Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 426: Quê Nhà Gặp Hạn Hán


trướctiếp

Tiểu Mã hỏi: "Bao lâu có thể, thì về tới nơi ?" Diệp Thiếu Dương nghĩ nghĩ nói: "Theo tính toán thì . . . Không đến một ngày." Tiểu Mã trừng to mắt: "Đi xe mà vẫn còn có cả tính toán nữa sao ?" "Đến thị trấn bắt được xe dù ( theo em nghĩ là xe chạy đi mấy khu vùng sâu vùng xa kiểu như xe ô tô loại nhỏ ) thì đi lên núi, đôi khi bắt được, nhưng cũng có hôm ngồi cả buổi không có xe ." Diệp Thiếu Dương nói, "Đương nhiên là mấy năm trước là như vậy, còn bây giờ tôi không biết có thay đổi gì không ." Tiểu Mã vẻ mặt xám xịt, "Nhà của cậu ở Sao Hỏa hay sao mà lại phức tạp như vậy ." Ngồi trên xe buýt mất mấy giờ sau khi xuống xe, hai người tới một huyện nhỏ ven sông Hoài. Họ lập tức đứng raliền có mấy tay lái xe dù chèo kéo, đọc tên địa danh những nơi cần đến ( Hà nội Giáp Bát không bác eiiiii). Tiếng nói của Trung Nguyên từng vùng nghe có vẻ hơi kahcs một chút nhưng gần gần giống nhau cho nên Tiểu Mã vẫn nghe được chút ít . Diệp Thiếu Dương nhắm được một chiếc xe, dùng tiếng địa phương hỏi đi Tưởng Gia – Đại Môn bao nhiêu tiền, lái xe nói tám mươi. Diệp Thiếu Dương lại dùng tiếng địa phương hỏi lại, lái xe sửng sốt một chút, đồng ý bớt 40 . Diệp Thiếu Dương cùng Tiểu Mã theo lái xe bước lên xe . "Cậu không phải 5 tuổi đã đi khỏi nhà sao, vẫn còn nói được tiếng địa phương ?" Tiểu Mã có chút khó hiểu mà hỏi. "Tôi 3 tuổi đã nói chuyện được thành thạo,thêm hai năm nữa sao mà không nói được tiếng địa phương " Diệp Thiếu Dương, nói: "Khi còn bé học đồ vật dễ dàng nhất nhớ kỹ, giọng nói quê hương khó sửa đổi."

Nói là xe dù nhưng là một cái xe nhỏ,xem xe này rách nát cũ kỹ cũng tới lúc thanh lý rồi, Tiểu Mã không dám lên, bất quá trên xe đã đã ngồi mấy người. Hai người đi lên về sau, chiếm cứ ghế sau vị, đợi có 20 phút, xe đủ người rồi chuẩn bị chạy, có, trên xe người bắt đầu thúc giục lái xe . . . , lái xe lại đợi một hồi, không còn ai lên xe, lúc này mới chuyến xuất phát. Xe rời khỏi thị trấn, dọc theo một cánh đồng san sát với trục đường chính . Cảm giác sắp về tới cố hương ngày càng gần, Diệp Thiếu Dương cũng không nằm trong ngoại lệ, một đứa con xa quê đã lâu, mặc dù gia đình không còn ở đó, nhưng cảm giác nôn nao muốn về nơi cố hương vẫn thôi thúc trong lòng Diệp Thiếu Dương . Đột nhiên, Tiểu Mã dùng cánh tay chỉ về phía xa xa nói: "Quê của cậu trên sa mạc ah ?" Diệp Thiếu Dương cau mày nói: "Cậu nói vậy là ý gì ?" Tiểu Mã chỉ về phía có đám người đang ngồi : "Bằng không thì cả đám đều mua nhiều nước như vậy làm gì ?" Diệp Thiếu Dương lần lượt nhìn lại, thật đúng là, cơ hồ sở hữu tất cả hành khách dưới chỗ ngồi mặt đều để đó thùng lớn tinh khiết nước hoặc là một chai nước khoáng to, còn có các loại đồ uống. Vừa mới lúc này, ngồi ở hàng ghế phía trước có một đứa bé tầm 3-4 tuổi tay đang cầm lon nước bởi vì ô tô lắc bên này lắc bên kia, nên có bị rơi vãi một chút ra, ngay lập tức bị mẹ đánh vào tay : "Uống không uống hết, thật lãng phí, biết bao nhiêu tiền để mua một lon nước không !" Một lon nước, giá đâu có nhiều nhặn gì ? Diệp Thiếu Dương liếc mắt với Tiểu Mã, cảm giác được sự tình có điều gì đó không bình thường . Tiểu Mã nói: "Bằng không thì cậu hỏi một chút chuyện gì đang xảy ra." Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một chút nói: "Không gấp, xuống xe nói sau, dù sao bọn họ đều là đi Tưởng Gia – Đại Môn đấy." Tưởng Gia- Đại Môn, là một cái trấn, cũng không phải là do có nhiều người họ Tưởng, chỉ là bởi vì đã từng có một người họ Tưởng đã từng đỗ Trạng Nguyên, hoàng đế ban thưởng xây xong một tòa đền thờ trên đường, nhìn về phía trên như đại môn, về sau đã kêu thành Tưởng Gia –Đại Môn, tên đó được truyền từ đời này qua đời khác gọi mãi và trở thành tên trấn luôn . Diệp Thiếu Dương nói từ thị trấn xuống Diệp Gia thôn còn cách 20 dặm

