Từ sau khi Vô Tà tỉnh lại, ngược lại không tiếp tục nói qua về thương thế. Tuy vậy, nhưng Dung Hề đang mặc quần áo cho Vô Tà, nhìn thấy trên người nàng tràn đầy thương, tay không khỏi run lên, đáy lòng tư vị phức tạp.
"Tuyên vương không khỏi. . . . . . Quá độc ác."
Dung Hề không phải là người hay nói về người khác, huống chi Vô Tà cũng cảm
nhận được, Dung Hề đối với Tần Yến Quy, tựa hồ vẫn có chút kính trọng,
hôm nay lại nói ra mấy lời như vậy, thuần túy là bởi vì đau lòng cho Vô
Tà.
Vẻ mặt Vô Tà nhu hòa lạnh nhạt, ngoan ngoãn mặc cho Dung Hề
loay hoay mặc quần áo cho nàng: "Ta không có gì đáng ngại, Dung Hề tỷ
tỷ, thật ra thì. . . . . . Không đau."
Cũng không phải là thật sự không đau. Tuy những vết thương này đều là vết thương trên da thịt,
không động tới gân cốt, nhưng hôm nay vết thương chưa lành, mỗi lần chỉ
cần động một cái, liền liên lụy đến da thịt toàn thân. Một mũi tên xuyên tim cũng không sao, vạn tên cùng bắn mới là trùy tâm thứ cốt (khoan tim đục xương). Mặc dù Vô Tà không kêu đau, nhưng mỗi lần Dung Hề mặc quần
áo cho nàng thì thân thể của nàng cũng sẽ không nhịn được mà run lên một cái, trách không được Tần Yến Quy cứ để Vô Tà để trần nằm trên giường
như vậy, không mặc quần áo cho nàng. Nếu áo dán vào trong máu thịt, còn
còn thể khiến vết thương nặng thêm.
Chỉ là, Vô Tà cố ý yêu cầu
phải mặc quần áo, khiến Dung Hề không còn cách nào, đành phải tìm y phục mặc vào cho nàng. Nếu ở phủ Tĩnh vương liền không sao, nhưng hiện tại
nàng đang ở phủ Tuyên vương, Vô Tà không có lý do để mình thân không
mảnh vải mà nằm trong địa bàn của người ta. Những năm này, Vô Tà đã dần
dần dưỡng thành tính đề phòng giữa nam nữ, nhưng mỗi lần nhắc tới Tần
Yến Quy, lại sẽ tỉnh táo khiến nàng ý thức tâm tình tiểu nữ nhi của bản
thân. Vì vậy, nàng mới có thể vừa tỉnh lại liền yêu cầu mặc đồ. Nếu cứ
trần truồng như vậy mà nằm ở đây, nàng sẽ luôn cảm thấy gò má nóng bỏng, cả người không được tự nhiên.
Dung Hề cẩn thận từng li từng tí
phủ thêm áo cho Vô Tà, bởi vì bận tâm tới vết thương trên người Vô Tà,
nàng ấy cũng chỉ cầm một cái áo bông vải cực kỳ mềm nhẹ che lại thân thể Vô Tà. Một bộ y phục mỏng manh, rộng thùng thình mặc ở trên người Vô
Tà. Vóc dáng Vô Tà vốn cao hơn so nữ tử bình thường, lại thanh tú mảnh
khảnh hơn một chút so với nam tử, mà mấy ngày này, nàng lại trở nên gầy
hơn. Từ cổ áo rộng rãi lỏng lẻo, người ta có thể nhìn thấy xương quai
xanh trắng nõn của Vô Tà, mơ hồ còn có thể thấy được vết thương màu đỏ
trên khắp thân thể nàng. Cùng tất cả vết thương lớn nhỏ, dáng vẻ nàng
tiều tụy, tóc tai rối bù, giờ phút này, Vô Tà tạo cho người ta cảm giác
động lòng người không thể nói rõ. Dung Hề há miệng, nhưng cuối cùng vẫn
không hề nói gì.
