Người bên cạnh đã hâm nóng rượu xong rượu, Tần Lâm Uyên chỉ uống một ly, hàn mai bên ngoài đã nở rộ, mùi hương trong trẻo lạnh lung thoang thoảng quanh chóp mũi, Vô
Tà ngẩn người, sau đó đứng dậy, khẽ uống một ngụm rượu của Tần Lâm Uyên, không khỏi cười: "Lâm Uyên nha Lâm Uyên!"
Lâm Uyên thích rượu,
tự nhiên ủ ra rượu ngon, duy chỉ có rượu hôm nay, hương thơm bốn phía,
vào miệng lại cực kỳ chua xót, cuối cùng lại mặn chát, giống như thể hồ
quán đỉnh (*), làm lỗ chân lông toàn thân người ta cũng bị đắng đến phải mở ra trong nháy mắt. Vậy mà rượu này, quả thật là có dụng tâm riêng,
không biết là dùng đến bao nhiêu vị thuốc để ủ, mỗi một vị, gần như đều
là vì nàng mà đo lường sửa chữa, chỉ là đắng không thể tả, không thể
trách chính Tần Lâm Uyên cũng chỉ khó khăn uống một ly, liền nghênh
ngang rời đi. . . . . .
(*) Thể hồ là bơ được tinh luyện từ sữa
bò, ở dạng đặc sánh. Thể Hồ Quán Đỉnh thường dùng để ví von việc ‘truyền thụ trí tuệ’ hoặc ‘tâm trí yên tĩnh’. Đấy là lý do vì sao người tu
luyện thường ngồi thiền dưới thác nước.
Tuy miệng hắn nói nơi
này cũng coi là một nơi an nghỉ rất tốt, từng oán giận người bệnh không
phối hợp, người đại phu là hắn cũng phải hoàn toàn buông tay mặc kệ nàng tự sinh tự diệt, vậy thì bát rượu thuốc chưa mất đi nhiệt độ, ly rượu
trong veo để chế giễu nàng, thậm chí còn từ từ bốc
di.end4nlllll3quyd01\1n lên sương khói này là gì? Vô Tà vẻ mặt bất đắc
dĩ, đối với hai chữ “Nóng sẵn” lối chữ thảo viết trên một tấm giấy đỏ
lớn dán trên vò rượu, Vô Tà liền không khỏi thất thanh bật cười. Hai chữ này quả thật là được viết từ tay Tần Lâm Uyên, giống ính tình của hắn,
liều lĩnh lại ngang ngạnh, hành văn liền mạch lưu loát, cuồng vọng, tự
nhiên cuồng quyến, Vô Tà thậm chí có thể tưởng tượng ra, khi Tần Lâm
Uyên viết hai chữ này thì nụ cười nơi đáy mắt giảo hoạt cỡ nào.
Tần Lâm Uyên cho nàng, là Chung Tử Kỳ cùng Bá Nha (*), là bạn thân, huynh
trưởng duy nhất có thể không bàn danh lợi, không nói thành bại, chỉ nói
tình cảm thế gian cùng danh xuyên đại sơn (sông nổi tiếng, núi cao
rộng), nhưng phóng khoáng đối ẩm 300 ly. Hắn hiểu rất rõ nàng, thậm chí
còn hiểu nàng hơn so với bất kỳ một người thân cận nào. Hắn cũng không
bình luận hành động việc làm của nàng là đúng hay sai, khi cần thiết,
hắn sẽ giống như huynh trưởng vậy, mấy lời ít ỏi, thành thật với nhau mà khuyên can nàng, nhưng vô luận nàng ra bất kỳ quyết định gì, hắn cũng
hầu như chỉ cười trừ, giống như lần này.
(*) Ý nói về tình bạn âm nhạc giữ Chung Tử Kỳ và Bá Nha. Tìm hiểu chi
tiết [url=https://vi.wikipedia.org/wiki/S%E1%BB%B1_t%C3%ADch_B%C3%A1_Nha,_T%E1%BB%AD_K%E1%BB%B3#S%E1%BB%B1_t%C3%ADch]tại đây[/url]
Bởi vì lúc Lâm Uyên rời đi từng nói tới chuyện ít
ngày nữa Vệ Địch sẽ về tới đây, mấy ngày sau, Vô Tà liền cũng chưa từng
rời khỏi căn nhà lá, nhưng kì lạ là, thường ngày Vệ Địch luôn là cách
vài ngày sẽ về đây xem một lần, nhưng lần này lại không thấy hắn tới. Vì thế, Vô Tà không thể không tiếp tục ở lại nơi này. Mặc dù mỗi ngày đều
trôi qua cực kỳ đơn điệu, nhưng cũng an bình. Ban ngày dễ thả câu ở giữa hồ, thường xuyên ngồi cả một ngày, có lúc cũng sẽ có hai ba con cá nhỏ
mắc câu, có lúc chính là ngồi lên cả một ngày, cũng là tay không mà về.
