Sau đó Tô Trường An vận dụng từng lĩnh vực riêng biệt của mỗi hóa thân Tinh Vẫn để cho tộc nhân thất tộc quan sát.
Kế tiếp hắn yêu cầu đám đệ tử Sở gia lưu lại, đem ta thức Lôi Kiếp thi triển một lần.
Sau khi thi triển xong, hắn yêu cầu bọn họ khi trở về cần phải ngẫm nghĩ
thật kỹ, nếu có gì không hiểu thì cứ hỏi, hắn sẽ giải đáp từng cái thắc
mắc của bọn họ vào ngày hôm sau. Thái độ của Tô Trường An đối với người
Sở gia so với thái độ nuôi thả của hắn đối với người sáu tộc khác rõ
ràng tốt hơn rất nhiều.
Mỗi ngày bọn họ có thể trở về nhà, không cần lưu lại quân doanh. Phương diện tu hành cũng yêu cầu không quá nghiêm khắc.
Lý do Tô Trường An có thái độ như vậy, một phần vì bọn họ là tộc nhân của
Sở Tích Phong, một phần khác là vì sự tình của ba nghìn đao khách Sở
gia, khi nhớ tới sự tình ấy thì hắn quả thực cảm thấy thẹn với Sở gia.
Nhưng mà các đệ tử Sở giả lại nhất trí mong muốn ở tại quân doanh cùng tộc
nhân sáu tộc khác. Ngoại trừ mỗi ngày được Tô Trường An truyền lại tam
thức Lôi Kiếp ra, đãi ngộ không khác gì với sáu tộc kia.
Tô Trường An cảm thấy vậy cũng tốt, miễn đi một ít chỉ trích không cần thiết.
Khi hắn hoàn thành những việc này thì mặt trời đã lặn, hắn sau khi ăn cơm
tại quân doanh liền một thân một mình đi tới quân doanh tạm thời của Tây Lương quân.
Bắc Thông Huyền năm đó được lĩnh binh tự nhiên bản
thân gã phải thông thạo binh pháp. Cho nên hiện nay mặc dù Bắc Thông
Huyền đã chết, Tây Lương rơi vào tay Man Tử, những quy củ Bắc Thông
Huyền lưu lại vẫn được những binh sĩ Tây Lương quân này chấp hành nguyên vẹn.
Lúc này, những đệ tử thất tộc sau khi ăn xong cơm tối đã
quay về doanh trướng của mình nghỉ ngơi. Dù sao đối với những đệ tử nhà
giàu quen sống an nhàn này, hôm nay tu hành cả một ngày đã tính là quá
mức nghiêm khắc. Tô Trường An cũng không muốn tạo áp lực quá lớn, dù gì
hăng quá cũng hóa dở.
Thế nhưng những Tây Lương này lại như cũ dưới sự dẫn dắt của một ít tướng lãnh vẫn tiếp tục tu luyện.
Thao luyện vẫn chiều theo lệ cũ lúc trước, mãi tới giờ Tuất mới dừng lại.
Tuy nhiên khi vị tướng lãnh kia trông thấy Tô Trường An, gã lệnh sĩ tốt
dừng thao luyện, còn gã thì bước nhanh tới trước mặt Tô Trường An, vô
cùng cung kính chắp tay với Tô Trường An, nói: "Bái kiến Tô tướng quân."
Mà những binh lính tạm thời dừng thao luyện đều nhìn về phía Tô Trường An, tâm trạng lộ rõ vẻ kích động.
Tô Trường An vào một đêm kia ở Tây Lương, một thân một mình dẫn ba nghìn
đao khách vì bọn họ cùng dân chúng Tây Lương cản lại đại quân Man tộc.
Chỉ có người tự mình trải qua trận tai họa đó mới hiểu được đám Man tử kia tàn nhẫn cùng cường đại tới mức nào.
Mà việc Tô Trường An mang ý chí quyết tử vì tất cả mọi người ngăn lại
trường kiếp nạn ấy đã khắc sâu vào lòng người. Sau khi Bắc Thông Huyền
qua đời, trong lòng họ trên đời này chỉ có Tô Trường Anh xứng đáng với
địa vị thống lĩnh Tây Lương.
Bởi vậy, bọn họ đối với Tô Trường An bỗng nhiên mà đến mang đầy lòng chờ mong.
Tô Trường An đối với những binh sĩ Tây Lương từng cùng hắn vào sinh ra tử cũng vô cùng thân thiết.
Hắn cười cười, ý bảo vị tướng lãnh kia đứng dậy, bản thân đi từ từ về phía đám sĩ tốt.
"Ngồi." Hắn khẽ nâng tay rồi nói.
"Vâng!" Đám sĩ tốt nghe vậy hô to đáp lại, thanh âm vang khắp cả quân doanh.
Sau đó bọn họ đồng thời khoanh chân ngồi xuống tại chỗ.
Chỉnh tề hữu lực, những đệ tử thất tộc kia so sánh với họ thì vô cùng chia rẽ.
"Chư vị cùng sư thúc ta tại Tây Lương chiến đấu hăng hái gần mười năm, hiện
giờ đại loạn giáng xuống, Tây Lương dù đã rơi vào tay Man quân nhưng nhờ có mọi người nhiệt huyết chiến đấu giúp cho trăm vạn bách tính Tây
Lương có thể thoát hiểm. Đây là đại công đức, Tô Trường An ta thay mặt
sư thúc, thay mặt dân chúng Tây Lương tạ ơn chư vị."
Tô Trường An thần thái nghiêm túc, hắn nói xong rồi đứng lên, cung kính bái tạ mọi người.
