Thật ra thì Vô Tà cũng đứng không vững, nếu không phải do nàng bị dây thừng
trói trên giá hành hình, có lẽ hai chân nàng đã sớm mềm nhũn mà ngã
xuống giống như Vân Nhiễm. Chung quy, nàng vẫn không thể sánh được với
hắn, có thể đối xử ác độc với chính mình như vậy. Có lẽ ngày trước Vô Tà là người như vậy, nhưng hôm nay, nàng đã sống yên ổn quá lâu, nên đã
quên đi một chút rằng trước kia, bản thân trải qua những ngày hắc ám thế nào, đau khổ chống đỡ ốm đau hành hạ ra sao. Hiện tại, hoàn cảnh lại
thay đổi đột ngột như vậy, chỉ sợ là nàng không chịu được.
Hình
phạt thiên đao vạn quả này, là muốn làm cho người ta tỉnh táo nhìn rõ
khi bản thân bị đánh tới huyết nhục mơ hồ, nhưng hôm nay, đao này đâm
ngược lại, toàn bộ đều đánh ngược vào Tần Yến Quy. Dù vậy, một vài roi
rơi xuống, cũng khiến cho sắc mặt Vô Tà tái nhợt, cả người rùng mình,
hai mắt tối sầm lại, hẳn là bị thương nên hôn mê bất tỉnh. . . . . .
Trong mắt nàng phản chiếu bộ dáng Tần Yến Quy, gương mặt nàng không thể quen
thuộc hơn được nữa, hơi thở bắt đầu trở nên mơ hồ, Vô Tà khẽ thở dốc một hơi, không hề kêu rên ra một tiếng nào nữa, chỉ dùng hết khả năng ngưng mắt nhìn theo cái bóng mơ hồ. Bởi vì thở dốc, ngực của nàng cũng phập
phồng kịch liệt, áo bị mồ hôi lạnh thấm ướt, sềnh sệch dính vào trên
người, đã sớm hòa vào với máu thịt tràn ra. Vô Tà giật giật khóe miệng,
hình như cũng có chút cười nhạo sự nhếch nhác của mình vào giờ phút này, chậm rãi nhắm hai mắt lại. . . . . .
Tần Yến Quy ngưng động tác, mọi người cũng theo giờ khắc này mà nín thở, vô số đôi mắt đều dừng
trên người Tuyên vương Tần Yến Quy , có suy đoán, có khó tin, cũng có mờ mịt. . . . . .
Tuyên vương không mở miệng, Kiến đế cũng không có bất kỳ phản ứng nào, mọi người cũng không biết là nên đứng yên một chỗ
như vậy hay là nên tranh thủ thời gian người ta bị thương ngất đi mà mời thái y tới cứu nàng. Dù sao thân phận của Vô Tà cũng đặc biệt, mọi
người cũng không hiểu rõ, rốt cuộc Kiến đế có ý gì.
"Người tới, mang nước."
Trầm mặc, vô tận trầm mặc, cho đến khi Tần Yến Quy vẻ mặt lạnh nhạt phát ra
âm thanh thì mọi người mới có phản ứng, giống như mặt hồ đang tĩnh lặng, lại có người ném một tảng đá lớn vào.
Tuyên vương cho người mang nước tới, chẳng lẽ là còn muốn dội cho người đã ngất xỉu là Vô Tà tỉnh
lại, tiếp tục chịu hình hay sao? Cứ đánh tiếp như vậy nữa, Tần Vô Tà hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Tần Yến Quy này, bàn về tâm địa sắt đá, thế gian này, thật không ai bằng được hắn. . . . . .
Tần Xuyên nhíu nhíu mày, ánh mắt của hắn thủy chung đều đặt trên người Vô
Tà, chú ý từng cử động của nàng. Thấy nàng ngất xỉu, hắn buộc phải kiềm
chế cảm xúc của chính mình xuống, không làm ra bất kỳ phản ứng nào, cũng không nhúng tay vào chuyện của Tần Yến Quy. Hoàng hậu, Kiến đế đứng ở
bên cạnh cũng là luống cuống tay chân. Xem cách hành hình xong, lòng
người xem cũng rét lạnh. Sao trên thế gian này lại có người như Tần Yến
Quy chứ? Rõ ràng thanh nhã không nhiễm bụi trần, tựa như trích tiên,
nhưng khi ra tay, liền trở thành Tu La ma quỷ thật sự, lạnh lùng vô
tình.