Vô Tà như vậy, so với tình trạng thân không mảnh vải của lúc trước còn khiến người ta hô hấp khó khăn hơn. Dung Hề là nữ tử cũng có một khắc cảm thấy khó thở, cảm thấy kinh ngạc lại mê người,
huống chi là nam tử?
Vô Tà tỉnh lại lần nữa, cảm thấy thân thể đã tốt hơn chút, ăn chút thức ăn thanh đạm. Trong bụng có chút thức ăn,
trong người cũng ấm hơn không ít, giống như con mèo hoang nhỏ lười biếng tựa vào người Dung Hề, mặc cho Dung Hề nhẹ nhàng dùng cây lược gỗ chải
mái tóc dài xốc xếch đang xõa ra của nàng. Dzie%nDan_l+e=qu8yd0n
Đỉnh đầu nghe được Dung Hề than nhẹ một tiếng, rất là cẩn thận từng li từng
tí hỏi Vô Tà một câu: "Ngài có oán Tuyên vương không?"
Đừng nói
là Vô Tà, tất cả mọi người ở đó lúc ấy cũng không nhịn được mà nói hắn
tâm địa sắt đá, quá mức lạnh lùng vô tình, bị sự tàn khốc, hờ hững của
hắn làm thất vọng, nhưng riêng Dung Hề, trong lòng cũng không hy vọng
nàng sẽ oán hận Tuyên vương, nhất là sau khi nàng ấy bắt gặp một màn như đêm qua. . . . . .
Lúc ấy trông trên người Vô Tà vô cùng đáng
sợ. Tuy áo ngoài hoàn hảo không bị tổn hao gì, nhưng bên áo trong lại
dính chặt vào da thịt trên người. Chính Dung Hề cũng không dám chắc rằng mình có thể cẩn thận, kiên nhẫn hơn Tuyên vương, lột ran từng tầng gánh nặng kia khỏi người Vô Tà. Trong lúc đó, chỉ cần liên lụy đến vết
thương, Vô Tà sẽ cau mày. Mỗi lần như thế, Tần Yến Quy sẽ dừng động tác
lại, giống như trấn an nàng, đợi một lúc lâu, đến khi vẻ mặt của nàng
dần trở nên thoải mái hơn, động tác lột đồ, xử lí vết thương mới lại
tiếp tục. Cứ lặp đi lặp lại hành động như vậy, nếu không phải là người
vô cùng kiên nhẫn, thì đúng là không thể làm được như thế.
Vẻ mặt hắn lúc đó chăm chú như vậy, nghiêm túc như vậy. Dung Hề chưa từng thấy qua một Tần Yến Quy như vậy, làm như chỉ cần hắn chạm nhẹ một cái thì
sẽ làm vỡ món đồ vô cùng quý giá. Vì thế hắn rất cẩn thận, chú ý tới
từng cảm thụ của nàng, chỉ là xử lí vết thương, nhưng lại dùng mấy canh
giờ mới làm xong, trong lúc đó, chân mày của hắn chưa từng nhíu một cái, động tác dịu dàng, cẩn thận hết mức, vẻ mặt từ đầu đến cuối vẫn vô cùng chuyên chú, không có lòng dạ để bận tâm tới việc khác.
Thật ra
thì Tần Yến Quy rất thương yêu Vô Tà. Dung Hề khẽ thở dài, chỉ là, đối
với người lạnh lùng vô tình như Tần Yến Quy, dịu dàng cùng quan tâm là
một loại tình cảm xa lạ, cũng không dễ dàng biểu lộ. Trong lòng Dung Hề
lo lắng, sợ rằng tiểu vương gia nhà mình không thể hiểu được tâm ý của
hắn, từ đó oán hắn, cáu kỉnh với hắn.
