Editor: Vy Vy 1505
Liễu quý phi mở tiệc ăn mừng Lý Tiêm Nhu mang thai, lại thật không ngờ,
bởi vì nàng mở tiệc, làm cho tất cả mọi người nghe được rành mạch nguyên nhân Lý Tiêm Nhu qua đời cùng với Đức Chiêu cung hỗn loạn. Ở đây phần
lớn là các phu nhân, tin tức rất nhanh bị lan truyền rộng ra, hơn nữa
không bao lâu hoàng thất liền phát tang cho Lý Tiêm Nhu, kinh thành lại
chấn động, trong lúc nhất thời ngự sử dùng ngòi bút làm vũ khí, đầu
đường dân chúng xôn xao, náo nhiệt không an phận.
Tin tức tự nhiên rơi vào tai Ôn phủ, Ôn Mục Liễm cả kinh từ trên giường bệnh nhảy dựng lên.
Từ lúc định ra hôn sự của Ôn Dật Tĩnh, có lẽ quá mức hưng phấn, đêm đó
hắn liền cảm nhiễm phong hàn, vẫn ốm đau không dậy nổi, lại nghe nói rất nhiều quan viên đồng nghiệp nối liền không dứt đến thăm hỏi hắn, tuy
rằng bị Ôn các lão chặn ở ngoài cửa, nhưng nghĩ đến chính mình hiện tại
như chúng tinh củng nguyệt (mặt trăng được các ngôi sao vây quanh, ý bảo được người khác nịnh bợ), trong lòng Ôn Mục Liễm vô cùng đắc ý. Ai
biết, còn không đắc ý được bao lâu, lại truyền đến tin dữ như vậy!
Làm sao Tĩnh nhi có thể làm việc ngốc như vậy? Điều này sao có thể?
"Cha! Cha!" Ôn Mục Liễm nghiêng ngả lảo đảo chạy đến thư phòng tìm Ôn
các lão, cầu xin nói: "Cha, ngài nên chủ trì công đạo cho Tĩnh nhi! Xưa
nay Tĩnh nhi nhu thuận văn tĩnh, tâm địa thiện lương, làm sao có thể hạ
hoa hồng trong thuốc của Thất hoàng tử phi, làm hại Thất hoàng tử phi
một xác hai mạng? Cha, đây là có người cố ý hãm hại Tĩnh nhi, ngài nên
chủ trì công đạo cho Tĩnh nhi! Tĩnh nhi hiện tại bị nhốt trong lãnh
cung, nàng mới mười bảy tuổi, làm sao thừa nhận năm tháng dài đằng đẳng
trong lãnh cung? Cha, ngài là đương triều thủ phụ, Tĩnh nhi là cháu gái
của ngài, ngài mau cứu nàng đi!"
Đến nước này, Ôn Mục Liễm còn muốn cầu tình cho Ôn Dật Tĩnh?
Trong lòng Ôn các lão tràn ngập thất vọng, sắc mặt lạnh nhạt: "Lúc trước là ngươi một hai phải đưa Ôn Dật Tĩnh vào hoàng cung, nay xảy ra chuyện mới nhớ đến ta là đương triều thủ phụ, nhớ tới Ôn Dật Tĩnh là cháu gái
của ta?"
"Cha!" Ôn Mục Liễm sắc mặt nao núng: "Tĩnh nhi có thể gả vào hoàng thất
cũng là sáng rọi Ôn phủ chúng ta! Ngài xem Bùi Chư Thành chính là vì gả
con gái cho Cửu điện hạ nên thăng quan liền ba cấp không phải sao, quan
viên triều đình đều kính trọng hắn vài phần, nay ở Hình bộ và kinh thành nói một không hai! Ngài là đương triều thủ phụ, chẳng lẽ còn không bằng một Bùi Chư Thành sao?"
Ôn các lão cười lạnh nói: "Vậy sao ngươi không nhìn xem Lý phủ? Sau khi
Lý Tiêm Nhu gả đến Đức Chiêu cung, tình huống Lý phủ có từng có tốt hơn
nửa phần? Cho dù có, chỉ bằng quan hệ thông gia, có thể phú quý được bao lâu? Nếu không đủ bản sự, kết cục chính là giống Ôn Dật Tĩnh. Lúc trước ngươi bị quỷ mê tâm hồn, một hai muốn gả Ôn Dật Tĩnh vào hoàng thất, ta khuyên ngươi như thế nào? Ngươi có từng đặt trong lòng nửa lời ta nói?