Ngược lại là người luôn đối nghịch với Vô Tà- Tần Dung cũng không nhìn nổi nữa, chán ghét lui về phía sau một bước: "Đánh nữa sẽ
chết, nơi này là Đông cung của thái tử ca, không phải nơi để giết người, muốn chết thì đến nơi khác chết đi!"
Rốt cuộc, Kiến đế nâng nâng tay, sắc mặt khó coi. Tuyên vương tâm địa sắt đá muốn đùa giỡn, còn tự
cho mình là đúng? Kiến Đế cũng không hoài nghi một chút nào, nếu ông
không ngăn cản, chắc chắn sẽ có một chậu nước lạnh dội cho Vô Tà tỉnh
lại, tiếp tục thực hiện hình phạt.
Sắc mặt Kiến đế khó coi. Là
người nắm giữ hoàng quyền chí cao vô thượng*, đêm không thể say giấc,
lục đục đấu đá một đời, giờ phút này, lão hồ ly như ông vậy mà lại lộ ra vẻ mệt mỏi trước mặt con trai mình: "Thôi thôi, cũng chỉ là một đứa bé, trải qua nỗi đau da thịt lần này, cũng đủ để hắn lấy làm bài học khó
quên. Phạt cũng đã phạt, chuyện này cứ cho qua như vậy đi. Mau mời thái y tới xem một chút, nếu chậm chạp, sợ là tính mạng của hắn khó bảo toàn."
* Quyền lực không ai có thể sánh bằng.
Lời của Kiến đế vừa dứt, vẻ mặt vốn lạnh nhạt của Tần Yến Quy rốt cuộc chậm rãi gợi lên đường cong giễu cợt, môi mỏng giương lên, cặp mắt thâm thúy trong nháy mắt càng phát ra thâm trầm, đáy mắt không hề có ý cười, chỉ
còn lại đùa cợt cùng khinh miệt: "Nếu đã như vậy, nhi thần mang Tiểu
hoàng thúc trở về dưỡng thương."
Dứt lời, Tần Yến Quy liền vứt bỏ roi trong tay như giày rách, ném xuống đất. Mọi người thấy Tần Yến Quy
ném roi trong tay ra thì đều ngạc nhiên.
Roi hành hình này, quất
từ trên xuống dưới của người chịu hình, khiến thân thể nàng xuất hiện vô số vết thương nhưng lại làm rất sạch sẽ. Thủ đoạn của Tần Yến Quy đã
đạt đến mức xuất thần nhập hóa, số người bị y làm cho da tróc thịt bong
cũng không ít. Mặc dù trên người Vô Tà toàn là thương, thế nhưng trên
roi lại không hề bị dính chút máu thịt nào, còn Vô Tà thì ngược lại,
nàng bị Tần Yến Quy đánh đến máu chảy đầm đìa, cả người ướt đẫm giống
như bị dội nước. Vạt áo bào trắng của Tần Yến Quy lấm tấm máu, tựa như
đóa mai đỏ nở rộ mở trong tuyết hồng, đỏ thẫm đến quỷ dị. Nếu nhìn kĩ, ở trên áo còn lưu lại đầy vết máu.
Tần Yến Quy như không có việc
gì vẫn đi tới hướng Vô Tà bị trói, chân mày vẫn chưa từng giãn ra của
hắn bỗng buông lỏng trong nháy mắt, ánh mắt của mọi người đều tập trung
trên người của hai người, không ai có phản ứng. Tần Yến Quy làm như
không nghe thấy gì, đưa Vô Tà từ phía trên xuống, thân thể Vô Tà hơi
nghiêng, rồi ngã thẳng tắp vào người hắn. Tần Yến Quy giơ một tay ra,
liền giữ Vô Tà đang mất thăng bằng lại, còn một cái tay khác gỡ chỗ dây
thừng còn lại ra, lại lấy áo khoác của mình che trên người Vô Tà, khẽ
quấn lấy nàng, sau đó bế người lên.