Vô Tà biết đây là vì Dung
Hề thương yêu nàng, liền nhẹ nhàng cười một tiếng, lắc đầu một cái:
"Không oán, Dung Hề tỷ tỷ, ngươi chớ nhìn vết thương khắp người ta mà
thấy sợ, thật ra thì. . . . . ."
Thương thế của nàng, sao có thể so sánh được với Tần Yến Quy?
"Nhưng rốt cuộc vẫn có chút độc ác." Dung Hề cau mày, lời của nàng chưa bao giờ nhiều như hôm nay.
Vô Tà bỗng nhiên nở nụ cười, nàng vốn có vẻ cực kỳ tiều tụy, cũng bởi vì
nụ cười này mà có vẻ trở nên có sức sống hơn, ánh mắt trong trẻo, mắt
ngọc mày ngài: "Dung Hề tỷ tỷ, ngươi thật sự cho rằng hắn sẽ đánh chết
ta sao?"
Dung Hề ngẩn người, tiếp đó trên mặt cũng hiện lên nụ
cười nhàn nhạt. Nàng ấy lớn hơn Vô Tà mười mấy tuổi, tuy là chủ tớ,
nhưng với Vô Tà mà nói, nàng ấy lại như là trưởng tỷ (chị cả). Dung Hề
nghĩ Vô Tà chưa chắc đã có thể hiểu được nỗi khổ tâm của Tuyên vương,
nhưng nàng lại chưa từng nghĩ, ngược lại là chính mình đã quá lo lắng
rồi. Vô Tà tỉnh táo hơn so với bất kì ai, cũng vô cùng thông minh hiểu
chuyện. Từ nhỏ nàng vậy, không nói nhiều, còn nhỏ tuổi lại đã giống như
người trưởng thành, có chính kiến, lại rất thấu đáo, có cái gì là nàng
nhìn không thấu, nghĩ không ra đâu?
Vô Tà liếc nhìn Dung Hề, đột nhiên hỏi: "Dung Hề tỷ tỷ, mẫu phi có biết chuyện ta bị phạt?"
Nàng chịu phạt, chuyện huyên náo lớn như vậy, Vô Tà nghĩ, đáng lẽ mẫu phi đã biết, không khỏi có chút bận tâm. Dung Hề nghe vậy, trên mặt vốn đã
xuất hiện ý cười, không khỏi hơi nhạt xuống. Lúc này, Vô Tà nhăn mày
lại, vốn là ánh mắt cười chúm chím, cũng biến thành thâm trầm, thậm chí
có chút sắc bén, giống như nàng chỉ liếc mắt là đã có thể nhìn thấu tất
cả mọi chuyện: "Hay trong phủ đã xảy ra chuyện?"
Điều này cũng
không thể trách Vô Tà sẽ có suy đoán như vậy. Nàng bị thương, tỉnh lại
không ở phủ của mình, lại bị Tần Yến Quy mang về phủ Tuyên vương, chẳng
phải là rất kì quái quá?
Đôi mắt Vô Tà tản ra khí thế bức người.
Có lúc, ánh mắt của đứa nhỏ này cố chấp đến nỗi ngay cả Tần Yến Quy cũng chưa hẳn đã có thể chịu được, huống chi là Dung Hề?
Thở dài, Dung Hề không dám giấu giếm,
liền cẩn thận thử dò xét sắc mặt Vô Tà, cẩn thận từng li từng tí nói: "
Lúc ngài rời cung, hoàng hậu liền sai người mời Ôn lão trắc phi vào cung mấy ngày. . . . . ."
