
lại.
Khương Thành Ngọc tắt đèn, ánh trăng trong trẻo lạnh lùng
không làm cho màn đêm bớt đi đáng sợ, ngược lại còn tăng thêm một phần
tàn nhẫn trong đêm. Trên bàn có một tia sáng lóe lên, Khương Thành Ngọc
bước đến nhìn, dao gọt hoa quả dưới ánh trăng bén nhọn lấp lánh.
Đây không phải lần đầu tiên cậu nghĩ đến việc chấm dứt sinh mệnh của mình,
nhưng mỗi khi lưỡi dao lạnh băng áp lên cổ tay lại khiến cậu nhụt chí.
Đúng vậy, cậu chưa bao giờ ngừng tham luyến sự ấm áp, dù cuộc sống không
trọn vẹn như ý, vẫn không thể chấm dứt một cách tuyệt vọng như thế. Dũng khí đó, cậu thật sự không có.
Nghĩ đến đây, Khương Thành Ngọc 13 tuổi bỗng nhiên cúi đầu cười thành tiếng, đã không đủ dũng cảm kết
thúc, vì thế cứ sống tiếp bằng chút hơi tàn này đi, thất vọng cũng tốt,
tuyệt vọng cũng tốt. Khương Thành Ngọc, cả đời này mày cứ như vậy, chính là lỗi của mày, mày là kẻ nhát gan, chết cũng không dám, cứ sống hèn
mọn như vậy đi.
Tiếng đánh đập ở phòng khách ngày càng nghiêm
trọng, Khương Thành Ngọc dùng tay ôm đầu, không để cho mình phát ra
tiếng nghẹn ngào. Cậu bỗng nhiên rất hận chính mình, không phải chẳng
còn gì để luyến tiếc sao? Sao mày lại hèn nhát như vậy. Khương Thành
Ngọc không ngừng hỏi chính mình.
Giờ khắc này, Khương Thành Ngọc
ngụy trang lạnh lùng trong mắt mọi người đã biến mất, giờ khắc này, cậu
chính là đứa bé yếu ớt, một đứa bé không biết phải làm sao cho đúng.
Không ai để ý đến cảm nhận của cậu, con người đôi khi ích kỉ đến đáng sợ, bất cứ là người thân hay người ngoài. Bọn họ làm vì bọn họ nghĩ đối với cậu như thế là tốt nhất, cậu nhất định phải đồng ý, bọn họ sẽ vì hạnh phúc
của riêng mình mà thoái thác một lí do, để giải thoát cho chính mình mà
không quan tâm cậu khổ sở thế nào. Khương Thành Ngọc bất lực.
Câu không phải có tính cách lạnh lùng trời sinh, cậu cũng từng là một đứa
bé hoạt bát, chỉ khác với những đứa bé khác ở sự thông minh và xinh đẹp
hơn một chút, nhưng cậu cũng sẽ có tính cách bướng bỉnh, cũng sẽ làm
nũng với cha mẹ như những đứa trẻ khác.
Nhưng từ sau khi cha mẹ
cãi nhau, cậu liền thay đổi, cậu dần mất đi niềm tin vào tình cảm, cậu
luôn bày ra một khuôn mặt lạnh nhạt, nhưng có mấy ai biết được, đó chỉ
là một lớp ngụy trang để che giấu trái tim yếu ớt?
Cậu lạnh nhạt
ngước mắt nhìn thế giới, không biết mình tồn tại với mục đích gì, không
biết mình phải cố gắng vì điều gì. Cứ như vậy, giống như cái xác không
hồn, sẽ biến thành cát bụi vào một ngày nào đó.