Vô Tà cũng không để ý, thu cần câu, liền tới mảnh rừng mai này, tìm được cái cây lớn Tần Lâm Uyên đánh dấu kia, đào vài hũ rượu từ phía dưới,
nước ấm nấu rượu uống... Qua ngày từng ngày, may mắn mỗi ngày có Truy
Nguyệt bầu bạn với nàng, Vô Tà cười, liền đào vài hũ rượu, chưa từng
nghĩ Truy Nguyệt vậy mà lại cũng thích rượu, rất vui vẻ. Tính tình khinh thị lại kiêu ngạo ngày trước cũng chợt trở nên dịu ngoan trước mặt Vô
Tà, luôn đi đến gần nàng.
Nhìn ra được, đối với việc Vô Tà có
thể tỉnh lại, không tiếp tục trầm lặng nằm ở một chỗ nữa, Truy Nguyệt
cực kỳ vui mừng. Trong lòng Vô Tà lộ vẻ xúc động, trong đống tuyết bạc
trắng mênh mông bát ngát, Vô Tà đứng dưới rừng mai nở rộ. Vừa đứng dậy,
liền khiến một đống cánh hoa bay tán loạn một hồi, rơi trên đầu, trên
vai của nàng, ngay cả Truy Nguyệt đi theo bên cạnh Vô Tà cũng bị cánh
hoa nhuộm một lượt, bất mãn hắt hơi một cái, không chút lưu tình rung
rung người, lúc này mới quăng xuống hết những điểm đỏ thẫm trên bộ lông
đen truyền hoàn mỹ không tỳ vết của nó.Vô Tà cười cười, giơ tay lên vuốt ve trên lông bờm Truy Nguyệt, Truy Nguyệt giống như cực kỳ hưởng thụ,
liền dùng đầu đi cọ lòng bàn tay Vô Tà, tỏ vẻ thân mật.
"Hiện
tại cũng chỉ có ngươi làm bạn với ta." Vô Tà bất đắc dĩ lắc đầu, ở trong lều cỏ ngăn cách với thế giới hơn hai tháng, với nàng mà nói, dường như đã qua mấy đời. Ngày xưa, Tần Yến Quy đưa Truy Nguyệt cho nàng thì nàng vẫn còn vì nó mà chịu không ít khổ, bị Truy Nguyệt hất rơi đến
d.đllll,q/đ thương tích khắp người. Tần Yến Quy đã từng lo lắng Truy
Nguyệt tính tình cương quyết bướng bỉnh, khó có thể bị nàng thuần phục,
liền tặng ngân tiêu có thể làm Truy Nguyệt an phận cho nàng. Hiện giờ
Ngân tiêu đã sớm không còn, giống như nàng cùng Tần Yến Quy, từ lâu đã
là người lạ, dịu ngoan và thân mật đợi ở bên cạnh mình, cũng là Truy
Nguyệt.
"Truy Nguyệt, ngươi hối hận sao?" Vô Tà nhìn hai mắt
thật to của Truy Nguyệt, ánh mắt của nàng trầm tĩnh, không nhìn ra chút
gợn sóng nào. Khuôn mặt từ ảnh ngược ở trong đôi mắt Truy Nguyệt kia,
giống như cũng hoàn toàn thay da đổi thịt, xa lạ tới mức ngay cả chính
nàng cũng có chút không nhận ra được. Ánh mắt của Truy Nguyệt có chút mờ mịt, Vô Tà cũng cười nhạt: "Ngươi đi theo ta, gặp lại hắn, cũng chỉ là
kẻ địch."
Truy Nguyệt thật giống như nghe hiểu, hồng hộc thở ra
một đám lớn khí nóng từ trong lỗ mũi, lại tới cọ xát lên người của Vô
Tà, như muốn an ủi nàng .
Vô Tà không nhịn được cười vang lên,
đây cũng là lần đầu tiên trong nhiều ngày gần đây, Truy Nguyệt nhìn thấy trên mặt Vô Tà lộ ra nụ cười chân chính, cho dù Truy Nguyệt thân là một con ngựa, cũng không khỏi có chút ngây ngẩn cả người, nghiêng đầu một
chút, giống như là cực kỳ kinh ngạc. Hồng mai bay tán loạn, làm bong
tuyết nhỏ xoay tròn mà rơi xuống, nụ cười mang lúm đồng tiền tươi sáng
kia, tựa như trong nháy mắt hòa tan băng tuyết đầy trời, chỉ nổi bật lên hoa mai đỏ thẫm, cũng dồn dập mắt đi màu sắc, không thể sánh bằng. . . . . .
