Cuối thu không khí mát mẻ, trên bầu trời xanh thẳm lơ lửng nhiều đóa mây trắng, nhẹ nhàng khoan khoái lượn lờ trôi, làm người ta vui vẻ thoải
mái.
Trên đường lớn rộng rãi sạch sẽ, một chiếc xe ngựa nhìn như tầm thường,
lại có thể lộ ra cao quý từ những chi tiết nhỏ đang "đát đát đát" chạy
về phía ngoại thành phương bắc. Trong màn cửa sổ bằng gấm màu xanh,
khuôn mặt Bùi Nguyên Ca luôn luôn trầm tĩnh thanh lệ lại phá lệ toát ra
một chút lo âu, tay hơi vò khăn thêu, nhịn không được hỏi: "Hoàng Mặc,
chàng nói Lễ Kiệt đệ đệ sẽ không thi rớt chứ?"
Lần này khoa cử, Trịnh Lễ Kiệt cũng tham gia thi võ, Bùi Nguyên Ca luôn
luôn đối đãi hắn như đệ đệ, khó tránh khỏi có chút lo lắng.
"Yên tâm đi! Tuy rằng thân thủ Trịnh Lễ Kiệt không bằng ta, nhưng thi võ không có vấn đề gì." Vũ Hoàng Mặc nhẹ nhàng cầm tay nàng, dịu dàng an
ủi, khó tránh khỏi có chút ghen: "Ta nói, Nguyên Ca, có phải nàng quan
tâm Trịnh Lễ Kiệt hơi quá hay không?"
Bùi Nguyên Ca liếc trắng mắt: "Chàng lại ghen cái gì chứ? Lễ Kiệt đệ đệ
đi theo phụ thân học võ, lúc ở Quan Châu vẫn luôn ở tại Bùi phủ, tính
tình hắn đơn thuần ngay thẳng, chúng ta giống như tỷ đệ. Nay nhị tỷ tỷ
và ta đều đã xuất giá, phụ thân mẫu thân một mình trong phủ, may mà có
Lễ Kiệt đệ đệ hầu hạ dưới gối, mới khiến cho bọn họ không quá mức lạnh
lẽo, cho dù chỉ xem điểm này, ta cũng nên chiếu cố Lễ Kiệt đệ đệ thật
tốt!"
Nghe Nguyên Ca nói được đứng đắn, nhất thời Vũ Hoàng Mặc cũng có chút
xấu hổ, than thở nói: "Ai kêu Trịnh phu nhân từng muốn cầu hôn nàng?"
Nghĩ đến đây, trong lòng hắn liền thoải mái không nổi.
"Đó là do Trịnh thẩm thẩm không có con gái, đối đãi ta như con, cho nên
mới nói như vậy, chẳng qua là vui đùa thôi." Bùi Nguyên Ca bất đắc dĩ
nói: "Chẳng lẽ chàng nhìn không ra, Trịnh thúc thúc và Trịnh thẩm thẩm
có ý muốn cho Lễ Kiệt đệ đệ đến Bùi phủ làm con thừa tự sao? Bằng không, cho dù Lễ Kiệt đệ đệ muốn đi theo phụ thân học võ, cũng không có khả
năng vẫn luôn ở tại Bùi phủ, chắc là sợ hắn nhất thời không thói quen,
cho nên mới chậm rãi làm cho hắn thích ứng! Nói như vậy, Lễ Kiệt đệ đệ
giống như đệ đệ ruột của ta, ta là tỷ tỷ hắn, đương nhiên quan tâm tiền
đồ của hắn, chàng là tỷ phu của hắn, cũng nên quan tâm một chút mới
đúng!"
Vũ Hoàng Mặc hơi giật mình: "Vậy... Trịnh Lễ Kiệt cũng biết sao?"
"Ta nghĩ, Trịnh thúc thúc và Trịnh thẩm thẩm hẳn là có nói với hắn, bằng không chàng nghĩ vì sao hắn nhất định tranh canh giờ sinh sớm hơn ta,
một hai muốn ta gọi hắn là ca ca?" Bùi Nguyên Ca lại lần nữa nhìn hắn
bằng ánh mắt xem thường, Hoàng Mặc này, rõ ràng là người thông minh, ánh mắt đều tinh nhuệ lợi hại hơn hẳn so với ai khác, cố tình lại thích
ghen bóng ghen gió chẳng ra làm sao! Nhưng mà... . Hoàng Mặc ghen cũng
rất đáng yêu!