Hiện tại chuyện đã liên lụy đến Ôn phủ chúng ta, ta bị Hoàng thượng
trách cứ, đã viết tấu xin cáo bệnh, trách nhiệm của thủ phụ tạm thời
giao cho Mạnh các lão. Ngươi còn muốn cứu Ôn Dật Tĩnh? Nói cho ngươi, ai cũng không cứu được nàng!"
"Cha!" Ôn Mục Liễm sau khi bệnh thể yếu, nhất thời than té trên mặt đất: "Tại sao lại có thể như vậy?"
"Tại sao có thể như vậy? Đây là hậu quả ngươi sủng Dung di nương, dưỡng
Ôn Dật Tĩnh thành tầm mắt cao không biết lượng sức mình! Nếu lúc trước
thành thành thật thật tìm một nhà chồng môn đăng hộ đối cho Ôn Dật Tĩnh, hiện nay nàng làm sao có thể tuổi trẻ đã bị biếm lãnh cung, giam giữ cả đời? Ngươi lại muốn nghe lời gièm pha của Dung di nương, một lòng muốn
làm cho nàng leo lên cành cao, kết quả thì sao?"
Ôn Mục Liễm cắn răng nói: "Cha, Tĩnh nhi là bị người tính kế ..."
"Tính kế? Hoàng cung vốn chính là ngươi tính kế ta, ta tính kế ngươi,
chẳng lẽ ngươi cho đó là nơi có thể để cho người ta tùy tiện diễu võ
dương oai? Chỉ cần đi vào là có thể an hưởng vinh hoa phú quý? Chỉ bằng
Ôn Dật Tĩnh điểm này đạo hạnh, chỉ biết giả vờ khóc, giả vờ đáng thương, chỉ biết trang điểm xinh đẹp tranh giành tình nhân, cho dù nàng không
gây ra rắc rối, sớm muộn gì cũng sẽ bị người tính kế, rơi vào như vậy
kết cục! Không chỉ nàng, ngươi cũng giống nhau!"
Nghe được Ôn các lão giáo huấn, thế nhưng lại mắng đến trên đầu hắn, Ôn Mục Liễm không khỏi cảm thấy có chút ủy khuất.
"Ta biết ngươi luôn luôn oán hận ta, cho rằng ta là đương triều các lão, vì sao không chịu đề bạt ngươi, để cho ngươi ở Hàn Lâm viện mãi, không
có ngày xuất đầu! Quan trường cũng giống hoàng cung, cả ngày lục đục với nhau, mưu tính lẫn nhau, luôn luôn có người muốn bắt nhược điểm của
ngươi, cho dù ta đề bạt ngươi tới địa vị cao, ngươi ngồi ổn sao? Kết quả của ngươi chỉ sợ giống Ôn Dật Tĩnh, người không đủ tài năng lại miễn
cưỡng ngồi địa vị cao, kết quả cuối cùng, không phải con rối chính là
chết! Nhìn xem kết cục của Ôn Dật Tĩnh, lại suy nghĩ kỹ chính người, xem ta có phải nói chuyện giật gân hay không?"
Ôn các lão nói xong, đôi mắt thương lão mang theo hào quang khiếp người, thẳng tắp nhìn chằm chằm Ôn Mục Liễm.
Nghĩ đến Ôn Dật Tĩnh gả vào Đức Chiêu cung còn không tới hai tháng đã bị họa như vậy, cả đời bị hủy, nếu thay đổi là hắn ngồi địa vị cao... Ôn
Mục Liễm nghĩ, bỗng nhiên không rét mà run.
"Nhưng mà, cha là đương triều thủ phụ..."
"Phải, ta là đương triều thủ phụ, nếu ngươi gặp chuyện, còn có ta làm
phụ thân giúp ngươi. Mục Liễm, ngươi là con ta, cho dù muốn ta hy sinh
mạng già này giúp ngươi, ta cũng không chối từ, nhưng ta có thể giúp
ngươi nhất thời, có thể giúp ngươi một đời sao? Đợi cho ta chết, đến lúc đó ngươi dựa vào ai? Chẳng lẽ vì ngươi nhất thời tư dục mê tâm, ta biết rõ tương lai