Cho nên, người này phải không có quan hệ gì với
mình. ít nhất là Hồ uy phát hiện không được quan hệ, phải có chút thân
thủ để tiếp cận và xuất chiêu . . . Diệp Thiếu Dương vắt hết óc, kết quả thật đúng là nghĩ đến một cái tên, lại suy nghĩ đi suy nghĩ lại, không
có vấn đề cái này chưa phải là mấu chốt của kế hoạch . Vấn đề này để sau đi, hắn lại bắt đầu suy nghĩ việc quan trọng hơn : "Thiên Địa làm phù"
bên trong cái chữ"Thiên Địa" có ẩn ý gì vậy ? Nghĩ nửa ngày, cảm thấy
nếu là cùng m Dương kính phối hợp sử dụng, có phải hay không là một pháp thuật hay pháp khí gì đó ? Sau đó đem Mao Sơn nội môn phù, chú, đấu,
ấn, bốn bài học Của Mao Son nội tông nghiên cứu từ đầu tới cuối suy nghĩ một lần, ngược lại là có mấy cái có chữ"Thiên Địa", nhưng là công năng
kém rất xa. Chẳng lẽ, là mình lầm phương hướng rồi?
Diệp Thiếu Dương tâm tình bực bội, lấy ra Thiên Sư Bài, trong tay
không yên lòng vuốt vuốt, ánh mắt trong lúc đó vô tình rơi vào Thiên Sư
Bài, đột nhiên trong đầu đột nhiên sáng lên một ý tưởng" Ơ rê ca tìm ra
rồi" :
Thần Phù!
Tâm trí hưng phấn, đem Thiên Thư đọc một lượt,dò xem nhũng chữ có "Thần Phù" dò một lúc cũng tìm được một cái tên :
Thiên Địa Quy Nguyên phù!
yeahh đã thấy ! Diệp Thiếu Dương giơ tay vỗ cái đét vào đùi Diệp
Thiếu Dương ah Diệp Thiếu Dương, ngươi thật thông minh, ngươi là thiên
tài. . I lớp diu. . khụ khụ . .
sau khi cơn tự sướng chấm dứt, Diệp Thiếu Dương tỉnh táo lại, nhớ lại một lần về cách vẽThiên Địa Quy Nguyên phù cùng tâm chú, so sánh với
Phần Thiên phù cùng Lục Lôi Phá Yêu Phù, Thiên Địa Quy Nguyên phù phức
tạp hơn nhiều, Trước mắt muốn dùng cũng không đủ pháp lực để thi triển
Nhưng mai là quyết đấu rồi cho nên, căn bản không cho phép mình nói
không, vì vậy nhảy xuống giường, đi vào trước bàn sách, lấy ra bút chu
sa định tâm sẽ tập vẽ phù, bông nhiên trong nội tâm đột nhiên run lên
một cái, nghĩ đến một cái vấn đề : Sư phụ, làm sao biết có Thiên Địa Quy Nguyên phù tồn tại? Chẳng lẽ lại hắn cũng xem qua Thiên Thư? Còn nữa, hắn làm sao biết chính mình sẽ vẽ đạo phù này Chuyện này không tầm
thường, rất không tầm thường,
Diệp Thiếu Dương suy đi nghĩ lại, nghĩ đến duy nhất khả năng: Có
người mật báo! Đem những chuyện mình trải qua gần đây, đều nói với Thanh Vân Tử rồi. Một giây sau chung, hắn liền nghĩ đến người này, lập tức
cầm lấy điện thoại, bấm số điện thoại Lão Quách, cũng không tin hắn dấu
mình báo cho sư phụ, nhưng vẫn phải hỏi cho ra nhẽ . "Huynh nói với sư
phụ ah, cái này. . ."
Lão Quách do dự một chút, nói: "Được rồi, ta thừa nhận, là ta nói cho sư phụ biết đó . Hắc hắc, tiểu sư đệ ngươi thật là lợi hại ah, cái này
cũng có thể đoán được." "Nói việc chính đi !" Tại Diệp Thiếu Dương thôi
thúc bắt hắn nói, hắn đành phải nó,làm cho Diệp Thiếu Dương không tin
nổi vào tai mình nữa : Thanh Vân Tử ngày trước đã tới Thạch Thành, tìm
được hắn, hỏi Diệp Thiếu Dương sau khi đến Thạch Thành làm gì, gặp những chuyện gì rồi, hắn đương nhiên không dám giấu diếm, toàn bộ nói ra . . .
Sư phụ rõ ràng đã tới Thạch Thành! Diệp Thiếu Dương ngây người cả
buổi, hỏi: "Chuyện đó khi nào?" ". . . Hôm trước." "Hôm trước!" Diệp
Thiếu Dương kêu to, "Hiện tại hắn đang ở đâu "Đã. . . đi rồi ." "WTF,
huynh vì cái gì không nói cho ta biết !" Đầu bên kia điện thoại, vang
lên lão Quách nói to : "Việc này . . . Sư phụ không cho nói, không cho
đệ đi tìm, Sư Phụ không thể nhúng tay vào kiếp số của đệ, sẽ bị Thiên
Khiển, tiểu sư đệ ngươi đừng trách ta, đây là lệnh của sư phụ, ta có
thể một chữ cũng không dám cãi lời ah."