Bùi Nguyên Ca âm thầm cười trộm.
Khó trách hắn tổng cảm thấy Trịnh Lễ Kiệt và Nguyên Ca thân thiết có
chút quá phận, thì ra là như vậy! Vũ Hoàng Mặc nhất thời cảm thấy lập
tức thả lỏng, nhớ lại lời nói và việc làm của Trịnh Lễ Kiệt, nhất thời
liền cảm thấy phù hợp, lập tức bày ra một khuôn mặt tươi cười, vỗ ngực
cam đoan: "Thì ra là thế, thì ra là thế! Được rồi, Nguyên Ca nàng yên
tâm, nếu Trịnh Lễ Kiệt là đệ đệ của chúng ta, khẳng định phải chiếu cố,
sau này liền giao hắn cho ta!"
Thấy bộ dáng hắn đảm nhiệm, Bùi Nguyên Ca nhịn không được "xì" một tiếng bật cười.
Bởi vì Vũ Hoàng Mặc lo lắng Nguyên Ca một mình, giao đãi chuyện trong
Kinh Cấm Vệ xong, hắn cũng cùng Nguyên Ca xuất cung, bởi vậy lúc đến chỗ yết bảng đã có chút trễ. Thi hội trúng tuyển đã sớm được dán lên, vô số thí sinh vây quanh trước bảng vàng, có người trúng cử mừng rỡ như điên, khoa chân múa tay vui sướng, cũng có người thi rớt kêu thảm thiết, vẻ
mặt suy sút ... . Mọi người hỉ nộ ái ố đều thể hiện rõ ràng trước bảng
vàng.
Màn cửa sổ bằng gấm màu xanh hơi vén lên, lộ ra vẻ mặt Bùi Nguyên Ca
thân thiết: "Nhiều người như vậy, muốn chen vào chỉ sợ không dễ dàng."
Nhưng mà, trong giây lát màn xe được vén lên, thiếu niên vốn đang kẹt
trong đám người lại vừa vặn nhìn thấy nàng, lập tức lôi kéo thanh niên
áo xanh bên cạnh chạy tới, hành lễ với Bùi Nguyên Ca, nói: "Tỷ tỷ, tỷ
đến xem đệ yết bảng sao?" Nói xong, chỉ vào thanh niên áo xanh bên cạnh
nói, "Đây là bằng hữu lúc đệ đi thi quen được, hắn nói tỷ tỷ hắn và tỷ
cũng là bạn tốt. Hắn tên Ôn Dật Thanh, tham gia thi văn."
"Tỷ biết, đây là đệ đệ của Ôn tỷ tỷ, chào Ôn công tử!" Bùi Nguyên Ca từ vài phần quen thuộc trên mặt nhận ra người tới.
Ôn Dật Thanh đã có chút co quắp, chắp tay nói: "Cửu... . Chào Cửu phu nhân!"
Thấy thiếu niên mặc dù có chút co quắp ngại ngùng, nhưng cũng là người
đúng mực, thấy nàng không ngồi xe quá quý giá, không thị nữ hộ vệ thành
đàn, mà là ngồi xe đơn giản, liền đoán được nàng không muốn bại lộ thân
phận, bởi vậy không gọi nàng Cửu hoàng tử phi, mà gọi nàng là Cửu phu
nhân, đây là cháu trai của Ôn Các lão, Lễ Kiệt đệ đệ có bằng hữu như vậy cũng tốt. Nghĩ, Bùi Nguyên Ca mỉm cười nói: "Ta đã lâu không gặp Nhàn
di và Ôn tỷ tỷ, không biết gần đây họ có khỏe không? Ôn Các lão thân thể còn cường tráng?"
Bởi vì gần đây Ôn Các lão cáo bệnh, lời đồn đãi truyền khắp kinh thành,
Ôn phu nhân cố ý muốn cho con trai con gái nhận biết lòng người ấm lạnh, bởi vậy cũng không nói cho bọn họ tình hình thực tế.
Cho nên mấy ngày nay Ôn Dật Thanh cũng bị không ít vắng vẻ và xem
thường, trước mắt thấy thái độ Bùi Nguyên Ca đối đãi hắn vẫn thân thiết
ôn hòa, cũng không bởi vì Ôn phủ xảy ra chuyện mà xa cách, trong lòng
không khỏi ấm áp, vẻ mặt dịu đi rất nhiều: "Mẫu thân và tỷ tỷ đều khỏe,
lần trước tỷ tỷ trở về, còn nói với mẫu thân, nói thực nhớ thương Cửu
phu nhân, không biết ngài ở... không biết ngài có khỏe không?"