Hai người xuống xe thì trời đã tối cho nên không có xe để đi vào trong thôn, vì vậy Diệp Thiếu Dương ý định tại trên thị trấn qua đêm. "Mua trước một ít nước uống." Tiểu Mã nói xong đi vào một quán nhỏ ven đường hỏi mua 2 bình nước cỡ lớn . "Không có."Ông chủ là một người đàn ông trung niên tầm khoảng ngoài 40 tuổi nói bằng giọng đơn giản . Tiểu Mã nói: "Vậy ở đây có đồ uống gì ?" Ông chủ nhìn hắn một cái, chỉ mấy bình nước khoáng phía trên tủ lạnh, "Chỉ có cái này, tám đồng một chai." "Tám đồng ?" Tiểu Mã kêu lên, "Cmn đây là hắc điếm ah." "Chàng trai nói chuyện chú ý chút đi, dưới tám đồng ta đều không muốn bán, không mua thì đi chỗ khác, ngươi đi xem cả cái trấn này xem nahf nào có thể bán cho ngươi " Diệp Thiếu Dương cảm giác ra không đúng, tiến lên dùng tiếng địa phương nói : "A thúc, ta vừa về nhà đến không biết, vì sao một chai nước khoáng bán mắc như vậy?" Lão bản nghe hắn tiếng địa phương cho nên, thay đổi thái độ quan sát hắn từ trên xuống dưới: "Sinh viên a, người nhà ngươi không có điện thoại nói cho ngươi sao ? Trên thị trấn hạn hán rồi, chỉ có A Lí ở đập chứa nước còn có một ít nước. Xa hơn phía nam, một trấn nước cũng bị mất, hiện tại nước so quý hơn dầu, nước khoáng cũng đều không còn, ngươi nếu thật sự rất khát có thể cầm 1 chai đi không cần gửi tiền, nhưng ta chỉ có thể cho ngươi một chai thôi ." "Tạ a thúc, thúc có nghe được tin gì đó về hạn hán sắp tới không " Ông chủ quán nói "Không biết truyện quỷ quái gì đang xảy ra, tháng đầu tiên lúc trước, nước ở trong giếng ngày càng vơi đi một vài mét, sau đó cũng cạn dần . Ba tháng không có một giọt mưa, trong các khe suối hay sông nhỏ đều đã cạn kiệt. Những người dân muốn có nước uống ở đây đều phải ra thị trấn mua nước mang về cho nên nó rất quý ." Diệp Thiếu Dương nhớ tới vụ việc trên xe, cuối cùng đã hiểu những hành khách mua nước đều là về nhà uống, liền hỏi: "Nguyên nhân khô hạn là do đâu đã tìm được chưa ?" Lão bản thở dài, "Cũng đã tìm rồi, giới truyền thông cũng tới rồi thì chính phủ cũng cử người xuống điều tra nhưng vài ngày cũng không có bất cứ đầu mối gì, nói là trăm năm mới gạp hạn hán một đợt, cũng tìm chính phủ rồi, thành phố ở bên trong xuống một cái tổ điều tra, đã điều tra vài ngày cũng không có đầu mối gì, nói là vượt qua trăm năm khó gặp nạn hạn hán, đó cũng là không có biện pháp, trong huyện hiện tại mỗi ngày phái hai chiếc guồng nước tới đưa nước, cũng chỉ đủ nước uống, sinh hoạt hàng ngày không đủ được . . ." Tiểu Mã nghe ông chủ nói vậy, kinh ngạc hỏi: "Trên thị trấn không có nước uống?" "Không có, chúng ta cái này thôn trấn cách gần đây thị trấn cũng có trên trăm hộ ở bên trong, núi, nước mua đóng sẵn giá rất cao, trước đây không phải chỗ chúng ta thiếu nước, nhà nào cũng có giếng nước, không còn có cả người uông nước, trên núi còn có đập nước Sau này phát sinh hạn hán, thành phố cũng định kéo đường ống nước sạch về chỗ chúng ta,nhưng công việc đó không phải ngày một nagyf hai có thể làm được, nước xa không cứu được lửa gần, khô hạn không riêng gì trên thị trấn, những thôn nhỏ ở phía nam còn nghiêm trọng hơn nhiều ." Diệp Thiếu Dương nói vài câu nữa sau rồi cảm tạ ông chủ quán, cùng Tiểu Mã rời đi tìm một kahchs sạn ngủ qua đêm Trên đường Tiểu Mã hỏi: "Lúc trước ở đây thường xuyên xảy ra hạn hán sao?" Diệp Thiếu Dương lắc đầu, "Trung Nguyên Địa Khu, cho tới bây giờ không bao giờ có hạn hán chuyện này có chút bất thường ." Tiểu Mã không cho là đúng nói: "Chẳng có cái gì bất thường cả, do trời không mưa thôi, chúng ta sao quản được việc của lão Thiên ( trời) ." Diệp Thiếu Dương hừ một tiếng : "Ba tháng không mưa cũng có thể là bình thường, nhưng vì sao giếng nước cũng khô cạn ?" Tiểu Mã thoáng một phát nói: "Thời gian không mưa, nước bị bay hơi hết chứ sao ." Diệp Thiếu Dương lập tức im lặng, "Định mệnh, nước trong giếng là do trời mưa nước mưa ngấm vào lòng đất, ngày xưa cậu không học Tự Nhiên xã hội ở tiểu học ?" "Ách. . . Chẳng lẽ không phải?" Tiểu Mã bước vội theo, "Vậy cậu nói cho ta biết, còn có cái gì nguyên nhân có thể tạo thành khô hạn?" Diệp Thiếu Dương nói: "Chí ít có một loại nguyên nhân. . . Hạn Bạt."

