Nữ quỷ phất tay áo, một cỗ oán khí bao trùm tạo thành kết giới, chặn câu hồn tác lơ lửng giữa không trung, không thể đánh tới
Diệp Thiếu Dương trong lòng kinh hãi, không nghĩ tới nữ quỷ có thể
lợi hại như vậy! Thật vất vả mới chạy tới ngoài này kết quả chạm chán
với cường đich, Diệp Thiếu Dương thật muốn đập đầu vào tảng đá mà chết,
Nhanh tay rút ra thái ất phất trần nghĩ nghĩ cách để phá vòng vây.
Nhưng có điều hắn không thể nghĩ tới chính là nữ quỷ đột nhiên phá bỏ kết giới, hướng về phía hắn ôn nhu cười, Lao về phía sau thối lui biến
mất sau núi.
Thế nào lại bỏ đi. Chẳng lẽ thực sự kiêng dè mình, không có lòng hãm hại.
Phía sau, núi đã đổ sụp lăn tơi, khiến hắn không thẻ tiếp tục nghĩ
nữa, một tay bắt tới người tiểu manh, hướng phía lối ra phi tới.
Dưới chân đột nhiên xuất hiện khoảng không. Cúi đầu nhìn đất dá đổ
sụp lún xuống, một cỗ hắc khí trào ra, đột nhiên xuất hiện sự tình bất
ngờ.
Diep thiếu manh đẩy về phía diệp thiếu dương nói' ' Ngươi đi đi Thiếu dương ca, dừng chạm vào ta' '
"" đừng có nói vô nghĩa, ôm chăt ta' ' diep thiếu dương vung câu hồn
tác phóng tới một mỏm đá, chờ tiểu manh ôm chăt rồi dùng sức kéo lại,
mang theo nàng lướt tới, hai chân đạp vào vách núi cao hướng phía trên
chạy tới, phía sau là vực thẳm, lại tiếp tục dùng dây câu hồn vung tới
phía cây nhỏ, lại một lần nữa đứng chênh vênh giữa vách núi.
Tiểu manh sợ độ cao, kinh hoảng nhắm nghiền hai mắt, đôi tay ôm chặt
lấy eo diệp thiếu dương, bên tai nghe tiếng gió rít vu vu, cái gì cũng
mặc kệ, cái gì cũng không dám nghĩ tới. Một lất sau, cảm giác được dưới
chân trầm xuống, bọn họ đang quay tròn rồi đáp xuống mặt đất, cuối cùng. . . . Nàng bị diệp thiêu dương dè ở phía dứơi.
Diệp thiêu dương nằm đè trên người nàng thở hồng hộc
Tiểu Manh lúc này cũng chẳng còn chút sưc lực, nhắm mắt lại thở một hồi lâu nói' ' Ngươi. . . còn không dứng dậy' '
DTD cố sức lăn qua, thân hắn hình chữ X nằm trên cỏ, một lúc sau, cố
hết sức ngẩng đầu hướng vè phía sơn cốc, hai ngọn núi đã hoàn toàn biến
mất sơn cốc dưới mặt đất cũng không, còn thở một cái, lại tiếng tục nằm
xuống.
Diep thieu Manh bò dậy, cũng nhìn vè phía sơn cốc bần thần hỏi' ' Tại sao lại vậy' '
" Đó là do quỷ lục bố trí ra ảo giác, không có thật, " Diệp thiếu
dương thở hổn hển đáp " Ở bên trong chắc chắc sẽ chết, nhưng chay ra
ngoài phạm vi ảnh hưởng sát tinh của quỷ lực, tuyệt đối không sao' '
"Sát tinh' ' tiểu manh hỏi.
" Chính là một cách xưng hô, không phải là sát tinh thực sự, phàm là
quỷ yêu tà linh tu luyện tới một mức, giới pháp thuật, đều gọi chúng là
sát tinh' ' Diệp Thiếu Dương vô lực lắc đầu " ngươi đừng hỏi nữa cho ta
nghỉ 1 lát' '
Liên tục đấu pháp, lại sử dụng 2 chương thần phù cao cấp, bị thương
không nói, lại như con khỉ cùng đường mang theo Diệp tiểu manh băng qua
khe núi" vượt nóc băng tường' ' tuy thân thể nàng tương đối nhẹ, những
cũng cỡ mây chục kí/
Nếu không phải khi còn nhỏ hàng năm tập luyện thể thuật, sức lục so
với ngườ bình thường lớn hơn rất nhiều, DTD tin chắc chính mình cũng đã
rơi xuống phía dưới/
Diệp Tiểu Manh nhìn phía dưới sơn cốc, có chút lo lắng hỏi' ' Những
cái quỷ quái đó có thể tiếp tục truy đuổi chúng ta nữa không' '
Diệp Thiếu Dương lắc đầu, hắn tin tưởng diệp Tiểu Thước sẽ không đuổi theo, nhưng hiện tại không có tinh lực mở miệng giải thích.
Diệp Tiểu Manh nhớ tới ả nữ quỷ kia cùng mặt gương đồng, ánh mắt ngơ ngẩn, lẳng lặng nhìn nơi xa ngây ngốc
Lúc này, ả nữ quỷ, cùng diệp Tiểu Thước cùng nhau đứng ở gần chỗ một đỉnh núi cao, sóng vai đứng đó quan sát bọn họ.