Nhưng vào lúc này, rừng mai dị động, không khí xung quanh
cũng chợt có chút quỷ dị, mặc dù các giác quan của Vô Tà sớm đã có chút
chậm chạp, tuyệt đối không nhạy cảm như thường ngày, bởi ngày đó chân
khí của nàng bạo loạn, suýt nữa tự phế kinh mạch, bạo tâm mà chết, nhưng hiện tại nàng không chết, chân khí toàn thân ngày đó cũng bị Tần Yến
Quy cứng rắn tản đi. Mặc dù hắn che chở tâm mạch của nàng, thêm Tần Lâm
Uyên cố gắng xoay chuyển tình thế, làm thân thể nàng lấy tốc độ khiến
người ta không thể tưởng tượng phục hồi như cũ. Nhưng nàng hôm nay,
không có một thân nội tức, cũng chỉ có thể nhờ vào rượu thuốc của Tần
Lâm Uyên, mới có thể chống đỡ trời đông giá rét kéo dài này.
Có
lẽ là cẩn thận cùng cảnh giác hơn mười năm, mặc dù thân thể Vô Tà không
bằng lúc trước, tính nhạy cảm không thể so sánh với chính mình ngày
trước, nhưng loại cảnh giác đối với sự thay đổi từ hoàn cảnh quanh mình
này, đã sớm thành bản năng của thân thể, gần như trong não của nàng còn
chưa làm ra bất kỳ đáp lại nào, thân thể cũng đã theo bản năng mà nhận
ra những điều gì đó.
Rất dễ nhận thấy, Truy Nguyệt cũng giống
như đã nhận ra điều gì, nó vốn là một tuấn mã không an phận, hiện
tại đánh hơi được người đến không có ý tốt, hơi thở giương cung bạt
kiếm, lúc này liền hưng phấn lên, hai con mắt cũng để nổi lên ánh sáng,
thúc giục Vô Tà mau mau lên ngựa, muốn phân cao thấp cùng đối phương.
Vô Tà là thật sự khác với thường ngày, nàng giống như đã sớm biến thành
người khác, cho dù đã nhận ra người đến không có ý tốt, cũng rất rõ ràng tình trạng của mình với đối phương mà nói, nửa điểm uy hiếp cũng không
có, phản ứng của Vô Tà cũng vẫn bình tĩnh như vậy, thậm chí ngay cả sắc
mặt cũng không đổi, trên mặt vẫn mang theo mỉm cười thản nhiên. Vẻ bình
tĩnh cùng tự tin tản ra từ trong xương này, không liên quan tới độ cao
tấp mạnh yếu của một người. Người trước mắt rõ ràng là gầy yếu suy nhược như vậy, một người một ngựa, chẳng có cái gì cả, nhưng trên người nàng
tản ra bình tĩnh cùng phong độ, cũng làm cho người ta không dám xem
thường nàng. Loại khí phách này, gầy yếu cũng không chút yếu đuối, nhàn
nhạt mỉm cười, tự tin cùng thong dong khác sâu từ trong lòng, không trải qua nỗi đâu thấu xương huyết nhục mơ hồ, là không thể nào có.
Một hồi lâu cũng không có chút động tĩnh, Vô Tà vỗ vỗ lưng Truy Nguyệt bên
cạnh, làm gia hỏa phấn khởi cùng kích động quá mức an phận xuống trở
lại. Rốt cuộc, nàng cười cười, như không có việc gì bẻ một cạnh mai trên đỉnh đầu. Rõ rang là một động tác vô cùng tùy ý của nàng, lại làm bốn
phía lại thoáng vang lên một trận dị động, giống như là đối với bất kỳ
một động tác nhỏ nhoi nàng của nàng, cũng cực kỳ cẩn thận cùng kiêng kỵ, thậm chí cẩn thận đến mức quá đáng. Vô Tà chưa bao giờ biết, mình thế
nhưng cũng có thể làm cho người ta đánh giá cao như thế. Thân thể của
nàng rõ ràng đã đến tình trạng này, người ta cuối cùng vẫn không dám để
xuống chút phòng bị nào, thậm chí không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Loại cảm giác này, hình như có chút khiến nàng thụ sủng nhược kinh [được sủng mà sợ, ở đây Vô Tà dùng với ý châm chọc việc bản thân được người
ta đề cao quá mức mà sợ].