Điều này khiến đám sĩ tốt cả kinh, vội vàng đồng loạt đứng dậy, nói: "Tướng quân không thể."
Vị tướng lãnh cầm đầu nọ vội vàng quỳ xuống, hiển nhiên không dám thụ lễ này của Tô Trường An.
"Tướng quân thiệt sát chúng tôi rồi, nếu lúc đó không có Tướng quân người một
mình vào nơi hiểm địa vì chúng tôi ngăn lại Thác Bạt Nguyên Vũ thì làm
gì còn có ai trong chúng tôi sống sót? Nếu muốn tạ, cũng là chúng tôi tạ tướng quân."
Vị tướng lãnh kia vừa dứt lời liền liếc sang đám sĩ tốt, họ lập tức hiểu ý, đồng loạt quỳ xuống, miệng hô to: "Tạ ơn tướng
quân ân cứu mạng ở Tây Lương. Nguyện thề sống chết tận hiến tướng quân!"
Thanh âm bọn họ cực kỳ vang dội, đồng thời trung khí mười phần, cùng tụ tập một chỗ lập tức vang vọng trong quân doanh.
Điều này khiến cho những đệ tử thất tộc vốn chuẩn bị nghỉ ngơi tò mò tìm
đến, từ xa quan sát tình hình. Tuy bởi vì đêm tối làm bọn họ không nhìn
rõ nhưng thanh âm vang dội kia khiến bọn họ nhiệt huyết dâng tào.
Tây Lương quân trung nghĩa khiến Tô Trường An cảm khái, hắn lệnh bọn họ
đứng dậy, mọi người tự nhiên không dám vi phạm liền đồng loạt đứng lên.
Nhưng sống lưng lại thẳng tắp, sừng sững bất động.
Tô Trường An
hơi trầm ngâm như đang suy nghĩ gì đó, sau đó nói: "Kỳ thật hôm nay ta
tới gặp chư vị là vì có một chuyện cần thông báo."
Mọi người sững sờ, nhưng lập tức cung kính đáp: "Tướng quân cứ phân phó là được, chúng tôi nguyện xông phá khói lửa quyết không chối từ."
"Ừ, vậy là
tốt rồi." Tô Trường An nghe vậy nhẹ gật đầu, giọng hắn chợt trầm xuống:
"Chư vị vì thiên hạ chinh chiến nhiều năm, ta nghĩ cũng đã đến thời điểm nghỉ ngơi, cáo lão hồi hương, giải ngũ về quê. Mọi người cứ việc yên
âm, phí tổn ta ắt phân phát không thiếu một phần, ngày mai sẽ cấp cho
mọi người."
"Cái này..." Trong suy nghĩ mọi người, dù Tô Trường
An lệnh bọn họ làm bất cứ chuyện gì, kể cả chịu chết, bọn họ cũng quyết
không nhíu mày một cái mà thực hiện. Thế nhưng, thế nào cũng không nghĩ
tới Tô Trường An dĩ nhiên muốn giải tán bọn họ.
Trong lúc nhất thời mọi người quay mặt nhìn nhau, nhìn thấy trên mặt lẫn nhau đều là tâm trạng kinh ngạc vô cùng.
Mọi người lập tức lại lần nữa đồng loạt quỳ xuống, hô to: "Tướng quân, thuộc hạ không đi!"
"Huyết cừu Tây Lương chưa báo, các huynh đệ chết không nhắm mắt!"
"Tướng quân!"
Tô Trường An đối với tiếng hô của mọi người làm như không thấy, mắt hắn
nhìn xuống mọi người, giọng nói lạnh lùng: "Hiện nay Trung Nguyên đại
loạn, ta muốn nuôi binh ba năm, sau đó tiến quân Trung Nguyên bình định
loạn thế, lại tiến thẳng quân Man, giết đám Thánh Tử kia báo mối thù Tây Lương tướng sĩ."
"Thế nhưng địch nhân cường đại vượt xa sức
tưởng tượng của các ngươi. Các ngươi tuy là bách chiến chi sư nhưng thua xa những cái kia tặc thù, tới cũng chỉ là thí mạng vô ích. Như vậy chi
bằng sớm giải ngũ về quê, cùng thê nhi hưởng lạc, chẳng phải tốt đẹp
sao?"
Đám sĩ tốt nghe vậy làm sao có thể đáp ứng, đồng loạt trả
lời: "Chúng ta cùng Man tử không đội trời chung. Đến tướng quân còn cam
lòng thí mạng? Mạng của chúng tôi làm sao phải tiếc?"
"Hả?" Khóe miệng Tô Trường An chợt cười, mở miệng hỏi: "Các ngươi thật không sợ chết?"
"Không sợ!" Tựa hồ từ trong lời của Tô Trường An thấy được hy vọng, mọi người vội vàng cùng đáp lại.
"Thật không sợ?" Tô Trường An lần nữa xác nhận.
"Không sợ!" Mọi người cũng lần nữa trả lời.
"Tốt!" Tô Trường An bỗng quát lớn. "Đã như vậy, ta đây liền truyền cho các
ngươi một đạo công pháp. Công pháp này giúp các ngươi sau này dù gặp
địch nhân cường đại cỡ nào cũng có sức đánh một trận."
"Công pháp gì?" Vị tướng lãnh bên cạnh Tô Trường An dù kiến thức rộng rãi nhưng
nghe có công pháp như vậy cũng sinh lòng hiếu kỳ.
Khóe miệng Tô Trường An càng cong thêm, âm u nói: "Các ngươi có từng nghe qua Huyết Y Vệ?"