Mặc dù Dung Hề nói tới đó liền dừng, nhưng
Vô Tà thông minh như vậy, sao có thể không biết đây là ý gì? Xưa nay Vô
Tà vốn cũng không tính là nhiệt tình đối với người ngoài, người có thể
khiến nàng quan tâm, cơ hồ ít lại càng ít, nhưng nàng kính trọng Ôn
Thiển Nguyệt, điều này không ai không biết. Hoàng hậu mời mẫu phi vào
cung một tháng, đây chẳng qua là ý tứ của Kiến đế. Tần Yến Quy đường
hoàng dẫn nàng xuất cung, hắn không cản được, ngược lại lấy Ôn Thiển
Nguyệt làm vật thế chấp sao? Giờ phút này sợ rằng không chỉ mời mẫu phi
vào cung, ngay cả phủ Tĩnh vương cũng đều đang bị Kiến đế nắm trong tay
đi?
Vô Tà tự nhiên sẽ hiểu, Ôn Thiển Nguyệt hoàn toàn khác biệt
so với bất cứ nữ tử nào trong hoàng gia. Nàng đi theo phụ vương cả đời,
oán hận phụ vương, mới bằng lòng khiến phong mang (mũi nhọn, sự sắc sảo) của mình bị năm tháng bào mòn. Bước vào hào môn (nhà giàu) sâu như
biển, nàng đã tiêu hao hết một thân kiêu ngạo cùng phong hoa (hào hoa
phong nhã) trong hoàng gia lạnh lùng vô tình này, nhưng ngay cả khi
phong mang bị năm tháng làm hao mòn, Ôn Thiển Nguyệt vẫn mãi là Ôn Thiển Nguyệt. Thế gian này, trừ phụ vương đã cô phụ nàng, không ai có thể làm nàng ép bản thân làm chuyện nàng không muốn. Lúc tuổi còn trẻ, nàng
chính là một nhân vật phong hoa tuyệt đại (phong nhã tài hoa), khiến
người đời khuynh đảo, nhưng nàng thanh cao, cao ngạo, không nhiễm bụi
trần, hiện nay lại càng không có chuyện gì phải vướng mắc. Nàng hiống
như nhi nữ giang hồ, dám yêu dám hận, cam nguyện vì phụ vương, làm nhục
mình như vậy, vào vương phủ làm trắc phi, trơ mắt nhìn phụ vương cưới nữ khác tử làm thê tử.
Ngày trước Ôn Thiển Nguyệt thường làm bạn
với Phật, cao ngạo không để ý tới việc đời, là bởi vì trừ phụ vương,
nàng khinh thường đối với bất kỳ chuyện gì không liên quan với phụ
vương, nhưng dù sao nàng cũng có thân thủ trác tuyệt (tuyệt vời). Một
nhân vật đến từ một thời không khác, thế gian này nào có gông xiềng nào
có thể vây được nàng? Sao Ôn Thiển Nguyệt có thể không bằng Vô Tà? Nàng
dĩ nhiên biết lí do vì sao Kiến đế cùng hoàng hậu mời nàng vào cung.
Chuyện Tần Yến Quy ôm Vô Tà ra từ trong hoàng cung, sợ rằng trong lòng
Ôn Thiển Nguyệt càng hiểu rõ hơn so với bất cứ ai, nhưng một người cương quyết thanh cao như nàng lại có thể cho phép Hoàng đế vây khốn chính
mình ở trong cung. . . . . .
Trong mắt nàng, trừ phụ vương ra thì nào còn có người khác. Đế Vương cùng quyền thế, nếu nàng không vui, ở
trong mắt nàng, căn bản không có một chút giá trị nào, chứ đừng nói đến
chuyện nàng kiêng kỵ việc kháng chỉ, không thể không tuân theo mà vào
cung. Nếu Ôn Thiển Nguyệt đồng ý, chỉ vì Tần Vô Tà chưa tạo phản!
Vô Tà chưa tạo phản, Ôn Thiển Nguyệt vẫn chỉ là lão trắc phi của phủ Tĩnh
vương. Nếu nàng có cử động khác thường, dĩ nhiên sẽ liên lụy tới Tần Vô
Tà. Có lẽ là nể tình phụ vương, cũng có lẽ là bởi vì tình mẫu tử nhiều
năm. Hiện tại, trên thế gian này, trừ phụ vương, cũng chỉ có Tần Vô Tà
có thể khiến Ôn Thiển Nguyệt làm đến mức này.