"Nếu không phải tiên nương có công đạo, ta thật muốn hiện tại đi giết hắn." Nữ quỷ nhìn phía mặt cỏ nơi DTD nằm, nhàn nhạt nói/
Nữ quỷ nhíu mày nói: "Hắn nhìn qua chỉ còn chút hơi tàn, còn giết không chết?"
Diệp Tiểu Thước cười nói: "Hắn nếu thật su chỉ còn chút sức lực sẽ
không dám ở nơi này nằm nghỉ ngơi Huống chi hắn còn có Long Tuyền kiếm,
Thái Ất Phất Trần hai pháp khí này rất khó đối phó, còn có dây câu Hồn.
Nữ quỷ nghe hắn nói như vậy, sắc mặt ngưng trọng lên, lẩm bẩm nói: "Người này, thật là đáng sợ." "
"Hắn pháp lực, tuyệt không hẳn chỉ là thiên sư đâu' '
Diệp Tiểu Thước đem ánh mắt dừng ở trên mặt Diệp Tiểu Manh,
chăm chú nhìn sau một lúc lâu, hướng nữ quỷ nói: "Ngươi thất bại?"
"Nàng còn không có thấy rõ mặt kính, Diệp Thiếu Dương liền tới rồi, thiếu chút nữa "
Nữ quỷ đoán được hắn suy nghĩ cái gì, quay đầu nhìn hắn, "Nhìn đến
người thân, ngươi tâm tình có phải đang suy nghĩ điều gì có phải hay
không. . . Hối hận?"
Diệp Tiểu Thước quay đầu, bắt lấy tay nàng, "Có thể cùng ngươi ở bên
nhau, ta không hối hận." Liếc mắt nhìn Diệp Tiểu Manh một cái, thở dài,
lôi kéo nữ quỷ thả người bay đi.
Trên cỏ, Diệp Thiếu Dương nghỉ ngơi một lát, khôi phục một chút sức
lực, lúc này mới đứng lên, cùng Diệp Tiểu Manh cùng nhau hướng thôn mà
đi.
Diệp Thiếu Dương dò hỏi nàng cùng nữ quỷ tiếp xúc nói nhũng vấn đè gì.
Diệp Tiểu Manh do dự một chút, đúng sự thật nói ra.
" Xem Người mà ta thích là ai ' ' Diệp Thiếu Dương khiếp sợ, nữ quỷ
này rốt cuộc chủ ý điều gì? Hỏi: "Vậy ngươi nhìn đến đó có cái thấy điều gì không ?"
Diệp Tiểu Manh lắc đầu, "Ta không có thích ai, làm sao thấy cái gì.
Diệp Thiếu Dương giảo hoạt cười cười, nói: "Ngươi nói dối, nếu ngươi
thật sự không có thích người khác, liền sẽ không bị nàng dụ dỗ, thật sự
sẽ không đi xem mặt gương kia,điều này không hợp đạo lý sao' '
Diệp Tiểu Manh cả kinh, hiểu được, cúi đầu không nói lời nào.
Diệp Thiếu Dương cười hắc hắc, nói: "Có thể hay không nói cho ta, người mà ngươi thích hắc hắc
Diệp Tiểu Manh sau một lúc lâu không lên tiếng, một lát sau, ngượng
ngùng nói: "Ta là có yêu thầm 1 đối tượng, Là đồng tộc, nhưng hắn không
có khả năng thích ta' '
Diệp Thiếu Dương nhún vai, lẩm bẩm đọc chú không biết gì mà làm nàng thẹn thùng.
Trở lại trong thôn, đã khuya Diệp Tiểu Manh vốn định dẫn hắn về
nhà,đinh nói chuyện về chuyện phát sinh lúc tối, Diệp Thiếu Dương tỏ vẻ
phải đi về nghỉ ngơi, thuật tiện suy nghĩ thêm về một chút kế sách sắp
tới.
Diệp Tiểu Manh có chút lo lắng nói: "Vạn nhất diệp Tiểu Thước bọn họ, buổi tối đột kích đánh người trong thôn làm sao bây giờ?" Cái này ngươi yên tâm đi, quỷ tiên thôn tồn tại cũng không phải ngày 1, ngày hai, bọn họ nếu là thật muốn giết người, không cần chờ đến bây giờ. mau trở về
đi, ngày mai tới tìm ta."
Diệp Thiếu Dương xua xua tay, hướng nhà diệp quân đi đến. Diệp Tiểu
Manh vẫn dứng nhìn bó ng dáng hắn biến mất, tại chỗ đứng một hồi lâu,
xoay người về nhà.
9h sáng, Diệp quân cùng vợ và con còn chưa tỉnh giấc, Diệp Thiếu
Dương dùng chìa khóa mở cửa, bọn họ nghe được động tĩnh, lập tức ra tới, thấy bộ dáng của hắn, quần áo tả tơi còn vấy máu, hỏi han.
Diệp Thiếu Dương thuận miệng ứng phó diệp quân kể ra đại khái, tiến
lên đỡ tiểu manh nói: "Buổi tối ăn cơm ta nghe Tiểu Mã nói, sự tình còn
chưa có xong đúng không, bắt quỷ thực sự ta cũng không hiểu, dù sao có
ngươi ta cũng an tâm, có gì yêu cầu hỗ trợ thì nói với ta, nhị thúc
nói."