"Ta tốt lắm, công tử trở về nói cho Ôn tỷ tỷ một tiếng, nếu rảnh thì
tiến cung tìm ta trò chuyện!" Bùi Nguyên Ca cười nói, từ bên trong xe
lấy ra hộp thức ăn đã sớm chuẩn bị tốt, đưa ra ngoài nói: "Chắc Ôn công
tử cũng giống Lễ Kiệt, đều là sáng tinh mơ liền ở chỗ này chờ yết bảng,
chỉ sợ cũng không có tâm trạng dùng đồ ăn sáng? Nơi này có vài món điểm
tâm, lót bụng trước đi!"
Trịnh Lễ Kiệt tiếp nhận hộp thức ăn, mở ra vừa thấy, kinh hỉ nói: "A, là bánh bao của Phú Đức cư, vẫn là tỷ tỷ biết đệ yêu thích gì nhất."
Nói xong, đưa hộp cho Ôn Dật Thanh, nói: "Bánh bao này rất ngon, huynh nếm thử!"
Ôn Dật Thanh hiển nhiên rõ ràng tính tình Trịnh Lễ Kiệt, cũng không chối từ, lấy ra một cái bánh bao ăn. Đúng như Bùi Nguyên Ca nói, sáng tinh
mơ hắn đã tới đây chờ yết bảng, xác thực không ăn sáng, đã sớm bụng đói
kêu vang, hơn nữa bánh bao Phú Đức cư nổi tiếng kinh thành, da mỏng nhân nhiều, cắn vào đầy mùi thơm, mỹ vị ngon miệng, cũng không khách khí ăn.
"Lễ Kiệt có đôi khi tính tình có chút thẳng, không đủ ổn trọng, nếu có
chỗ nào mạo phạm Ôn công tử, còn xin bao dung!" Bùi Nguyên Ca cười nói.
Ôn Dật Thanh vội hỏi: "Sẽ không, Trịnh huynh đệ làm người chính trực hào sảng, tâm địa lại thiện lương, người tốt lắm. Chúng ta biết nhau, chính là bởi vì trên đường đến trường thi, xe ngựa của ta ra chút ngoài ý
muốn, may mà Trịnh huynh đệ ra tay cứu giúp, bằng không nói không chừng
ta cũng không có biện pháp đến trường thi, lại nói tiếp Trịnh huynh đệ
vẫn là ân nhân của ta!"
Ôn phủ nay đang thời buổi rối loạn, vào lúc này nguyện ý kết giao với hắn, vậy tất nhiên là bằng hữu chân chính.
Hắn nói tuy rằng hàm hồ, nhưng Bùi Nguyên Ca loại nào thông minh, nghe
lời hắn nói biết ngay, chỉ sợ xe ngựa hỏng không phải ngoài ý muốn, mà
là có người cố ý làm khó dễ hắn, chắc là thấy Ôn phủ nay xảy ra chuyện,
cố ý đến bắt nạt người. Nhưng mà, Bùi Nguyên Ca rõ ràng Ôn Các lão cũng
không bị Hoàng đế trách cứ, nhưng trước mắt hình như Ôn Dật Thanh lại
không biết, nói vậy Ôn Các lão có chính mình suy tính.
Bởi vậy, Bùi Nguyên Ca cũng không truy vấn, chỉ nhẹ giọng nói: "Ôn công tử không cần lo lắng, sau cơn mưa trời lại sáng!"
Ôn phu nhân và Ôn Dật Lan đều là người ngay thẳng lưu loát, Ôn Dật Thanh nhưng thật ra chưa được ai ôn hòa an ủi như vậy, hơn nữa tỷ tỷ và nàng
giao hảo, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút thân cận, không tự chủ
được nói: "Vốn ta còn nghĩ, có thể khảo trúng cống sĩ, tương lai lại
trúng tiến sĩ, cũng có thể giúp đỡ trong nhà, ai biết... . cũng không
khảo trúng! Trước mắt trở về cũng không biết phải nói như thế nào?"
"Thắng bại là chuyện thường của binh gia, lần sau thử lại cũng được, Ôn
Các lão luôn biết lý lẽ, tất nhiên sẽ hiểu được!" Bùi Nguyên Ca dịu dàng nói.