Bởi vì thân thể Tần Yến Quy
bất tiện, động tác ôm ngang Vô Tà đi ra ngoài của hắn vô cùng chậm rãi,
nhưng cũng hết sức vững vàng. Đôi tay ôm Vô Tà, tựa như sắt thép mà vững vàng giữ lấy nàng, mỗi chỗ hắn đi qua, tất cả mọi người gần như đều
nhường đường cho hắn theo bản năng, không ai dám cản trở ở phía trước
hắn. D+Đ!LLQ₫
"Lão Tam." Lần này Kiến đế ngược lại không thể tiếp tục làm ngơ, lạnh lùng gọi hắn một tiếng: "Tuyên vương."
Bước chân của Tần Yến Quy dừng lại, trên tay vẫn duy trì động tác ôm Vô Tà.
Hắn không xoay người lại, chỉ thoáng nghiêng đầu, vẻ mặt lạnh nhạt và
khó lường: "Phụ hoàng còn có gì chỉ giáo?"
Kiến đế sửng sốt một
chút, chỉ cảm thấy trước mắt mình, người con trai với giọng điệu bình
tĩnh, thậm chí còn có thể coi là cung kính trong ngày thường, lại có thể làm cho người ta cảm thấy sợ hãi một hồi, ngay cả độ cong nhạt nhẽo nơi khóe miệng cũng giống như đều tràn đầy châm chọc.
Kiến đế nhíu
nhíu mày, chuyện này cứ kết thúc như vậy, là chính miệng ông nói ra. Hôm nay Tần Yến Quy cũng đã phạt Vô Tà, muốn Vô Tà ở lại trong cung dưỡng
thương, ngược lại có vẻ gượng ép, quân tử nhất ngôn, cũng không thể lật
lọng, huống chi ông còn là Đế Vương. Nghĩ đến đây, thật ra Kiến đế cũng
không nóng nảy, hiện tại ông vẫn không quên việc Tần Yến Quy còn có tác
dụng ngăn cản được thái tử bành trướng thế lực, cho nên cũng không muốn
làm khó hắn quá mức, khiến hắn thất vọng đau khổ, vậy cũng không được.
Ông phất phất tay, tóc mai hai bên dường như có nhiều sợi bạc trắng hơn
so lúc trước: "Thôi, ngươi cũng bị thương, thân thể cũng không khỏe, mọi việc không thể gượng ép, lệnh thái y trong cung cùng các ngươi trở về
phủ một chuyến. Chuyện phủ Tĩnh vương, trẫm tự sẽ xử trí."
Đương
nhiên, Tĩnh vương phủ còn đặt linh vị của Vô Tà kia mà. Tần Yến Quy
nhếch môi, cười như không cười, rốt cuộc cũng không cự tuyệt ý tốt phái
ngự y trở về cùng bọn họ của Kiến đế, liền gật đầu, nói một câu "Đa tạ
phụ hoàng", mang theo Vô Tà rời khỏi Đông cung, đi thẳng tới cửa điện,
không ai dám cản.
Tần Thương tỉnh hồn lại, lập tức kêu một tiếng
"Tam ca", sau đó đuổi theo, muốn nhận lấy Vô Tà đang bất tỉnh nhân sự từ tay hắn. Trong lòng lẫn trong mắt Tần Thương đều lóe lên sự đau lòng.
Thật ra thì trong lòng Tần Thương đối với hắn vẫn còn có chút oán khí,
cảm thấy Tam ca xuống tay quá độc ác, nhưng nghĩ đến Tam ca vì bảo hộ Vô Tà, khắp người cũng tràn đầy thương tích. Nhân vật phong hoa tuyệt đại
như Tam ca, trừ phi chính hắn không thèm để ý, thì người có thể gây tổn
thương cho người của hắn, thật sự là rất ít, sao có thể nhếch nhác giống như bây giờ, vết thương cũ chưa lành, lại thêm vết thương mới. Vì vậy
Tần Thương cũng không dám oán trách thêm câu nào.
Thật ra thì
nói, Tam ca xuống tay tự nhiên có chừng mực của hắn, tuy những vết
thương này của tiểu Vô Tà nhìn thì có vẻ nặng, nhưng nhiều nhất cũng chỉ là chút nỗi khổ da thịt, không phải thật sự động đến gân cốt, vết
thương trên người tiểu Vô Tà sao có thể so với Tam ca? Tam ca rốt cuộc. . . . . . Vẫn đau lòng Vô Tà . . . . . .
