Đối với người như Tưởng Hạ, lúc này Cảnh Vân Chiêu cũng coi là bái phục.
Nếu như nói Tưởng Hạ là cố ý thì cũng thôi đi, cậu ta trời sinh mang theo
tính tự cho là đúng, hoàn toàn không ý thức được lời nói của mình đến
tột cùng có gì không ổn, hay mang đến thương tổn cho người khác như thế
nào, nói thật ra đây là lời nói đầy tâm cơ của cậu ta giống như là
chuyện thường như cơm bữa, cho là người khác nghe không hiểu vậy.
Kiếp trước lúc Cảnh Vân Chiêu và Tưởng Hạ quen biết đã là mấy năm sau rồi,
khi đó Tưởng Hạ trải qua một chút tôi luyện, nói chuyện cũng không làm
người ta ghét như bây giờ, nhưng mơ hồ cũng cất dấu một chút bản tính,
hơn nữa mỗi lần nhìn thấy cô và Kiều Hồng Diệp tranh chấp chuyện gì, bản tính kia càng rõ ràng hơn nữa.
Dáng người Tưởng Hạ khá tốt, cũng không có chuyện riêng trao đổi với người khác, các bạn học thấy cậu ta
thì phần lớn là cậu ta hăng hái đánh bóng rổ hoặc là khi xử lý chuyện
của lớp, nào nghĩ tới cậu ta âm thầm nói chuyện không che đậy miệng như
thế.
Mặc dù Tưởng Hạ nhìn như bộc tuệch* (chỉ ác khẩu chứ lòng dạ lương thiện), nhưng cậu ta thông minh, tiểu nhân trong miệng của Cảnh
Vân Chiêu, tự nhiên lặng lẽ đến trên người mình.
"Cảnh Vân Chiêu, bạn nói ai là tiểu nhân hả?" Không nhịn được mở miệng khiển trách một câu.
Cảnh Vân Chiêu cười lạnh một tiếng: "Chẳng lẽ trong lòng bạn không biết sao?"
"Tôi nói cái người này tại sao có dáng vẻ như vậy......" Tưởng Hạ lập tức
bất mãn, vừa muốn tiếp tục, đột nhiên trong phòng bệnh truyền đến một
trận hỗn loạn.
Mọi người quay đầu nhìn lại, đó là một đôi vợ
chồng và cô giáo Kim, vợ chồng này có chút quen mắt, Tưởng Hạ nuốt lại
lời trước đó, mắt nhìn chằm chằm gọi một tiếng: "Chú Diệp, dì Diệp? Sao
hai người ăn mặc như vậy ạ?"
Người đến chính là cha mẹ của Diệp Thanh.
Chỉ nhìn một thân âu phục của cha Diệp mặc, nhưng có chút nếp gấp, nhìn qua một bộ dáng vẻ vất vả, trên người có chút mùi rượu và khói thuốc lá,
râu đầy mặt, tóc cũng nhơ nhớp, mẹ Diệp càng không xinh đẹp và nổi tiếng như trước kia nữa, trên người mặc quần áo nhân viên bán hàng của siêu
thị.
Hôm nay vừa mới bắt đầu học kì sau của lớp mười, các bạn học chung đụng chỉ có hơn nửa năm thời gian, mặc dù các bạn học biết trong
nhà Diệp Thanh coi như không tệ, nhưng lại cũng không biết cha mẹ của
bạn đến tột cùng là nghề nghiệp gì, duy chỉ có Tưởng Hạ là khác.
Diệp Thanh đã từng nói với Tưởng Hạ, nói cha là giám đốc, mẹ là phu nhân rãnh rỗi, tài sản trong nhà cũng hết sức phong phú.
Thậm chí cậu ta đã gặp cha mẹ Diệp Thanh hai lần, khi đó cha mẹ bạn ấy (DT)
lái xe hơi trị giá hàng triệu, dáng vẻ cha là một bộ sự nghiệp thành
công, mẹ cũng thanh lịch, rõ ràng khác với các cha mẹ bạn học
khác.
Nhưng bây giờ, tại sao không giống với trong trí nhớ chứ?
Câu hỏi “Đơn giản” này của Tưởng Hạ, khiến cha mẹ Diệp lộ ra lúng túng.
"Đây là anh Dương chị Dương phải không? Thật là xin lỗi hai người! Tôi là mẹ của Diệp Thanh, cô giáo Kim vừa mới báo cho hai vợ chồng chúng tôi biết rồi, con gái tôi không hiểu chuyện, để cho con gái hai người chịu khổ
rồi!" Mẹ Diệp mang tới trái cây vội vàng đặt ở trước giường, cúi người
chào và nói.
Cha Dương xoay người lại, trên mặt mẹ Dương vẫn khó coi.
"Không dám chịu lễ của hai người, con gái nhà tôi bị thương mấy giờ rồi, Diệp
Thanh nhà các người không lộ mặt nhìn một cái!" Cha Dương lạnh giọng
nói.
Đứa bé xào xáo mà thôi, bọn họ cũng không phải là là người
không thông tình đạt lý, nếu con gái không có chuyện gì, thái độ đối
phương đủ tốt, chuyện này cũng không phải là không thể đơn giản kết
thúc, nhưng kết quả thì sao, thậm chí ngay cả cái bóng của Diệp Thanh
cũng không nhìn thấy!
Cha của Diệp Thanh có chút vô tri vô giác,
cũng không nói gì, nhưng mẹ Diệp liên tục nói xin lỗi: "Đứa nhỏ nhà tôi
không hiểu chuyện, sợ là quá sợ hãi rồi, đến bây giờ cũng không có về
nhà, cho nên không thể đưa nó tới đây nhận lỗi với các người, đều là sai lầm của tôi, là tôi không có dạy dỗ tốt, thật xin lỗi! Thật xin lỗi!"