Ôn Dật Thanh gật đầu, lộ ra ý cười ngại ngùng, nói: "Vâng, lần sau ta sẽ càng cố gắng!"
Bùi Nguyên Ca mỉm cười, quay đầu nhìn Trịnh Lễ Kiệt hỏi: "Lễ Kiệt đệ đệ, hôm nay sao đệ nhu thuận gọi ta tỷ tỷ vậy? Ngày xưa không phải luôn
hăng say tranh ai là tỷ tỷ, ai là ca ca sao? Hôm nay làm sao vậy, mặt
trời mọc từ phía tây sao?"
"Bởi vì đệ bị tỷ phu đánh!" Trịnh Lễ Kiệt rầu rĩ nói: "Tỷ phu nói, đệ
muốn làm ca ca, ít nhất có thể đánh thắng hắn mới được, đệ kích động đáp ứng, sau đó bị đánh gần chết. Sư phụ nói, đời này đệ cũng đừng nghĩ làm ca ca! Nói tới đây, tỷ tỷ, tỷ phu đánh người thật ác, một chút cũng
không lưu tình, tỷ xem, đến bây giờ cánh tay đệ vẫn sưng, trở về tỷ nên
giáo huấn hắn một chút mới được!" Nói đến sau cùng, thế nhưng nhân cơ
hội cáo trạng.
Bên trong xe ngựa truyền đến một tiếng hừ lạnh, lập tức giọng nói Vũ Hoàng Mặc mang chút lười biếng nói: "Trịnh, Lễ, Kiệt!"
"A ——" không nghĩ tới Vũ Hoàng Mặc cũng có mặt, Trịnh Lễ Kiệt lập tức
hoảng loạn, hộp thức ăn trong tay thiếu chút nữa rơi xuống đất, vẻ mặt
cầu xin nói, "Tỷ tỷ, sao tỷ không nói cho đệ biết tỷ phu cũng đến đây?
Lần này đệ xong rồi, lại trước mặt tỷ phu cáo trạng tỷ phu, tỷ phu sẽ
đánh chết đệ, hắn xuống tay cũng không lưu tình! Tỷ tỷ cứu mạng! Tỷ tỷ
cứu mạng!"
Bùi Nguyên Ca mỉm cười: "Tỷ phu đệ dọa đệ thôi! Hắn cũng vì tốt cho đệ, bằng không làm sao có thể tự mình đến xem yết bảng?"
"Quan tâm đệ mới là lạ! Tỷ phu khẳng định là muốn đi chung với tỷ tỷ!"
Trịnh Lễ Kiệt than thở bĩu môi nói, lập tức lại bày ra bộ dáng đáng
thương hề hề, nói: "Tỷ tỷ, tỷ giúp đệ cầu tình đi! Lần này thi võ đệ
không khảo trúng, đã thực ủ rũ, sư phụ nói đệ khảo không được ba thứ
hạng cao nhất cũng đừng trở về gặp ông! Hiện nay ngay cả bảng cũng không có tên, sư phụ khẳng định sẽ muốn mạng của đệ! Tỷ tỷ mau hỗ trợ, thu
phục tỷ phu trước, lại theo giúp đệ trở về thu phục sư phụ!"
A? Lễ Kiệt đệ đệ không khảo trúng?
Bùi Nguyên Ca khẽ nhíu mày, nhưng mà xem bộ dáng Trịnh Lễ Kiệt sắp khóc, biết hắn chịu đả kích không nhỏ, phải nên an ủi, nhẹ giọng nói: "Không
có việc gì, không có việc gì, khảo không trúng liền khảo không trúng, đệ mới mười sáu tuổi, lại không vội, vậy tỷ hồi phủ với đệ cũng được." Nói xong lại nói với Vũ Hoàng Mặc: "Được rồi, chàng đừng dọa hắn, cho dù
cáo trạng, hắn cũng không oan uổng chàng, chàng thật sự đánh hắn mà!"
Vũ Hoàng Mặc tức giận nói: "Nguyên Ca, nàng thật dễ bị lừa?"