"Tam ca, để đệ bế nàng."
Trong lòng Tần Thương lo lắng về thân thể Tần Yến Quy. Thương thế của
Tam ca đã động đến gân cốt, lần trước hồi kinh, trên người đã bị thương, sau đó lại chịu khổ trong thiên lao, làm trễ nải trị liệu, mặc dù Tam
ca mình không quan tâm, nhưng chẳng lẽ Tam ca thật sự không chút để ý
tới thân thể chính mình, muốn phá hủy nó thì mới thỏa mãn?
Tần
Yến Quy nhàn nhạt nhìn Tần Thương một cái, không nói được, cũng không
muốn nói, nhưng lại làm cho Tần Thương không hiểu sao lại co rúm lại một chút, không tự chủ được mà yên lặng thu lại đôi tay hướng về phía Vô
Tà, sắc mặt cổ quái, ngay cả chính mình cũng có chút buồn bực, còn chưa
có tỉnh táo lại: "Tam ca, hay gọi kiệu tới đây đi."
Lần này, Tần Yến Quy ngược lại không hề cự tuyệt, lẳng lặng ném ra hai chữ: "Cũng được." DĐ¥L£QĐ
. . . . . .
Phủ Tuyên vương.
Sau khi bất tỉnh, Vô Tà đã từng tỉnh táo mấy lần, nàng chỉ cảm thấy, toàn
bộ thế giới đều trở nên hỗn độn, trước mắt tối đen như mực, không thấy
được bất cứ thứ gì, giống như nàng vĩnh viễn không ngừng đi trong bóng
tối mờ mịt, không ngừng đi, cũng không biết là đi được bao lâu, xung
quanh giống như không hề thay đổi, vẫn là một màu đen hắc ám như cũ.
Nàng không biết mình ở đâu, cũng không biết tại sao mình phải không
ngừng đi, mục đích là cái gì, không chỉ có toàn bộ thế giới trở nên hỗn
loạn, ngay cả chính nàng cũng giống như đã trở nên hỗn loạn, chỉ có thể
không ngừng mờ mịt đi về phía trước, không tìm được lối ra, nàng cũng sẽ mê man trong chớp mắt, quên mình rốt cuộc là ai. . . . . .
Đi
không ngừng không nghỉ trong bóng tối, giống như thỉnh thoảng có thể
truyền đến từng đợt âm thanh tạp nham, có rất nhiều người đang nói
chuyện, nói gì thì nàng không nghe được rõ ràng lắm, âm thanh lúc lớn
lúc nhỏ, chợt xa chợt gần, mơ mơ hồ hồ, không thể nghe rõ cái gì. Chỉ
chốc lát sau, liền có người ra ra vào vào, đến gần, lại đi xa, thật sự
rất ồn, cho đến khi tất cả giọng nói cùng tiếng bước chân ra ra vào vào
hoàn toàn cách khá xa, lúc này, hắc ám mới giống như trở nên trầm lặng.
Nàng đã tỉnh lại vài lần, sự hỗn loạn trong đầu cũng dừng lại trong chốc
lát, trói buộc trên người giống như đã được ai đó gỡ bỏ, thân mình bại
lộ trong không khí có chút lạnh, bốn phía hình như cố ý đặt lò sưởi, vì
thế nàng cũng cũng không cảm thấy quá lạnh, chỉ là mỗi lần có thứ gì đó
rơi khỏi người nàng thì hình như cũng dính ở da thịt của nàng. Mỗi một
lần động tới máu trên người, từng trận cảm giác đau nhói cũng sẽ khiến
cho nàng tỉnh táo lại trong nháy mắt, mờ mịt ngỡ ngàng mở mắt ra, hình
như có ánh sáng sáng chiếu vào, nhưng không duy trì được lâu. Mỗi lần
nàng cảm nhận được đau nhói tại vết thương do tháo gỡ trói buộc thì động tác liền dừng lại. Động tác rất nhẹ, cũng rất cẩn thận, mỗi lần như
vậy, Vô Tà lại dần dần mờ mịt nhắm mắt, lần nữa trở về không gian yên
tĩnh, tối đen như mực, sau đó động tác mới tiếp tục tiến hành, tuy
nhiên, đã dịu dàng hơn lần trước một chút. . . . . .
