Tính ra từ thời điểm Tô Trường An gặp Mạc Thính Vũ ở Bắc Địa tới giờ đã sáu năm rồi.
Năm nay Tô Trường An cũng đã hai mươi tuổi.
Hôm nay, hắn như thường ngày đi tới chỗ Quách Tước truyền sinh cơ cho gã.
Hơn một tháng nay Tô Trường An không dừng lại ngày nào nhưng Quách Tước
vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Ai cũng không biết gã đến cùng đi nơi nào, gặp người nào, tại sao lại biến thành tình trạng này.
Hết thảy đáp án đều phải đợi đến khi gã tỉnh lại mới có thể biết được.
Hoàn thành việc ấy xong thì chỉ mới giờ Thìn, Cổ Tiễn Quân rất đúng lúc mang lên bữa điểm tâm.
Tâm tình của nàng đã tốt lên rất nhiều, thời điểm gặp Tô Trường An nàng
cũng thỉnh thoảng tỏ ra vui vẻ. Hư ảnh Cổ Phương Thiên đã dần đi xa, còn Cổ Tiễn Quân cũng dần dần thích ứng sinh hoạt không có phụ thân nàng.
Giang Đông hết thảy thuận buồm xuôi gió.
Tuy rằng ngẫu nhiên vẫn có thanh âm chất vấn Tô Trường An vang lên, nhưng ở sự cưỡng bức của hắn những thanh âm phản kháng này đều bị áp xuống. Tuy sự trấn áp kiểu này chỉ là tạm thời, một ngày nào đó sự bất mãn tích
lũy đến cực hạn, cuối cùng vẫn sẽ có một số người đứng ra đối kháng cùng hắn.
Tô Trường An tự nhiên rõ ràng điều này, nhưng hắn cũng chỉ cười trừ.
Phía trước hắn đã không còn đường, sao có thể còn có tâm tư lo lắng hậu sự?
Ăn xong điểm tâm sáng, Tô Trường An liền thu dọn đồ đạt chuẩn bị đi sang quân doanh.
Cổ Tiễn Quân không ngờ lại yêu cầu đi chung với hắn, làm Tô Trường An ngẩn người. Dù sao những ngày Cổ Tiễn Quân thường thích một thân một mình,
nhưng nếu nàng nguyện ý đi ra một chút thì cũng là chuyện tốt. Do đó Tô
Trường An cũng không phản đối, cười cười đồng ý.
Trên đường tất nhiên là không tránh khỏi việc gặp một vài tộc nhân Sở gia, bọn họ nhao nhao tươi cười đón chào với Tô Trường An.
Tô Trường An tuy đối với sáu tộc kia cường ngạnh lãnh huyết, nhưng đối với Sở gia lại vô cùng rộng rãi. Hắn tuy là gia chủ Sở gia nhưng sự tình
trong tộc lại không hề hỏi đến. Sở gia ngẫu nhiên hướng hắn đưa ra một
ít yêu cầu hắn cũng không chút do dự đáp ứng. Bởi vậy trong một tháng
này, thái độ Sở gia đối với Tô Trường An cực kỳ hòa ái.
Hôm nay, chính là ngày Tô Trường An đưa ra ước định thi đấu lần đầu.
Đến khi hắn và Cổ Tiễn Quân xuất hiện trước quân doanh, bên trong quân
doanh Tây Lương quân cùng đệ tử thất tộc đã phân rõ đội ngũ, tách biệt
rõ ràng hai bên, ở giữa tràn ngập mùi thuốc súng.
Tô Trường An quan sát tình hình như vậy, khóe miệng nở nụ cười.
Những ngày này hắn mỗi ngày vì đệ tử thất tộc biểu diễn các loại Thiên Lam
đạo, mà Thiên Lam chi đạo, vô luận là đao thương kiếm kích hay thậm chí
Nho đạo, đều có thể coi là đứng đầu trên đời này. Phàm là người có chút
ngộ tính được tạo hóa này thì đều được ích lợi vô cùng. Tuy chỉ là một
tháng, nhưng những đệ tử thất tộc nghiễm nhiên đã có biến hóa nghiêng
trời lệch đất.