Diệp Thiếu Dương trầm mặc sau nửa ngày, nói ra: "Sư phụ đi đâu?"
"Không biết, cái này là tại ta, sau buổi trưa đã không thấy người rồi,
chưa chắc đã về Mao Sơn, có thể đi du ngoạn đâu đó rồi ."
"Vậy là vì sao lại phái Vĩ Kiệt tới, sao không đưa cho huynh Thiên
Phong Lôi Hỏa Kỳ ?" "Cái kia ai biết, sư phụ làm việc không ai có thể
đoán ra được, quá ảo, không phải là đệ không biết ."
Lão Quách nói xong câu đó rồi cúp điện thoại. Diệp Thiếu Dương trong
lòng có nỗi buồn vô cớ, nghĩ thầm cái này lão gia tử cũng thế, đã đến
Thạch Thành, cũng không tới gặp thấy mình, sợ mình tìm hắn giúp sức. Bất quá nghĩ lại, nếu thật là gặp mặt, chính mình khẳng định nhịn không
được sẽ tìm hắn hỗ trợ, ít nhất cũng phải hỏi lung tung này kia, Thanh
Vân Tử biết chắc mình sẽ như vậy nên đã lẩn mất
Diệp Thiếu Dương lấy lại bình tĩnh, bắt đầu vẽ phù. Đã là số kiếp của mình, mình làm rất tốt mọi việc từ đầu tới giờ rồi, phải vượt qua kiếp
số lần này
Bên kia, lão Quách để điện thoại xuống, đứng dậy đi đến buồng trong,
một ông lão người không được sạch sẽ cho lắm, trong tay cầm lấy một nắm
lạc rang, thỉnh thoảng ăn một hạt, mắt thì không rời tivi đang chiếu
phim Hàn, thỉnh thoảng bật cười vì những tình tiết trong phim .
"Sư phụ. . ." Lão Quách nói ra. "Ta cũng nghe được rồi." Thanh Vân
Tử cũng không quay đầu lại. "Sư phụ, ngươi thật sự không muốn gặp tiểu
sư đệ một lần ?"
"Không muốn, gặp hắn có gì tốt chứ, xuống núi lâu như vậy, con dâu
cũng không tìm được, quá là mất mặt ." Thanh Vân Tử nhét một hạt lạc vào miệng nói . Lão Quách có điều xấu hổ, gãi gãi cái ót, nói ra: "Kỳ thật, tiểu sư đệ vẫn được nhiều mỹ nữ yêu thích . . ."
Thanh Vân Tử ánh mắt dời mắt khỏi màn hình tivi, nhìn về phía xa xa
ngoài cửa sổ sau một hồi quay đầu nhìn lão Quách, "Ngươi giúp ta đi thu
thập sinh thần bát tự mấy đứa đang thích nó về đây cho ta bí mật đó,đừng để nó biết ." Lão Quách nói: "Làm cái gì vậy?" "Lấy giấy bút ra ."
Thanh Vân Tử quay đầu nhìn thâý Lão Quách tay đang cầm bút lông để trên
một tập giấy,
: "Giờ là thời nào rồi mà vẫn dùng mấy thứ đó, mang bút bi ra là được rồi !" Lão Quách tranh thủ thời gian tìm một cái bút đưa cho Thanh Vân
Tử . Thanh Vân Tử cầm bút mặt mày đăm chiêu, trên giấy nhanh chóng viết
xuống mấy hàng chữ, giao cho lão Quách, "Đợi ta đi rồi, ngươi giao cho
tiểu tử kia, đây là tương lai cũng là kết cục của nó " Lão Quách thấy có vẻ muốn dấu diếm cho nên lén nhìn : Hai rồng tranh chấp một con rồng
tổn thương, hai đạo gặp nhau một đạo vong; tám ngàn nữ quỷ khó lấy mạng, hai mươi mốt điểm không thể dài. Lão Quách nhai nhai nhấm nuốt một lần, không thể giải nghĩa đươc, mở to hai mắt nhìn xem Thanh Vân Tử, sợ hãi
mà hỏi: "Sư phụ, kết cục của sư đệ . . . Như thế nào sao lại một nỗi
bi ai !"
Thanh Vân Tử khe khẽ thở dài, "Sinh gặp thiên biến, bách chiến thành
Thương, nó cả đời này mọi việc đều không dễ dàng,kết cục như thế nào lão đạo ta cũng nhìn không thấy, là do bản thân nó."
Lão Quách trầm mặc một lát, nói: "Sư phụ mai người định đi đâu ?"
Thanh Vân Tử vẫn đang tạo dáng tiên phong đạo cốt, tay nhặt chòm râu,
nói ra: "Ta vốn là một hạt cát trong trời đất này, đi tới đâu có quan
trọng gì " Lão Quách nghe xong, trong nội tâm kính nể sư phụ ý như là
muốn thành tiên rồi . Ai ngờ Thanh Vân Tử thở dài, nói: "Tâm tình không
tốt, chúng ta đi đi uống rượu, uống xong lại đi đến chỗ hôm qua ngâm
chân đi, mấy tiểu cô nương ở đó không đến nỗi tệ . . ." "Sư phụ. . ."
Lão Quách thiếu chút nữa quỳ.