Dần dần
thích ứng từng trận đau nhói, Vô Tà liền không bị kích thích đến tỉnh
lại sau mỗi lần nữa. Một cảm xúc lành lạnh nhẹ nhàng chạm vào người
nàng, hình như là có người dùng thứ gì đó nhẹ nhàng lau chùi trên người
nàng, động tác rất dịu dàng, cố gắng không chạm vào vết thương. Vô Tà
thích ứng với cảm giác đau đớn này xong, sau đó cũng chỉ cau mày, mệt
mỏi không chịu nổi, cắn môi theo bản năng, không lên tiếng .
Trên lư hương, hương nhang làm giảm đau, ổn định tâm thần, nước ấm trong
suốt đã trở nên vẩn đục từ lâu, lại sai người cho đổi, có người thấp
giọng thở dài một tiếng trên đỉnh đầu của nàng, ngay sau đó, bàn tay hơi lạnh nhẹ nhàng đặt giữa lông mày nàng, vuốt lên hàng mi quật cường đang nhíu lại. Bàn tay kia dừng trên người nàng trong chốc lát, nhưng sau đó lại vẫn còn rút về, vô cùng cẩn thận bao trùm cái chăn lên người của
nàng. Sau đó, người này đứng dậy, tiếng bước chân, cũng chầm chậm mà đi
xa. . . . . .
Theo tiếng bước chân rời đi, chẳng biết tại sao,
trong lòng Vô Tà lại vô hình có chút mất mát, như có thứ gì, tự đáy
lòng nàng bị rút đi, trong đầu của nàng vẫn có chút hỗn độn cùng mờ mịt
như cũ, cũng không rõ loại cảm giác mất mát không giải thích được kia là chuyện gì xảy ra. . . . . .
Khi tỉnh lại một lần nữa, phiến nhang trên lò hương đã sớm tắt, trong phòng cũng không lạnh lẽo, thậm chí còn ấm áp hơn so với lúc lư hương tỏa
nhiệt vào ban đêm, thì ra là do thời tiết rất tốt, ánh mặt trời cũng rất nóng, ngay sau đó, cả phòng đều ấm lên . . . . . .
Cả người Vô
Tà mệt mỏi, nhưng do đã nghỉ ngơi cả đêm, tinh thần vậy mà phục hồi
không tệ so với dự đoán. Trừ thân thể mệt mỏi, đầu óc cũng đã khôi phục
tỉnh táo.
Mở mắt, đập vào mắt chính là màu đỏ thắm của dây treo
cùng màu xanh của rèm che, có chút xa lạ, trong không khí lại có một
loại cảm giác quen thuộc, mùi đàn hương nhàn nhạt, là hương vị nàng
không thể quen thuộc hơn được. . . . . .
Lần này Vô Tà tỉnh lại,
không lên tiếng. Trong nháy mắt, khi nàng tỉnh lại, nàng đã lập tức nhận thấy trên người mình không có một mảnh vải, nhưng thương tích khắp
người, giống như cũng đã được xử lý, một thân quần áo dính máu cũng
không biết đã bị vứt ở đâu, trên người cũng chỉ bao trùm một tầng lụa
rất nhẹ nhưng cũng vô cùng ấm. Đang nghĩ đến đây, cửa phòng đã bị người
đẩy ra, động tác của người mới tới rất nhẹ, hình như là sợ đánh thức
nàng.
Trên tay người đi vào từ bên ngoài bưng một chậu nước nóng, có lẽ là người thay thuốc cho Vô Tà. Vô Tà đã hôn mê cả đêm, người này
cũng bận rộn cả đêm, mặt mũi tiều tụy, hốc mắt cũng có chút lõm xuống,
là do cả đêm không ngủ vì quá lo lắng cho nàng đây mà.
Trong lòng Vô Tà ấm áp. Nàng đối với này tình cảm, đã sớm không phải là chủ tớ tầm thường. Tuy người này là phụ vương đưa cho nàng, vả lại tính tình trầm
ổn, trầm mặc ít nói, có lẽ do phụng dưỡng nàng từ nhỏ tới lớn, cho nên
sự quan tâm của nàng ấy đối với nàng không ai có thể so sánh. Trong lòng Vô Tà vô cùng cảm kích, cũng rất thương yêu Dung Hề.