Thậm chí không ít người đồng loạt phá cảnh, lại
còn thêm mấy vị đại năng Hồn Thủ cảnh sau khi nghe đến việc này cũng
tham dự ngộ đạo, những ngày này thậm chí có dấu hiệu đột phá Hồn Thủ
trực chỉ Vấn Đạo.
Bởi vậy, đối với những Tây Lương binh sĩ trong
mắt bọn họ chỉ là dân chúng xuất thân bình thường, tu vi không bằng họ
thì những đệ tử thất tộc này vô cùng tự tin.
"Tốt rồi, nói một chút về quy củ đi."
"Hai quân đánh nhau, đao kiếm không có mắt, nhưng dù sao đây cũng không phải chân chính quyết đấu, các ngươi cũng chẳng phải là địch nhân của nhau."
"Thứ nhất, trận này có thể đả thương nhưng không thể giết. Thứ hai, như ước
định từ trước, kẻ bại phải giặt quần áo cho kẻ thắng một tháng."
"Hiện tại, bắt đầu đi."
Tô Trường An nói xong, sau lưng có người nhanh chóng mang tới hai cái ghế ngồi để Tô Trường An cùng Cổ Tiễn Quân ngồi lên.
Theo lệnh của hắn, song phương vô cùng ăn ý kéo giãn khoảng cách, rồi sau đó dưới sự chỉ huy của tướng lãnh mỗi bên triển khai trận thế.
Chỉ là so với Tây Lương quân kỷ nghiêm minh, điều lệnh rõ ràng, bên phía bảy tộc lại có vẻ luống cuống chân tay.
Rất nhanh Tây Lương quân triển khai tư thế, đao thuẫn thủ đứng chắn phía
trước, trường thương binh khom người nấp phía sau, cung tiễn thủ chịu
trách nhiệm hỗ trợ viễn trình cũng đồng loạt kéo dây cung.
Bọn họ như là một đầu mãnh thú mới thức tỉnh, mở hai con mắt đỏ ngầu cùng tuôn ra một cỗ sát khí kinh khủng.
Tuy nhiên, vì để tránh thương vong, song phương đều đổi sang sử dụng binh
khí bằng gỗ. Như lời Tô Trường An nói, bọn họ không phải là địch nhân
của nhau, mà là những tên sài lang đang ở Trung Nguyên tàn sát bừa bãi.
Trái lại bên phía đệ tử thất tộc, người điều hành vẫn còn đang luống cuống chân tay.
Thậm chí bởi vì mỗi bên trong thất tộc đều tự mình bày trận nên mệnh lệnh
không được quán thông, khiến cho lâu như vậy mà trận hình của bọn họ vẫn lộn xộn không chịu nổi.
Phải mất tới ba nén hương thời gian,
thất tộc đệ tử mới miễn cưỡng bày xong trận thế, thế nhưng so với Tây
Lương quân thì cái trận hình này quả thật không đáng nhắc tới.
"Bọn người kia, không khỏi.." Với tư cách khán giả, Cổ Tiễn Quân cũng không
khỏi nhíu mày. Hai quân giao tranh, quân địch sẽ không như Tây Lương
quân yên lặng chờ đợi thất tộc chuẩn bị trận hình, lấy tốc độ này của
bọn hắn chỉ sợ tinh thần chưa kịp hồi phục lại thì đã bị gót sắt xung
phong của quân địch làm thất linh bát lạc.
"Tiễn Quân cảm thấy trận chiến này bên nào sẽ thua?" Tô Trường An nhìn sang Cổ Tiễn Quân hỏi.
Cổ Tiễn Quân nghe xong ngẩn người, nàng cẩn thận quan sát hai bên, lấy trí thông minh của nàng tự nhiên dễ dàng nhìn ra niềm tin lớn lao của Tô
Trường An đối với Tây Lương quân. Thế nhưng phía đệ tử thất tộc tuy kỷ
luật thua xa Tây Lương quân nhưng bàn về tu vi, loại trừ những đại năng
cấp bậc trên Thiên Thính đã bị Tô Trường An loại ra thì phần còn lại đa
số đều ở cấp bậc Phồn Thần Thái Nhất. Trái lại, Tây Lương quân tuy khí
tức cô động, ác sát tàn nhẫn, nhưng tu vi chỉ khoảng Phồn Thần Cửu Tinh, so ra thấp hơn đệ tử thất tộc không chỉ một bậc.