Ps: Hạn Bạt : Hạn Bạt hoặc gọi là Bạt, là yêu quái trong thần thoại Trung Quốc, là một loại sinh vật truyền thuyết.

Đây là một loại sinh vật không rõ tên gọi chung. Sau thế kỷ 21 thì hiếm khi nghe thấy. Hình tượng của nó được thấy trong những ghi chép cổ xưa, cùng với dân chúng truyền miệng. Hình dạng của nó theo truyền thuyết dân gian thì tương tự cương thi.

Trong truyền thuyết Hạn Bạt một khi xuất hiện nhất định sẽ kèm theo đại hạn. Hơn nữa có lúc còn có thể công kích loài người.

Hình tượng của Hạn Bạt trong 《 thần dị kinh 》 ghi lại: "Thân dài ba bốn thước, thân trống, hai mắt trên đỉnh, đi như gió, tên gọi là Bạt."

Lai lịch của Hạn Bạt có nhiều loại giải thích.

Sớm nhất là trong 《 kinh thi 》có miêu tả " Hạn Bạt độc ác, như đàm như đốt" . 《 Sơn hải kinh 》có ghi lại chuyện nữ hạn hán đưa đến hạn hán. Mà sau cơn đại hạn hán, những truyền thuyết liên quan đến Hạn Bạt ngày càng nhiều, hình dáng của nó được mọi người miêu tả cũng không giống nhau. Trong《 Thần dị kinh 》lại miêu tả: Dài hai ba thước, lỏa hình, con mắt lại ở trên đỉnh, đi lại như gió" . Trong 《 xuân thu phồn lộ • cầu vũ 》của Đổng Trong Thư: "Hạn bạt do là hài cốt người chết mà thành." . Còn trong 《 bình châu khả đàm 》của Chu Úc người Tống: "Hạn Bạt là yêu quái do phụ nữ sinh ra. Thời kỳ Minh Thanh, cách giải thích Hạn Bạt là cương thi được tiếp nhận rộng rãi."

Không ít nơi, mọi người đều cảm thấy Hạn Bạt là do tử thi biến thành, một khi xảy ra đại hạn thì phải nhanh chóng đi kiểm tra mả mới. Nếu trên mộ phần có ánh lửa, lúc đào ra khắp cả người tử thi đều là lông trắng, đó chính là Hạn Bạt, phải phá hủy nó mới có thể xóa bỏ hạn hán


trướctiếp