Cảnh Vân Chiêu nhìn người phụ nữ kiếp trước bị con gái bức bách đến tự sát, trong lòng có chút cảm thông.
Khi đó chuyện của mẹ Diệp Thanh loan truyền xôn xao ở huyện thành, gia đình chồng bà rớt xuống dốc không phanh, từ đó chồng chưa gượng dậy nổi, sau lại còn si mê đánh bạc, toàn dựa vào người vợ này, một người kiêm chức
mấy công việc bán thời gian sinh kế của gia đình, thậm chí càng cố gắng
trả nợ.
Dù vậy, cũng không để cho con gái nghỉ học, thậm chí dưới sự mãnh liệt yêu cầu của con gái, thời thời khắc khắc bảo vệ con gái
mình.
Nhưng cho dù bà chống đỡ cả gia đình, lại nhịn không được
con gái vĩnh viễn vơ vét, một người chồng không đáng tin, một con gái
không tin được, trực tiếp đẩy bà đến đường cùng.
Lúc này nhìn
người phụ nữ này khom lưng khụy gối xin lỗi người khác thay cho con gái, Cảnh Vân Chiêu cũng là ngũ vị tạp trần, có nhiều người mong mốn có một
người người mẹ như vậy nhưng không được, và có nhiều người có cũng không quý trọng.
Lúc mẹ Diệp không ngừng nói xin lỗi, vẻ mặt cha mẹ
Dương hòa hoãn chút, chỉ là ngoài miệng không có tha thứ, nhai đi nhai
lại một số mặt dạy dỗ con gái, mẹ Diệp tiếp tục đáp lời, nửa điểm cũng
không có dám phản bác lại, còn cha Diệp Thanh dường như cảm thấy mất
mặt, cho nên ông ta quay đầu lại và rời đi.
"Đúng rồi dì Diệp,
Diệp Thanh còn nợ khách sạn một khoản chưa có thanh toán đấy ạ, vừa đúng có giám đốc khách sạn ở đây, dì quay đầu lại trả cho anh ấy đi, dù sao
cũng là bạn ấy (DT) mời khách......" Tưởng Hạ không đúng lúc lại nhắc
nhở một câu.
Đôi mắt cậu ta tò mò nhìn mẹ của Diệp Thanh, trong lòng cũng có chút tính toán.
Theo lý thuyết cậu ta không nên nói lời này, nhưng chỉ muốn nhìn một chút,
nhà họ Diệp có giống như lời nói của Diệp Thanh là có tài sản phong phú
hay không?
Sắc mặt mẹ Diệp trắng nhợt: "Cái này, như vậy...... Bao nhiêu tiền vậy?"
"Cũng không nhiều, đã thanh toán một nửa, còn nợ lại một ngàn sáu ạ." Tưởng Hạ lại nói.
Vẻ mặt của những bạn học khác cũng có chút đỏ. Giám đốc của khách sạn là
Lê Thiếu Vân nhíu mày, nhìn vẻ mặt Tưởng Hạ giống như phát hiện vùng đất mới vậy, thái độ cũng thật khiếp sợ.
"Nơi này của cậu ta, có vấn đề?" Nghiêng đầu nhìn về phía Cảnh Vân Chiêu chỉ chỉ đầu, nhỏ giọng lại gần.
Khoé miệng Cảnh Vân Chiêu rụt rụt, nhịn cười: "Xem như thế đi."
Lê Thiếu Vân cười xấu xa một chút, lộ ra một bộ vỡ lẽ như chợt hiểu ra, đôi tay cắm ở trong túi quần, nhìn qua, dễ coi.
"Một ngàn sáu" ba chữ này hung hăng đập vào lòng mẹ Diệp một cái, hai mắt
cũng có chút đỏ, luống cuống tay chân móc túi, cuối cùng cũng chỉ lấy ra mấy trăm khối, mắt thấy mọi người nhìn mình, chỉ thiếu chút nữa ngã
quỵ.
"Dì Diệp, Tưởng Hạ nói đùa đấy ạ, tiền này con đã trả rồi,
không tin dì hỏi người này......" Cảnh Vân Chiêu chỉ vào người đàn ông
bên cạnh, nhất thời giật mình, anh tên gì nhỉ?
"Tôi họ Lê, Lê là
ánh sáng, Thiếu là thiếu gia, Vân là mây bay trên trời, tên đầy đủ là Lê Thiếu Vân." Khoé miệng người đàn ông nhếch lên, trên mặt mỉm cười trả
lời.
"Đúng vậy ạ, giám đốc Lê sẽ không thu lần thứ hai." Cảnh Vân Chiêu bổ sung.
Bên cạnh, lông mày Tiêu Hải Thanh nhíu lại, có chút không hiểu trợn mắt
trừng Cảnh Vân Chiêu, nhưng nhìn ánh mắt ôn hòa của bạn, lại nuốt lời
nói trở vào, thật sự mà nói, mặc dù cô ghét Diệp Thanh, nhưng mới nhìn
qua người mẹ có chút hốt hoản, rất khó có ác cảm.
Nước mắt mẹ Diệp "Rào rào" rơi xuống, vội vàng đưa mấy trăm khối trên tay
đến trong tay Cảnh Vân Chiêu: "Cái đó...... Dì không để cho con trả
tiền đâu, hôm nay ra cửa vội vàng, không mang bao nhiêu, còn dư lại dì
sẽ trả cho con sau, cảm ơn con bạn học nhỏ......"
Trong lòng Cảnh Vân Chiêu rõ ràng, mẹ Diệp chưa nói chuyện nhà họ Diệp phá sản cũng
không phải vì mặt mũi của mình, mà là vì Diệp Thanh.
"Đúng rồi,
tiền thuốc thang tôi còn......" Đột nhiên, mẹ Diệp nghĩ đến này tiền
viện phí, hoảng hốt một chút, chỉ là mới nói được nửa câu, Lê Thiếu Vân
đã nói: "Đã nộp xong tiền viện phí rồi."