"Dung Hề tỷ tỷ." Vô Tà nhẹ nhàng giật giật khóe miệng, cả người vẫn có chút vô lực, nhưng sắc mặt lại vô cùng nhẹ nhõm, vết thương này cũng không quá nặng, chứ đừng nói là thương gân động cốt (vết thương động tới gân cốt):
"Ngươi chăm sóc ta cả đêm."
Dung Hề sững sờ, thấy Vô Tà tỉnh,
trên mặt không thể ức chế toát ra biểu tình mừng rỡ, buông đồ trong tay xuống, vội lau đi mồ hôi trên trán Vô Tà, động tác rất dịu dàng: "Ngài
đã tỉnh? Có cảm thấy không khỏe ở đâu không?"
Vô Tà lắc đầu một
cái: "Ta không sao, Dung Hề tỷ tỷ, nhưng ngươi rửa sạch thương cho ta
xong, sao không tìm y phục đến cho ta thay?"
Lời này của Vô Tà
lại khiến Dung Hề dừng lại, trong lúc nhất thời thế nhưng không mở miệng trả lời, nét mặt nàng ấy có chút cổ quái, làm Vô Tà không hiểu: " Dung
Hề tỷ tỷ, ngươi làm sao vậy?"
Lúc này Dung Hề mới chợt hồi hồn, có chút gượng ép mà lắc lắc đầu một cái, vội vàng lấy y phục cùng thức ăn cho Vô Tà.
Tuy trong lòng Vô Tà có nghi hoặc, nhưng rốt cuộc cũng không quá để ý.
Dung Hề bị câu hỏi của Vô Tà làm cho luống cuống một hồi, không thể làm gì
khác hơn là giả vờ bận rộn, tránh vấn đề này đi. Nhưng một người nghiêm
túc, ít nói như Dung Hề lại cũng có khi đỏ, nàng nên nói thế nào cho Vô
Tà rằng những vết thương này của ngài ấy không phải là nàng xử lý mà là
tiểu vương gia làm?
Lúc đó, trời vẫn chưa sáng, nàng canh giữ ở
ngoài gian phòng này, nhưng có chút chần chừ, cũng không dám hành động
thiếu suy nghĩ, chỉ vì người đang ở trong phòng, chính là người tự tay
phạt Vô Tà- Tuyên vương. . . . . .
Khi đó, ánh mắt của hắn hết
sức chăm chú, lòng rối như tơ vò. Nàng (Dung Hề) chưa từng thấy người có tâm địa sắt đá như Tuyên vương sẽ có khi bất đắc dĩ như vậy, sẽ phải
thở dài như vậy, sẽ có vẻ mặt dịu dàng lại lộ ra thương yêu như vậy,
hoàn toàn thay thế sự lạnh nhạt vô tình trên khuôn mặt. . . . . .
Cho đến khi hắn ra khỏi phòng, nhàn nhạt nhìn nàng một cái, trong lòng Dung Hề không nhịn được lộp bộp rơi xuống, chỉ cảm thấy Tuyên vương biết
mình bắt gặp tình cảnh như vậy, cuối cùng thì có chút không biết làm
sao. Ai ngờ Tuyên vương nhìn nàng một cái xong lại không hề nói gì, chỉ
lẳng lặng để lại một câu "Vào đi, những vết thương còn lại của nàng nhờ ngươi", sau đó liền rời đi luôn. . . . . .
Những vết thương còn lại của nàng nhờ ngươi. . . . . .
Lời nói kia tràn đầy là tiếng thở dài cùng bất đắc dĩ. Trên mặt Tuyên vương lúc đó cũng có rất nhiều cảm xúc phức tạp, nhưng nhiều hơn là mờ mịt,
đúng, ngay cả hắn mình cũng có chút mờ mịt, hình như không hiểu, một tên đứa bé choai choai, tại sao lại có thể động tới tâm tình của mình.
Trong nháy mắt đó, Tuyên vương cơ trí khó lường giống như thần, là tồn
tại không giống bình thường, lại lộ ra vẻ mặt như vậy, làm Dung Hề cũng
không khỏi hoài nghi, có phải là bản thân nhìn lầm rồi hay không?