Trịnh Lễ Kiệt không khảo trúng? Lừa quỷ đi thôi! Thi hội võ cử không
giống thi hội văn cử, thi văn là các cống sĩ đấu với nhau, cuối cùng lấy thắng bại an bài thứ tự, nhưng thi võ là quan chủ khảo liểm tra thân
thủ mọi người. Mà không ai so với Vũ Hoàng Mặc càng thêm rõ ràng thân
thủ của quan chủ khảo kia, mà bản sự của Trịnh Lễ Kiệt hắn cũng rất rõ
ràng, nếu Trịnh Lễ Kiệt khảo không trúng, trừ phi tất cả quan chủ khảo
đều bị mù!
Bùi Nguyên Ca ngẩn ra, quay đầu nhìn Trịnh Lễ Kiệt.
"Ha ha ha ha, đệ còn nghĩ là tỷ tỷ không gì không biết đâu, thì ra cũng
có lúc bị đệ lừa! Vẫn là tỷ phu anh minh cơ trí, lập tức liền đoán
được!" Trịnh Lễ Kiệt vui vẻ, lại thuận tay nịnh bợ Vũ Hoàng Mặc, thế này mới cười nói: "Đệ nhưng là chính tay sư phụ dạy dỗ, nếu ngay cả thi võ
cũng khảo không trúng, vậy không phải làm sư phụ mất mặt sao? Đệ xếp
hạng nhất đấy!"
Bùi Nguyên Ca vừa vui mừng vừa tức giận, phụng phịu nói: "Được, đệ dám gạt tỷ! Hoàng Mặc, đánh hắn đi!"
"Tỷ tỷ..." Trịnh Lễ Kiệt làm nũng nói, hắn là con út trong nhà, cái khác không nói, như thế nào làm nũng lại vô cùng thuần thục: "Tỷ xem đệ khảo trúng thi võ hội nguyên, không phải tỷ nên ăn mừng vì đệ sao? Sao có
thể kêu tỷ phu đánh đệ chứ? Hơn nữa, nhiều người nhìn như vậy, tỷ cứ
vênh mặt hất hàm sai khiến tỷ phu, vậy tỷ phu thật mất mặt a! Tỷ phu
huynh nói có đúng không? Nam tử hán đại trượng phu, làm sao có thể nghe
lời một phụ nhân? Tuyệt đối không thể tỷ tỷ nói cái gì, tỷ phu liền làm
cái gì, đúng không đúng không?"
"Ừ, đúng vậy." Vũ Hoàng Mặc ngồi phía sau Bùi Nguyên Ca vuốt cằm.
Trịnh Lễ Kiệt mừng rỡ.
"Vừa rồi ở trên đường, tỷ tỷ đệ kêu ta đối với đệ tốt chút, thoạt nhìn
ta không nên nghe lời nàng." Vũ Hoàng Mặc mỉm cười, ánh mắt liễm diễm
khiến người ta không dám nhìn gần: "Cho nên, Trịnh Lễ Kiệt, chúng ta
cùng đệ về Bùi phủ, sau đó đến diễn võ trường, ta tỉ mỉ chỉ đạo đệ!" Nói xong nghiêm mặt, hừ lạnh: "Đừng tưởng rằng khảo trúng hội nguyên liền
rất giỏi, chờ đệ khảo trúng võ trạng nguyên lại đến ăn mừng cũng không
muộn! Lúc này được hạng nhất liền cao hứng, đợi cho thi đình bị tụt
hạng, vậy mới mất mặt to!"
Trịnh Lễ Kiệt gục đầu, bất đắc dĩ đáp: "Dạ, tỷ phu!"
Lúc ở nhà, người hắn sợ nhất là đại ca Trịnh Vân Kiệt, sau đó đi theo
Bùi Chư Thành học võ, cũng là vừa kính vừa sợ sư phụ này, không dám làm
trái, nhưng hiện tại người hắn sợ nhất không nghi ngờ là Vũ Hoàng Mặc,
không bởi vì gì khác, chỉ vì Vũ Hoàng Mặc võ công cao nhất, hơn nữa... . lúc đánh hắn xuống tay vô cùng tàn nhẫn!
Đang nói, Trịnh Lễ Kiệt quay đầu nhìn Ôn Dật Thanh, vỗ vai hắn nói: "Nam tử hán đại trượng phu, đừng ủ rũ như vậy, ba năm này chăm chỉ đọc sách, lần sau khảo trúng trạng nguyên cho bọn họ nhìn xem!"
Ôn Dật Thanh nhịn không được nở nụ cười, vốn tâm tình có chút mất mát
tan biến không ít, bỗng nhiên tỉnh lại nói: "Ừ, lần sau nhất định có thể khảo trúng!"