Nếu không phải đêm qua Dung Hề theo nàng vào cung, chỉ sợ nàng cũng đã được mời vào trong cung "nói chuyện".
Vô Tà trầm mặc, tầm mắt buông thõng xuống. Nàng vẫn là nàng, tướng mạo,
giọng nói và dáng vẻ, thậm chí ngay cả tư thế tựa vào người Dung Hề cũng chưa từng thay đổi, vô duyên vô cớ lại khiến người ta có cảm giác đứa
nhỏ trước mắt thật giống như đổi thành một người khác trong nháy mắt,
quanh thân toát ra vẻ lạnh lùng làm lòng người run sợ. Mũi nhọn lạnh
thấu xương như vậy khiến Dung Hề khiếp sợ một hồi, nhưng lại cảm thấy đó là đương nhiên, thật giống như như vậy mới thật sự là nàng. . . . . .
Một con sư tử nhỏ ngủ say và lười nhác, bị chọc giận. . . . . .
Dung Hề có chút do dự, nhưng trước mạt Vô Tà, cũng không thể tiếp tục xem
nàng là một đứa bé. Trong lòng Dung Hề tự nhiên sinh ra một loại cảm
giác tin phục cùng kính sợ không thể tưởng tượng nổi. Dừng một chút,
Dung Hề nói với giọng trầm thấp: "Không chỉ có Ôn trắc phi. . . . . . Vệ Địch cũng. . . . . ."
Vệ Địch. . . . . . Người đời không ai không biết, không người không hiểu, chính là một
nam tử có một đôi mắt đỏ diêm dúa lẳng lơ, thậm chí còn có tướng mạo đẹp hơn đương kim Ngũ hoàng tử Tần Dung mấy phần, nam sủng được thế tử Tần
Vô Tà nhìn trúng nên mang về vương phủ. Khóe miệng Vô Tà nhếch lên,
nhưng độ cong của bờ môi lại làm cho người ta không cảm thấy nửa phần nụ cười, nếu là có, cũng chỉ có một nụ cười lạnh chợt dâng lên trong lòng. Một Tần Vô Tà nho nhỏ, không hề làm, nhưng lại có thể khiến lão hồ ly
đã làm hoàng đế mấy chục năm như Kiến đế sợ đến như vậy?
Con
người nha, chuyện khiến bọn họ sợ hãi nhất, thường không phải là tai nạn của bản thân, mà là loại chuyện phải đau khổ chờ đợi, suốt ngày lo được lo mất, cực khổ mà trải qua mỗi ngày. Giờ phút này, sợ rằng Kiến đế ước gì Vô Tà tạo phản để tiện tay diệt trừ nàng cho xong việc, hoặc là sớm
ngày tìm ra vị trí của kiếm Đế Vương, trừ khử nàng, vậy thì có thể không sợ hãi nữa. Bộ dáng muốn dính lại không thể dính vào của Vô Tà hiện
tại, khiến Kiến đế cũng phải sợ vỡ mật nha.
Đầu tiên là Yến Vô
Cực, tiếp đó là Ôn Thiển Nguyệt cùng Vệ Địch, đúng là làm khó cho Kiến
đế rồi. Người có thể khiến nàng để trong lòng, vốn chỉ có thể đếm được
trên đầu ngón tay. Xem ra, Kiến đế trái lại rất hiểu nàng.
Từ đầu đến cuối, Vô Tà cũng không nói một câu, làm trong lòng Dung Hề rất là
lo lắng, không khỏi nhíu nhíu mày, vẻ mặt nặng nề: "Ngài có sao không?"
