Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 402: Thầy Trò Gặp Mặt


trướctiếp

Diệp Thiếu Dương ném bút chu sa xuống, đứng lên, cúi đầu nhìn lại thần phù mình vừa vẽ ra: Thiên Địa Quy Nguyên Phù.

Vẽ xong lá phù, nhưng với pháp lực của hắn, không biết có thể thi triển hết uy lực của thần phù không, trong lòng hắn đang rất phân vân.

Bất quá khi gặp tà khí thì thần phù mới có thể kích hoạt, chính mình cũng không tiện mà mang ra thử nghiệm, những tên lợi hại như Bạch Y Nhân thì tìm đâu có dễ, nếu đốt lung tung thành tro, căn bản không có cách nào kiểm tra hết uy lực của nó, đành phải thôi.

Dù sao thần phù cũng đã vẽ xong rồi, có mạnh hay không thì cũng là thần phù thôi.

Sau đó, Diệp Thiếu Dương bắt đầu ngâm nga luyện tập chú ngữ -- mỗi một lá Thần Phù, đều mang theo một lần chú ngữ, pháp quyết, linh phù, ba thứ hợp nhất, ngay lập tức sẽ kích hoạt lá bùa.

Vốn dĩ Diệp Thiếu Dương còn chưa rõ thế nào là " m dương hóa kính, thiên địa thành phù", hắn cũng chưa xác định rõ phải làm gì, kết quả hắn nghĩ ra "Quy nguyên chú", cân nhắc lí luận một lúc sau, tự nhiên hắn lại nghĩ ra và kết hợp hai thú thành: m dương tương khắc, thiên địa hành cỗ, vạn pháp quy nguyên, càn khôn dễ tượng. . .

Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, nghĩ lại chắc khẩu quyết như này là không sai.

Chưa ngủ được lâu, trời còn chưa đến tám giờ Diệp Thiếu Dương đã ròi giường, hôm nay có rất nhiều việc phải làm, phải ra ngoài sớm.

Đi vào phòng khách, liếc mắt hắn thấy Trang Vũ Ninh đang ngồi trên sô pha, trên bàn có một đống điểm tâm sáng.

"Thiếu Dương ca, hôm nay, hôm nay em có cần đi đâu với anh không?" Trang Vũ Ninh lẳng lặng nhìn hắn nói.

"Em nói anh cũng nhớ ra, hiện tại em đi theo cũng không giúp được gì, ngược lại anh sợ bị phân tâm," Diệp Thiếu Dương cười cười, "Tin anh đi, cứ ở nhà cho an toàn."

Trang Vũ Ninh gật gật đầu, nói: "Vậy cho nên em dậy sớm tiễn anh đi, mua chút cơm, anh ăn nhiều một chút nhé."

Diệp Thiếu Dương đang định ăn cái bánh bao, nghe thấy nàng nói vậy, hắn không dám cắn một miếng, nghe xong mấy lời đó, sao lại có cảm giác như sắp bị chặt đầu?

Trang Vũ Ninh cho là hắn đang lo lắng, đùa một tí cho vui: "Anh ăn nhanh đi, có muốn em hát tặng một bài nâng cao sĩ khí không?"

Diệp Thiếu Dương vội vàng xua tay, "Em lại hát bài Hàn Phong Thủy nghe rền rền, nghe xong chắc anh cũng không đi được."

Cơm nước xong, Diệp Thiếu Dương đi sắp xếp lại đồ đạc, dùng túi leo núi đựng cho nhiều pháp dược, tạm biệt Trang Vũ Ninh, đi ra ngoài khu biệt thự, hắn gọi xe taxi, đi thẳng đến đại học Thạch Thành.

Đại Học Thạch Thành khoa Khoa Học Công Nghệ.

Diệp Thiếu Dương đứng trước cổng trường, nhìn những sinh viên, trong lòng hắn có cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc, tuy rằng ở không lâu nhưng hẵn đã tới trường học, nhưng có nói như thế nào, chính hắn vẫn đang là sinh viên trường này.

Đặc biệt hắn thấy một đôi sinh viên yêu nhau đi qua, trong lòng Diệp Thiếu Dương dâng lên một cảm giác tức giận: Còn là sinh viên, bình thường yêu nhau là khó chấp nhận rồi, họ hành động tùy tiện nơi công cộng, cầm nắm tay nhau, cùng nhau thoải mái đi chơi dạo phố, còn mình thì đi bắt quỷ hàng yêu tối mắt, tại sao?

"Ê ê, Tiểu Diệp Tử!" Tiếng Tiểu Mã từ xa truyền lại, Diệp Thiếu Dương quay đầu lại thì vừa thấy, không thể tin nổi, Tiểu Mã tay trong tay một mĩ nữ, một đôi tình ái thắm thiết tự hào bước tới.

Quên mất tên mập đáng ghét cũng đang ở đây!

Diệp Thiếu Dương càng thêm oán giận, nhìn kĩ lại mĩ nữ kia, thì ra là Vương Bình, mới hiểu chuyện nàng và Tiểu Mã, Vương Bình cạnh Tiểu Mã, hướng hắn cười cười, trong mắt hiện lên một vẻ không vui.

Tiểu Mã lại không chú ý đến nàng, vui như bắt vàng chạy lại, đánh một cái vào ngực Diệp Thiếu Dương, "Cuối cùng cậu không bỏ mà vẫn đến tìm tôi! Nhớ tôi sao, có phải sự thiếu vắng của tôi trái đi với thói quen của cậu!"