Cổ Tiễn Quân thật sự nghĩ mãi không ra vì sao Tô Trường An lại tin tưởng Tây Lương quân nhiều như vậy.
Bất quá, nàng xưa nay đối với Tô Trường An đều là tín nhiệm đến mức mù
quáng, nên nàng suy nghĩ một hồi lại trả lời: "Ta cá là đệ tử thất tộc."
Sự ăn khớp này nhìn sơ qua thì hơi có chút vấn đề, nhưng thật ra lại không có vấn đề gì cả.
Ý tưởng của Cổ Tiễn Quân rất đơn giản, điều Tô Trường An muốn chỉ là
khiến người khác ngạc nhiên. Coi như nàng tin tưởng Tô Trường An tận đáy lòng nhưng vẫn vui lòng thỏa mãn sở thích kỳ quái như kiểu này của Tô
Trường An.
Quả nhiên, sau khi nghe câu trả lời đó trên mặt Tô Trường An lập tức biểu hiện vui vẻ.
"Tốt! Nếu như trận hình đã thành, vậy liền khai chiến đi."
Hắn lớn tiếng hô.
Hai quân dưới đài đồng loạt chấn động, theo mệnh lệnh của thống lĩnh phe
mình nhanh chóng vận linh lực bao phủ quanh thân, đánh về phía đối
phương.
Cổ Tiễn Quân mở to hai mắt quan sát, nàng muốn nhìn thật
kỹ xem chi Tây Lương quân này cuối cùng làm sao có thể đánh bại đám đệ
tử thất tộc có số lượng lẫn tu vi đều cao hơn bọn họ.
...
Ngay lúc đó, trước mặt Tây Lương quân chợt nổi lên tiếng trống, âm thanh cực kỳ vang dội. Hiển nhiên không chỉ một trống mà là nhiều trống đồng thời gõ vang, nhưng lại không hề lộn xộn mà ngược lại mang khí thế khiến
người khác nhiệt huyết dâng trào.
"Giết!" Trong khoảng khắc tiếng trống vang lên, mọi người trong Tây Lương quân đều hét to một tiếng.
Thanh âm của mấy vạn người tụ lại một chỗ khiến tiếng "Giết!" này như kinh thiên động địa.
Đồng thời, tiếng hét này cũng cực kỳ bất ngờ, làm cho bên phía đệ tử thất
tộc hơi sững sờ, khi cảm nhận được tiếng "Giết!" kia ẩn chứa sát ý nồng
nặc tựa như hữu hình, mỗi người đệ tử thất tộc đều run rẩy, sinh ra mấy
phần không hiểu sợ hãi.
Sau cơn hưng phấn khi mới lên chiến
trường trôi qua, đối mặt với đội Tây Lương quân bách chiến chi sư này,
những người trẻ tuổi mới ý thức được trận chiến này không phải một trò
đùa. Tuy rằng Tô Trường An không cho phép giết người nhưng sát ý bên
phía Tây Lương quân lại vô cùng chân thật, thể hiện rõ khí thế không
chết cũng bị thương.
Mà hai quân đối chọi, quan trọng nhất chính là khí thế.
Chỉ cần khí thế bên này yếu hơn bên kia, bại cục liền sẽ hiện ra.
So với mỗi đệ tử thất tộc đều có suy nghĩ riêng, Tây Lương quân lại giống
như máy móc, ngoài trừ tiếng trống bên tai và kẻ địch trong mắt thì
không còn vật gì khác.
Những chuyện này, nói thì chậm nhưng diễn ra thì rất nhanh.
Không bao lâu thì Tây Lương quân đã cùng đệ tử thất tộc đánh giáp lá cà.