Vô Tà cười nhạt, lắc đầu một cái, vẻ mặt đã khôi phục bình tĩnh: "Ta không sao, chỉ có chút mệt mỏi. Dung Hề tỷ tỷ, ta muốn ngủ."
Vô Tà vốn là người bị thương, lại ngồi lâu như vậy, nói nhiều như vậy, đương
nhiên sẽ mệt mỏi không chịu nổi. Vô Tà nói nàng mệt nhọc, thật ra cũng
không phải giả. Dung Hề vốn còn đang lo lắng, sợ Vô Tà ngột ngạt, thấy
được nàng quả nhiên mang theo sắc mặt mỏi mệt, lại ngáp một cái, lúc này Dung Hề mới nhẹ nhàng gật đầu, cẩn thận từng li từng tí mà đỡ Vô Tà nằm xuống, lại nhẹ nhàng đắp một chiếc chăn mỏng cho nàng. Sau đó, Dung Hề
lại dặn dò nàng một phen rằng không thể tùy ý đụng vào vết thương, vết
thương đều đã dùng thuốc trị thương thượng hạng, rất nhanh sẽ kết vảy,
khi kết vảy khó tránh khỏi ngứa ngáy, Dung Hề sợ Vô Tà lại giống như đêm qua, không biết tự yêu quý thân thể của chính mình, cho nên lúc này mới không ngừng tỉ mỉ dặn dò nàng.
Có thể khiến một Dung Hề trầm mặc ít nói biến thành bộ dáng thao thao bất tuyệt như vậy, Vô Tà không khỏi bật cười, không thể làm gì khác hơn là đều gật đầu đồng ý, lúc này Dung Hề mới yên lòng, nhẹ nhàng lui ra ngoài. D9ie5nd$anl8eq&uyd*on
Không lâu sau khi Dung Hề rời đi, Vô Tà liền bị cơn buồn ngủ đánh úp, ở trong phòng cũng đã đốt lên trà hương ổn định tâm thần lần nữa, trong lúc vô
tình, Vô Tà liền mỏi mệt, nhắm hai mắt lại, mơ màng ngủ. . . . . .
Ngủ một lần liền là cả ngày. Sắc trời đầu mùa đông đều tối nhanh hơn chút
những mùa khác một chút, trong phòng này lại ấm áp cực kì, cây nến đã
đốt tới đáy. Cách đây không lâu, Dung Hề mới vừa đi vào đổi một cây mới, người trên giường đang ngủ đến cực kỳ an ổn, hô hấp nhàn nhạt, có quy
luật lại êm đềm, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn tái nhợt cũng khôi phục mấy phần huyết sắc, dần dần trở nên hồng nhuận, đều nhờ công lao của vị thuốc an thần.
Chợt ánh nến chớp động, Vô Tà chỉ cảm thấy mùi đàn hương
cực kỳ nhạt nhẽo kia lại một lần nữa biến thành quen thuộc khác thường.
Ban đêm yên tĩnh, người nọ tới gần, rồi bỗng nhiên dừng lại, cũng không
tiếp tục đi về phía trước. Hắn cũng không nói chuyện, lẳng lặng nhìn
nàng hồi lâu. Không biết là qua bao lâu, ánh mắt người kia lạnh lung vô
tình, lại thâm thúy trước sau như một, cuối cùng lại hiện lên một chút
dịu dàng nhìn dung nhan khi ngủ của nàng, cứ như vậy được một lúc, giống như hắn tới nơi này, vốn là muốn nhìn một chút nàng liền đi, vì vậy lần xoay người này của hắn cũng không có quá nhiều do dự.