Hắn nói mà tiếng oang oang, hấp dẫn ánh mắt xung quanh của mọi người, Diệp Thiếu Dương ho khan hai tiếng, nghĩ thầm may có Vương Bình ở đây, bằng không người ta lại nghĩ là hai thằng gay, sợ người khác thấy quan hệ không rõ ràng.

"Thiếu Dương ca." Vương Bình chào hỏi đơn giản.

"Cô khỏe chứ." Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, quay đầu nhìn Tiểu Mã nói: "Tối hôm qua có chuyện gì xảy ea?"

Tiểu Mã nói: "Liên hệ cho Trương Tiểu Nhị đi, nàng đang vui vì ngươi có thể tìm nàng, vui hỗ trợ, hiện tại chờ ta điện thoại đâu, này liền làm nàng lại đây?"

"Trước tiên tìm chỗ nào ngồi cái đx."

Diệp Thiếu Dương nhìn xung quanh, phát hiện các hàng ăn sáng đều đã kín chỗ, không thích hợp để nói chuyện, quán trà lại không mở cửa buổi sáng, đang khó xử, Tiểu Mã nói: "Dễ thôi, về phòng trọ của tôi."

Diệp Thiếu Dương sửng sốt, nhìn hắn, sau lại nhìn sang Vương Bình.

Tiểu Mã ngượng ngùng gãi đầu, nói: "Đừng hiểu lầm, nàng không ở đây lâu đâu, cuối tuần nàng sang bên đây chơi với tôi chút thôi."

Ở phía trước hướng Tiểu Mã thuê nhà ở trên đường, Tiểu Mã gọi điện thoại cho Trương Tiểu Nhị, cho nàng địa chỉ, Trương Tiểu Nhị nói rằng nàng sẽ đến ngay.

Phòng trọ của Tiểu Mã, cạnh một khu dân cư chen chúc nhau, xem mội thất bên trong, phòng cũng không tệ lắm, chỉ có vẻ hơi cũ một chút.

Vào phòng, Tiểu Mã nhìn Diệp Thiếu Dương nói: "Phòng này cũng được, cậu ở đây có tốt không?" Diệp Thiếu Dương nhìn hắn.

"Không phải thuê cho một mình tôi, tôi thuê cho hai chúng ta mà," Tiểu Mã biểu hiện thực giật mình, sau đó mặt Tiểu Mã biểu hiện thật xấu xa nói: "Chẳng lẽ cậu sẽ ở lại nhà Vũ Vũ mãi mãi?"

Diệp Thiếu Dương kinh ngạc liếc măt một cái nhìn Vương Bình.

Tiểu Mã lập tức hiểu ra, cười hắc hắc, "Nàng không ở đây lâu đâu, hai chúng ta. . . Không sống chung a."

Trong lòng Diệp Thiếu Dương dâng lên một tia cảm động, tuy rằng gần đây Tiểu Mã không ở cạnh mình, và Tiểu Mã có bạn gái, nhưng hắn vẫn luôn ủng hộ mình, mặc dù từ trước đến nay mình chỉ xem hắn như một con heo đồng đội thôi.

Đợi chưa đến mười phút, Trương Tiểu Nhị hùng hổ tới, vừa vào đến cửa nàng thấy Diệp Thiếu Dương, liền phải khom lưng hành lễ, "Sư phụ, đồ đệ tới vấn an người!"

"Mau vào đây," Diệp Thiếu Dương đỡ lấy hai tay nàng, kết quả nàng đối mặt, dùng sức dùng sức đè tay hắn xuống, Diệp Thiếu Dương sửng sốt một chút, đành phải vận một chút cương khí, phân cao thấp cùng nàng.

Vì thế trong phim võ hiệp thường có một màn: Một cái võ lâm cao thủ một hai phải khom lưng hạ bái, kết quả hai người từ đó mà tranh cao thấp.

Trương Tiểu Nhị thở hổn hển một hơi, mười phần bái phục nhìn Diệp Thiếu Dương, cười nói: "Vẫn là công lực sư phụ cao thâm a."

Trên đầu Diệp Thiếu Dương chảy một vạch hắc tuyến, mỗi lần gặp nàng, đều có một cảm giác lạc vào thế giới thời đại võ hiệp.

Sau khi ngồi xuống, Vương Bình định đi rót nước, Trương Tiểu Nhụy ngăn lại, nói: "Đều là nhi nữ giang hồ, không cần câu nệ lễ tiết."

Ba người ngơ ngác nhìn nhau, khóe miệng phì cười, trong lòng như có một đàn dê chạy qua

Diệp Thiếu Dương nhìn nàng mặc bộ đồ thể thao, dáng người thon thả thanh thoát, đang định mở miệng nói chính sự, Trương Tiểu Nhụy kích động nói:

"Gần đây sư phụ không đến tìm đệ tử, đệ tử đem Mao Sơn Thể Thuật ra luyện tập, quả nhiên trình độ cao lên vài phần, và có thể khắc chế các lọa võ thuật lợi hại như Karatedo, Taekwondo.

Hơn nữa đệ tử phát hiện, Mao Sơn đại võ thuật của chúng ta, có quan hệ với nhà đại võ thuật Lý Tiểu Long "Lấy vô pháp vì có pháp" lấy võ thuật không mưu mà hợp thành, không dùng chiêu mà thắng chiêu thức người khác. . ."


trướctiếp