Đệ tử thất tộc dù sao cũng là từ đại tộc Giang Đông, vả lại xưa nay coi
trọng võ đạo, tự nhiên không thiếu tâm huyết. Thấy Tây Lương quân đã
giết đến trước mắt họ cũng đồng loạt thu hồi tâm tư cá nhân, cùng hét to một tiếng, không cần nhìn liền xuất ra sát chiêu mạnh nhất của bản thân chém về phía đám đông.
"Thuẫn lên!" Nhưng ngay tại lúc ấy, thống lĩnh Tây Lương quân chợt hô to, giọng nói vận dụng linh lực nên lập tức vang vọng khắp chiến trường.
Theo lệnh, Tây Lương quân mới vừa khí thế hừng hực lập tức dừng lại.
Vô cùng đột ngột nhưng lại cực kỳ tự nhiên.
Sau đó, đao thuẫn thủ dựng thẳng tấm thuẫn cực lớn tựa như tường đồng vách
sắt, một cái lại chồng lên một cái, rất nhanh liền đem bóng người Tây
Lương quân ẩn sau thuẫn tường kín mít.
Lúc này, sát chiêu của đệ tử thất tộc lộn xộn bay tới.
Nhưng bởi vì Tây Lương quân đột nhiên ngừng lại khiến cho điểm lực của sát
chiêu không đánh vào Tây Lương quân. Mặc dù có một số người thông tuệ
kịp thời cái biển quỹ tích lực đạo, đem sát chiêu trảm lên tấm chắn Tây
Lương quân nhưng hiển nhiên không mạnh bằng lúc trước, không đủ để xuyên thủng phòng ngự của Tây Lương quân.
Đương nhiên, cũng có một số
ít người tu vi tương đối cao đã phá vỡ được thuẫn chắn của Tây Lương
quân, nhưng đằng sau lại có một đao thuẫn thủ đã sớm chuẩn bị tiến lên
lấp vào chỗ trống.
Mà khi thất tộc đang bị đòn phòng ngự này của
Tây Lương quân làm cho trở tay không kịp, giọng của thống soái Tây Lương quân lần nữa vang lên: "Đao Kích!"
Mệnh lệnh vừa ra, người thất
tộc vì sử dụng sát chiêu mà lực cũ đã hết lực mới chưa hồi, đồng thời
tinh thần cũng chưa hồi phục lại thì đã thấy phía sau thuẫn tường kia
chợt vươn ra từng thanh trường thương.
Tuy rằng trường thương đều làm bằng gỗ nhưng lực đạo thì lại không phải đồ giả. Dưới lực lượng cực lớn của thân trường thương, những người bị đánh trúng đều đồng loạt bay ngược ra.
Nhưng sự tình không chỉ kết thúc đơn giản vậy. Không
đợi những đệ tử thất tộc kịp ổn định thân thể, tấm thuẫn tường vững chãi kia chợt lui lại, sau đó từ phía sau thuẫn tường vang lên âm thanh đao
kiếm rời vỏ.
Những quân Tây Lương lao ra tay cầm đao kiếm, sát ý dạt dào, khí thế liều mạng đánh tới.
Những đệ tử thất tộc quen an nhàn sung sướng nào đã gặp trận thế như này,
trong khi cả kinh đến phòng ngự cũng quên mất, tuy rằng cũng có người tu vi bất phàm định dựa vào tu vi bản thân đối kháng nhưng dù sao cũng là
số ít, rất nhanh đám đệ tử thất tộc liền bị vùi dập trong khí thế của
Tây Lương quân.
Có đạo lý rằng, nhất cổ tác khí, hai đến suy, ba đến kiệt.
Những đệ tử thất tộc tiên phong này bị đòn phối hợp của Tây Lương quân đánh
không có lực hoàn thủ, tự nhiên manh nha ý định rút lui.
Còn
những người ở phía sau thì lại không biết rõ tình huống, bỗng nhiên thấy những người ở phía trước lại bắt đầu chạy trối chết khiến cho một sự sợ hãi bất an lan tràn.
"Cung tiễn thủ!" Đúng lúc, tiếng gào thét của thống lĩnh Tây Lương quân lần nữa vang lên.
Cung tiễn thủ ở phía sau khi nhận được lệnh, đồng loạt nâng cung.