Vô Tà đột
nhiên mở mắt, mặc dù đáy mắt vẫn có tia buồn ngủ, nhưng thần thái tỉnh
táo sáng trong lặng lẽ lẻn vào đôi con ngươi đen nhánh trầm tĩnh. Lọt
vào mắt nàng, chính là này bóng dáng tuấn tú nàng không thể quen thuộc
hơn, tay áo như tuyết, tóc dài như mực, xoay người sang chỗ khác thì
trường bào cũng theo đó mà bay tán loạn, nàng đột nhiên vươn tay ra. Lần này không còn bắt được ống tay áo của hắn nữa, mà là bàn tay mang theo
mấy phần ấm áp. Vô Tà trợn tròn mắt, không nháy mắt nhìn hắn, liền nằm ở trên giường, giống như bộ dạng tức giận một cách khờ khạo rồi lại giảo
hoạt như một con mèo hoang nhỏ: "Sao vừa tới đã rời đi rồi?"
Tần Yến Quy không ngờ rằng Vô Tà lại đột nhiên tỉnh lại, trong lòng bàn tay lại chợt thấy bàn tay ấm áp nhỏ bé len vapf, không khỏi khiến hắn giật
mình. Hắn thu bước chân lại, lẳng lặng rũ mắt xuống nhìn nàng, ánh
nến làm nổi bật khuôn mặt của hắn. Hắn đứng ở tại chỗ, chỉ là thoáng
cau mày, không khí xung quanh cũng đã giống như hoàn toàn ngưng trệ:
"Sao lại lộn xộn nữa rồi?"
Vô Tà sửng sốt một chút, có lẽ là
không ngờ tới lời như vậy lại có thể nói ra từ trong miệng Tần Yến Quy.
Mới vừa rồi hắn cau mày, nàng thật sự là có chút sợ hắn, nhưng cảm xúc
cực đoan tương phản này khiến Vô Tà nhịn không được mà lộ ra hàm răng,
nheo mắt lại bật cười, cầm lấy tay hắn: "Ta không có lộn xộn, ta sợ đau, không dám động."
Nếu không phải hắn vừa tới đã muốn đi, một câu nói cũng không nói, thậm chí ngay cả đến gần chút cũng không chịu, sao
nàng có thể rút tay chính mình ra khỏi chăn?
Trên mặt Tần Yến Quy thế nhưng thoáng qua một tia bất đắc dĩ trong chớp mắt bất, cuối cùng
vẫn không gỡ tay nàng ra: "Biết đau, lần sau còn dám làm càn?"
Hắn đang nói nàng nhúng tay vào quản chuyện của hắn? Cho nên lần này bị
phạt cũng là nàng tự tìm? Nhưng nàng làm càn chỗ nào? Nàng làm càn,
nhiều lắm chỉ phải chịu nỗi đau da thịt, hắn làm càn, mới là không cần
mạng của mình, chẳng lẽ hắn cũng không muốn chân của mình sao?
Người này rất độc ác, Dung Hề nói đúng. Nàng thật đúng là rất oán hắn, cũng
không phải bởi vì hắn hung ác với nàng, mà là hắn cũng không tránh khỏi
quá mức lạnh lùng đối với bản thân hắn.
Trên mặt Vô Tà vốn còn có nụ cười, nhưng đột nhiên nhăn mày lại, chỉ vì bàn tay to lớn bị nàng
cầm vào của hắn không ôn nhuận, tinh tế như ngày trước như, ngược lại
đều là vết thương. Vô Tà nhớ tới lúc Tần Yến Quy thi hành hình phạt thì
đều đâm ngược lưỡi đao vào trong tay mình, chẳng lẽ là hắn chỉ cố cho
người ta xử lý thương thế của nàng, thương thế của hắn thì không phải
vết thương sao?
Nàng đột nhiên lỗ mãng, bắt được cánh tay bị
thương của hắn, nhưng vẻ mặt hắn vẫn thong dong ôn hòa như vậy, chân mày đều chưa từng nhíu một cái. Có lúc Vô Tà rất hoài nghi, thân thể của
Tần Yến Quy có phải không gì có thể đả thương được không, hoặc là tâm
địa hắn thật sự là sắt đá, không cảm thấy một chút đau đớn nào?