"Ngươi cho khoa cử là chuyện dễ dàng như vậy sao? Tùy tùy tiện tiện vài
lời nói hùng hồn có thể khảo trúng, bên kia sẽ không có nhiều người khóc trời khóc đất như vậy." Đúng lúc này, một thanh niên quần áo màu vàng
quả hạnh bỗng nhiên cười lạnh, gương mặt hắn cũng xem như tuấn tú, chẳng qua biểu tình phá lệ âm lãnh, ngay cả quần áo màu vàng quả hạnh ấm áp
đều nhiễm vài phần trời đông giá rét: "Thứ ta lắm miệng, vị này Ôn công
tử, nói vậy chính là Ôn Dật Thanh cháu trai của Ôn Các lão có phải
không?"
Ôn Dật Thanh có chút không hiểu ra sao gật đầu: "Đúng vậy."
"Hừ, vậy đúng rồi, ngươi khảo không trúng cống sĩ, không phải bởi vì
ngươi văn vẻ tốt xấu, mà là vì tổ phụ ngươi Ôn Các lão bị Ôn Dật Tĩnh
liên lụy, bị đoạt chức thủ phụ, nếu không, cho dù quan chủ khảo có một
trăm lá gan, bọn họ cũng không dám đánh rớt ngươi!" Thiếu niên áo vàng
vẻ mặt không tốt, "Thế đạo chính là như vậy, nếu ngươi thật muốn trúng
cử, vẫn là nghĩ biện pháp làm cho Ôn Các lão nhanh chóng đoạt lại vị trí thủ phụ đi?"
Ôn Dật Thanh nhíu mày, còn chưa trả lời, Trịnh Lễ Kiệt đã nổi giận nói: "Ngươi là ai? Dựa vào cái gì nói như vậy?"
"Ta là ai? Ta chẳng qua cũng là tú tài nghèo kiết hủ lậu thi rớt khoa cử thôi!" Trong đôi mắt thiếu niên áo vàng mang theo hơi lạnh thấu xương,
lạnh lùng nhìn chằm chằm bảng vàng xa xa: "Nhưng thật ra vị này võ hội
nguyên, vừa rồi nghe nói tỷ tỷ ngươi và tỷ tỷ của Ôn công tử là bạn tốt, Ôn công tử lại gọi nàng là Cửu phu nhân. Kinh thành đều biết, Ôn phủ có vị tiểu thư Ôn Dật Lan, tình cảm rất tốt với Bùi tứ tiểu thư nay gả làm Cửu hoàng tử phi... . Nếu ta đoán không sai, ngươi chính là tam công tử Trịnh Lễ Kiệt, con của Hình bộ thị lang Trịnh Sào có phải không? Có
Trịnh thị lang, Bùi thượng thư và Cửu điện hạ làm chỗ dựa, trúng tuyển
hội nguyên cũng là chuyện bình thường!"
Trịnh Lễ Kiệt nổi giận nói: "Ngươi nói bậy bạ gì đó? Ta có thể khảo
trúng hội nguyên hoàn toàn dựa vào bản lĩnh của chính mình! Trước khi
thi hội, cho dù là cha ta, hay là sư phụ, hay là tỷ tỷ ta đều không giúp ta đi tìm quan hệ! Nam tử hán đại trượng phu, có thể khảo trúng chính
là có thể khảo trúng, thi rớt chính là thi rớt, ai sẽ đi làm thủ đoạn
bàng môn tà đạo? Nếu ngươi không phục, chúng ta tỷ thí, xem ta võ hội
nguyên có phải chỉ là hư danh hay không?"
Bên trong xe, Vũ Hoàng Mặc và Bùi Nguyên Ca trao đổi một ánh mắt.
Vừa rồi trong lúc bọn họ nói chuyện nhắc tới Ôn Các lão, người này có
thể đoán được thân phận Ôn Dật Thanh không tính lạ, nhưng nhanh như vậy
có thể đoán được nàng là Bùi Nguyên Ca, đoán được võ hội nguyên là Trịnh Lễ Kiệt, hiển nhiên là người tâm tư tinh tế, hơn nữa ý nghĩ linh hoạt,
cũng biết khá rõ ràng người trong kinh thành... . Người như vậy cũng
không phải kẻ đầu đường xó chợ, nhưng đã biết rõ thân phận của nàng và
Hoàng Mặc, lại dám chế giễu như vậy, thật có chút kỳ quái.