Vô Tà không chút để ý trên mặt đất có
tuyết liền ngồi xuống, đào một vò rượu mở ra, đặt ở đối diện, ngay sau
đó lại mở vò trước mặt mình ra, cứ thế uống một hớp, lúc này mới cảm
thấy thân thể hình như ấm hơn chút chút. Vô Tà không có ngẩng đầu, chỉ
không chút để ý cười nhạt nói: "Đã đến như vậy rồi, trời đông giá rét,
không bằng uống một hớp rượu cho ấm thân." die3nd;an'l3qu+d*on
Vừa nghe Vô Tà muốn đem đồ tốt cho người râu ria uống, Truy Nguyệt cũng có
chút tức giận, giống như đứa bé hồng hộc hồng hộc thở hổn hển, bất mãn
cùng nhắc nhở Vô Tà sự tồn tại của mình. Dù sao vật Tần Lâm Uyên lưu lại vốn là có hạn, hắn lại là một tên hành tung bất định làm theo ý mình,
cho dù Truy Nguyệt không hiểu chuyện, cũng biết này đồ tốt, là uống một
vò thiếu một vò.
Vô Tà lời của buông xuống, những người chưa
từng hành động thiếu suy nghĩ kia, hình như cũng có chút do dự. Rốt
cuộc, hoa mai bay tán loạn, cành lá đung đưa, soạt soạt soạt, mấy bóng
đen rơi xuống, mắt Vô Tà cũng không nâng, liền biết những người này,
không phải người của Tần Yến Quy, không phải người của Tần Xuyên, cũng
không phải là bất kỳ người nào nàng quen biết.
Thấy người tới
rốt cuộc hiện thân, Truy Nguyệt vẫn cà lơ phất phơ quấy rối với Vô Tà
rốt cuộc cảnh giác, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang nằm bên cạnh
Vô Tà. Con ngựa này có linh tính, vả lại khí thế bức người, rất có thể
một khi có người uy hiếp tới an nguy của Vô Tà, nó sẽ nổi điên.
"Rượu này không ngon sao?" Vô Tà cười hỏi, ánh mắt cũng cười như không cười
quét về phía mười mấy người áo đen bỗng nhiên xuất hiện ở trước mắt
mình, đeo mặt nạ che mặt, thân hình cao lớn, là thật khôi ngô cao lớn.
Vô Tà nhìn lướt qua mấy người vạm vỡ cao lớn lại các bao kín chính mình
đến giọt nước không lọt này, cho dù là ám vệ của Tần Yến Quy, chỉ sợ
cũng thua kém bọn họ một chút. Vô Tà cười: "Người tới là khách, khách
liền theo chủ, trong rượu không có độc, yên tâm uống thôi."
Trong lời nói có chế nhạo châm chọc. Người áo đen cầm đầu do dự một chút, lại quả thật bước lên một bước, không thấy hắn ra tay thế nào, trong tay áo lại đột nhiên ‘hưu’ một cái bay ra một vật đen sẫm, trong chớp mắt, vò
rượu đặt trước mặt Vô Tà liền bị lấy đi, rơi vào trong tay hắn. Người áo đen vừa nhấc mặt nạ, cũng chỉ lộ ra miệng, uống vài hớp, lại mang mặt
nạ vào, nhất nhất ném rượu cho thuộc hạ của hắn, những người còn lại
cũng là nhất nhất noi theo, uống hết rượu, mới ném vò.
Vô Tà gật đầu một cái, vẫn là giọng nói bình tĩnh, ngược lại giống như nhìn thấy
không phải khách không rõ lai lịch không mời mà đến, mà là nói chuyện
phiếm cùng bạn bè lâu năm: "Nói đi, các ngươi tới, là vì cái gì?"
Người áo đen kia mang mặt nạ, không thấy rõ bộ dáng, giọng điệu nói chuyện
hơi trầm, nhưng có chút cứng rắn: "Mời các hạ đi cùng chúng ta một
chuyến."
"Là ai muốn gặp ta?" Vô Tà thuận thế hỏi.
Người nọ sửng sốt một chút, đại khái chưa từng thấy đối thủ tự giác cùng phối hợp như vậy: "Mời các hạ đi cùng chúng ta một chuyến sẽ biết, chủ nhân
chúng ta muốn gặp ngươi."
"Chủ nhân của các ngươi người nào?"
"Mời các hạ đi cùng chúng ta một chuyến."
". . . . . ." Vô Tà bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là chậm rãi đứng dậy, phủi phủi tuyết rơi cùng bùn đất trên quần áo, nói: "Cũng được, đi thôi."
Chủ nhân? Ngược lại thật sự là làm người ta tò mò nha. . . . . .