Edit: Nhật Dương
Gió tuyết nhẹ nhàng thổi, phía sau ngôi nhà
tranh có một rừng mai, hàn mai đang nở hoa đón gió, giữa trời băng đất
tuyết, khắp nơi được bao phủ trong làn áo bạc, duy chỉ có phiến hoa này
là nở muôn hồng nghìn tía giữa biển tuyết.
Tần Lâm Uyên xuyên qua rừng mai đi tới, áo bào đỏ tung bay, tự do nhảy múa theo gió, tóc trắng như lụa hòa cùng mảnh hồng diễm lệ này đã tạo ra một cảm giác kỳ dị
đánh sâu vào thị giác, áo bào trên người hắn đã sớm bị nước tuyết làm
ướt nhẹp nhưng hắn lại không hề để ý, trong tay cầm bình rượu ngon vừa
được đào lên từ dưới gốc cây mai, nét mặt tự nhiên bình thản thong dong
đi tới, vừa phóng khoáng lại tùy ý, như không hề chịu bất kỳ sự ràng
buộc nào của thế gian, như muốn cùng dung hợp với khí khái cao thượng tự do của hoa mai, giống như ngưng tụ tất cả linh khí trong thiên địa
khiến người ta không dám nhìn gần.
Đợi đến lúc bước vào trong nhà thì cả người hắn đã sớm ướt đẫm, lại mang theo hương hoa mai trong
tuyết vào, hòa lẫn với hương rượu khiến mùi hương đặc biệt đó lan tỏa
khắp nơi, Tần Lâm Uyên làm như không nhìn thấy Vô Tà, chỉ tự nhiên thổi
lò hâm rượu, đang thích ý thì chợt vang lên tiếng gió gào thét xen lẫn
trong tuyết vỗ vào cửa gỗ, vang lên tiếng ‘bộp bộp’, trong lúc mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng hí của chú ngựa kiệt ngạo nào đó, động tác nấu
rượu của Tần Lâm Uyên dừng lại, sau đó hắng giọng cười phá lên: "Đúng là tên súc sinh nhạy bén, lại còn là một tên biết hàng!"
Hắn đi về
phía con tuấn mã dị thường nổi bật chói mắt giữa nền tuyết trắng phau,
lông toàn thân con tuấn mã này đen nhánh bóng loáng, thân thể kiện mỹ,
vẻ mặt kiêu căng, ngay cả tiếng hí cũng hàm chứa cảm giác ưu việt mà
những con ngựa khác khó có thể địch nổi, con ngựa này quá kiêu ngạo, quá bá đạo, cũng quá không coi ai ra gì, mắt cao hơn đầu, cũng hình như có
tính tình giống với người nào đó trong ấn tượng của hắn......
Tần Lâm Uyên cười cười đi về phía con tuấn mã màu đen, con ngựa kia vốn cực kỳ không coi ai ra gì, nhưng trên người Tần Lâm Uyên mang theo hương
rượu khiến nó thèm nhỏ dãi, tên súc sinh cương quyết bướng bỉnh này dĩ
nhiên cũng rất không có cốt khí mà thỏa hiệp với hương rượu kia, nước
miếng tràn lan, dù bất mãn lại khinh thường nhưng lại không thể không
đứng tại chỗ mặc cho Tần Lâm Uyên nhìn nó giống như đang xem chuyện
cười, lại còn đặt tay lên bộ lông khiến nó kiêu ngạo.
Tần Lâm
Uyên vỗ vỗ lưng ngựa: "Hình như ta biết ngươi...ngươi là ngựa của Vô Tà
đúng không? Cũng làm khó cho ngươi rồi, mỗi ngày tới thủ căn nhà tranh
này không chịu rời đi, nhìn tính tình kiêu ngạo không xem ai vào mắt của ngươi như vậy lại chưa từng nghĩ cũng là một tên trọng tình trọng
nghĩa. Chỉ tiếc......"
Lỗ tai Truy Nguyệt khẽ run lên một cái,
một câu "Chỉ tiếc…" kia của Tần Lâm Uyên khiến Truy Nguyệt còn đang đắm
chìm đắm trong cơn thèm thuồng rượu ngon không thể tự thoát ra được chợt tỉnh táo lại, chuyển sang quan tâm tới tình trạng của Vô Tà nhưng ai
ngờ Tần Lâm Uyên lại không nói thêm nữa, thu tay lại đi vào nhà, chọc
cho Truy Nguyệt cực kỳ tức giận, ‘đăng...đăng…đăng’ giơ chân chạy ra xa, giẫm lên vô số bông tuyết, lại thật sự giống như một người bị chọc cho
tức giận bỏ đi, chỉ cảm thấy như chính nó bị người làm nhục, thực sự bị
chọc tức.
Tần Lâm Uyên như có điều suy nghĩ mà khẽ cong môi đi
vào trong nhà, hắn xoay người đặt bình rượu nóng bên cạnh Vô Tà: "Chẳng
lẽ rượu tốt như vậy mà đệ để vi huynh cộng ẩm với một con ngựa hay sao?"
Tất nhiên là Vô Tà không thể trả lời, mặc dù sắc mặt nàng càng ngày càng đỏ thắm nhưng lại giống như cứ muốn ngủ mãi không tỉnh, Tần Lâm Uyên cười
cười, thế gian này không có bệnh nào hắn trị không được, chỉ có si nhân
là hắn không trị được, người yêu rượu vui say, một khi say thì có thể
đến vạn năm, giống như Vô Tà lúc này, tâm mạch của nàng đã được bảo vệ,
thêm vào đó là Vệ Địch đã đi khắp chân trời góc biển để tìm thuốc quý và thuật châm cứu cho nàng, cho dù là người đã chết cứng thì Tần Lâm Uyên
hắn cũng có thể khiến nàng khởi tử hoàn sinh. Nhưng trong trường hợp đó
mà Vô Tà còn không tỉnh thì cũng giống như người uống rượu tự lừa mình
dối người là đã say, chẳng lẽ thật sự sống không ý nghĩa mà thà cứ tự
ngủ say vạn năm không tỉnh sao?
Tần Lâm Uyên nói chuyện với Vô Tà giống như đang cùng nói chuyện với một
người bạn tốt, nước ấm hâm rượu, lại rót cho mỗi người một ly, hắn tự ẩm rượu một mình, cũng không quan tâm ly rượu kia của Vô Tà có lãng phí
hay không: "Vô Tà a Vô Tà, hôm nay huynh lệnh cho người của Vệ Địch tìm
một vị dược mới, cái này tên là ‘cưu’, đệ