Thiếu niên áo vàng cười lạnh nói: "Cho dù ta là võ cử cũng sẽ không tỷ thí với ngươi ở đây!"
"Vậy ngươi đừng nói hươu nói vượn!" Trịnh Lễ Kiệt cũng không theo đuổi
không bỏ, ngược lại sợ hắn chọc giận Vũ Hoàng Mặc, ầm ĩ gặp chuyện không may, quay đầu nói: "Tỷ tỷ đừng để ý đến hắn, chúng ta về phủ đi! Ôn Dật Thanh, chúng ta cùng nhau trở về! Đưa huynh về Ôn phủ trước, có tỷ tỷ
và tỷ phu ở đây, nói không chừng Ôn Các lão cũng sẽ không trách cứ
huynh, sau đó đệ liền kéo huynh đi ra, như vậy cho dù Ôn Các lão muốn
quở trách huynh cũng tìm không thấy người đâu!"
Bùi Nguyên Ca bất đắc dĩ lắc đầu, Lễ Kiệt này, chạy trốn hòa thượng còn có thể chạy trốn miếu sao?
Còn thiếu niên áo vàng này, tuy rằng trong giọng nói hàm chứa phẫn nộ,
nhưng rõ ràng tâm tư sâu sắc, trong lời nói lại không thu liễm chút nào, tuyệt không khách khí, giống như cố ý lâm vào... . Bùi Nguyên Ca nhợt
nhạt cười, nhưng cũng không để ý tới hắn, tiếp đón Trịnh Lễ Kiệt và Ôn
Dật Thanh lên xe, lập tức lệnh xa phu đánh ngựa rời đi, giống như không
chút cũng để ý Thiếu niên áo vàng kia.
Thấy thế, thiếu niên áo vàng ngược lại nóng nảy, cắn răng nói: "Nghe nói Bùi thượng thư ngay thẳng trung trực, không sợ quyền quý, vốn nghĩ đến
con gái của ông tất nhiên có phong phạm của phụ thân, không nghĩ tới
cũng là nữ tử nhu nhược gặp chuyện nao núng, thật sự là nghe danh không
bằng gặp mặt!"
Lời còn chưa dứt, liền nghe "sưu" một tiếng vang lên, không biết cái gì
từ bên trong xe ngựa bay ra, thẳng tắp đánh vào xương vai của thiếu niên áo vàng.
"Phốc" một tiếng, máu tươi từ bả vai hắn phun ra, rất nhanh liền nhiễm đỏ áo vàng.
Thiếu niên áo vàng vẻ mặt thống khổ, lại cắn chặt môi đến nỗi chảy máu,
từ khóe miệng một giọt một giọt nhỏ xuống, lại nửa câu than thở cũng
không rên ra tới, có vẻ vô cùng quật cường, cố nén nói: "Nếu Bùi tứ tiểu thư thực sự có phong phạm của phụ thân, nên nhìn xem các học sinh đang
gào khóc thảm thiết trước bảng vàng, gian khổ học tập mười năm, có người thậm chí hai mươi năm, ba mươi năm, bốn mươi năm, được đề tên trên bảng vàng là tất cả hy vọng của bọn họ! Nếu là bản lĩnh không đủ, thi rớt
cũng thôi đi, rõ ràng có thực học, lại bị đồ vô sỉ đánh rớt, chuyện này
có bao nhiêu bất công?"
"Coi như là cái xương cứng!" giọng nói Vũ Hoàng Mặc lười biếng mà đạm mạc từ bên trong xe ngựa truyền ra.
Rõ ràng chỉ là tú tài văn nhược, bị một thiết bồ đề của hắn đánh tới, lại có thể chịu đựng không kêu đau, ngược lại dõng dạc.
Nghe người này thế nhưng dám làm nhục phụ thân, Bùi Nguyên Ca khó tránh
khỏi không vui, có chút tức giận: "Vị công tử này, nếu ngươi có chuyện
cầu người, thái độ này có phải hơi quá mức hay không?" Nếu không phải
thấy hắn có vài phần xương cứng, không giống như cuồng vọng nói bậy,
nàng căn bản liền mặc kệ.
Bắt đầu từ lúc thiếu niên áo vàng bắt chuyện, Ôn Dật Thanh luôn nhìn hắn chằm chằm, lúc này bỗng