Sau đó, từng tiếng tên rời cung vang lên. Tên gỗ che khuất bầu trời, như bạo vũ lê hoa bay tới đệ tử thất tộc.
Tiếng kinh hô vang lên từ trong đám người.
Nỗi sợ hãi lan tỏa khi mưa tên rơi vào đám người.
Bọn họ cuối cùng đã mất đi niềm tin chiến đấu, nhao nhao ném vũ khí hướng về sau chạy thục mạng.
Hai quân đối đầu.
Tu vi cá nhân lúc này sẽ thu nhỏ, còn sức mạnh tập thể lập tức được phóng đại.
Bách chiến chi sư, mạnh mẽ là ở cỗ khí thế này, cùng với sự bình tĩnh khi thân ở chiến trường.
Thất tộc đệ tử hiển nhiên không có những điều này, tuy rằng đều hơn ở nhân
số lẫn tu vi nhưng một khi hai quân giáp chiến lại khuyết thiếu thống
nhất điều hành cùng phối hợp lẫn nhau, do đó bại như núi đổ.
Cổ
Tiễn Quân hai mắt mở to, sự tự tin của Tô Trường An làm nàng ngay từ đầu đã dự liệu được bại cục của thất tộc. Thế nhưng nàng không thể ngờ được thất tộc vậy mà thất bại một cách gọn gàng như vậy, không hề có sức
đánh trả.
Tô Trường An chậm rãi đứng lên, trên mặt hắn không hề
có một tia ngạc nhiên. Như Cổ Tiễn Quân dự đoán, hắn ngày từ đầu đã dự
liệu được kết quả như vậy.
Hắn hơi giơ tay, thống lĩnh Tây Lương quân đang dẫn binh truy kích đệ tử thất tộc thấy vậy liền hiểu ý, gã hô to: "Ngừng!"
Âm thanh sắt thép vang lên, vốn Tây Lương quân đằng đằng sát khí lập tức
dừng lại đứng yên, sau đó đồng loạt rút về trận doanh của mình.
Mà những đệ tử thất tộc lúc này mới như tỉnh từ trong mộng, bọn họ giờ mới ý thức được bọn họ đã thất bại, còn bị bại dứt khoát, bại không có sức
hoàn thủ.
Thân ảnh Tô Trường An lóe lên rồi xuất hiện ở trước mặt đệ tử thất tộc.
Ánh mắt của hắn đảo qua từng người, những đệ tử thất tộc nhớ đến khí phách
trước khi khai chiến rồi lại nghĩ đến bộ dáng bị đánh tơi bời bây giờ,
mỗi người lập tức xấu hổ vô cùng, cúi đầu như muốn kiếm lỗ chui xuống.
"Nếu bọn họ là Man quân, trong tay đao gỗ đổi lại cương thiết, giờ phút này một nửa người trong các ngươi đã bị diệt rồi."
Giọng nói lạnh lùng của Tô Trường An vang lên, trần thuật sự thật tàn nhẫn và lãnh khốc.
"Tuy nhiên rất may mắn, bọn họ không phải."
Nói đến dây, hắn ngừng một hồi.
"Nhưng, vào tương lai không xa, các ngươi cuối cùng cũng sẽ gặp Man quân. Vô
luận các ngươi nguyện ý hay không, Giang Đông không thể mãi là tịnh thổ. Trừ phi các ngươi nguyện ý làm nô lệ cho đám mọi rợ, nếu không, một
ngày nào đó các ngươi sẽ không thể không cầm lấy đao kích trong tay bảo
vệ bản thân, bảo vệ Giang Đông."
"Nắm chắc cái cơ hội ít ỏi này đi. Thời gian của chúng ta ít hơn rất nhiều những gì các ngươi nghĩ."
Tô Trường An ý vị thâm trường nói một hơi, xong liền xoay người không thèm nhìn các đệ tử thất tộc.
"Tu dưỡng thật tốt, ăn cơm trưa xong liền huấn luyện như thường lệ."
Hắn không quay đầu lại nói, thân thể dần dần tiến về phía Tây Lương quân.