Trình Cẩn Ngôn dùng thời gian cực ngắn cho xuôi xuống toàn bộ những
chuyện mấy ngày gần đây, cậu nhỏ giọng nói: “Em không có thêm phiền phức cho chị.”
“...” Triển Ngưng đưa tay: “Đưa thuốc mỡ cho tôi.”
Trình Cẩn Ngôn cố chấp nói: “Chị, em không có thêm phiền phức cho chị.”
Tất cả mọi việc cậu làm đều trong phạm vi năng lực của mình, chẳng hạn như
đi rót nước cho cô, lấy cái bút, lấy đôi giày...vân...vân. Còn chuyện
khác như rót nước thì đổ cái cốc, chải đầu làm tóc rối, lấy khăn mặt lại đi lấy khăn tắm. Những chuyện khiến người khác phiền lòng đều là Triển
Minh Dương làm, nửa xu cũng không có liên quan đến cậu.
Trình Cẩn Ngôn hiểu rõ điều này, Triển Ngưng đương nhiên cũng hiểu rõ nhưng cô
cưng chiều Triển Minh Dương thành thói quen, không thể nổi giận với cậu
ta được.
Bởi vậy Trình Cẩn Ngôn vô tội bị liên lụy.
Triển
Ngưng bất đắc dĩ thở dài, mệt mỏi ngắt ấn đường(*), cho đến hôn nay cô
mới phát hiện Trình Cẩn Ngôn lại có chút cứng đầu, cứng đầu đến nỗi đụng phải nam tường cũng không chịu quay đầu.
(*) Ấn đường: Điểm giữa hai lông mày.
“Đúng, cậu không có gây thêm phiền phức nhưng mà Tiểu Dương lại học theo cậu,
cậu làm gì nó sẽ làm theo, như vậy gián tiếp tạo thành rất nhiều phiền
phức cho tôi, cậu có thể hiểu được không?” Triển Ngưng vuốt hai tay, “Vì vậy, cậu yên tĩnh một chút, nó cũng yên tĩnh một chút, tôi có thể trôi
qua dễ chịu một chút rồi, có hiểu được không? Dựa vào chỉ số thông minh
của cậu, tôi nghĩ cậu có thể hiểu được.”
Trình Cẩn Ngôn trưởng
thành sớm hơn so với các bạn cùng lứa tuổi, tiếp xúc với việc đời, vật
cũng nhiều, giao tiếp với cậu thỉnh thoảng sẽ xem nhẹ tuổi của cậu.
Một khoảng thời gian rất dài Trình Cẩn Ngôn không lên tiếng, cách xa nhau
khoảng cách hơn một mét, hình ảnh cậu đứng ở kia ảm đạm trong ánh sáng,
khẽ rũ đầu, buồn bực không lên tiếng như trái cà bị héo, đầu rũ dường
như giây tiếp theo có thể hóa thành nước.
Tròng mắt Triển Ngưng
xoay chuyển, khoảng thời gian im lặng kéo dài, đối với người này lương
tâm ít có xuất hiện một chút, tự nhủ: “Hình như mình nói hơi nặng, tiểu
mao đầu(*) này muốn khóc mình có thể sẽ bị đồng chí Lý đánh chết không?”
(*) Tiểu mao đầu: chỉ những người nhỏ tuổi tóc còn để chỏm.
Triển Ngưng không biết nên đồng cảm với cậu hay là đồng tình với chính mình,
còn như thu dọn tàn cuộc thế nào, cô lại không biết hành động ra sao.
Cuối cùng trong lúc suy nghĩ miên man chỉ có thể trừng mắt nhìn phản ứng của Trình Cẩn Ngôn sau khi bình tĩnh.
May mà Trình Cẩn Ngôn kiên cường hơn rất nhiều so với tưởng tượng của cô,
cậu không khóc, không ồn ào, chẳng qua là sử dụng nét mặt kiên cường
giống như khóc mà không phải khóc, phóng khoáng đi đến bên bàn, đặt
thuốc mỡ lên bàn.
Sau đó thanh âm run rẩy nói: “Xin lỗi chị.”
Cứ như vậy trong nháy mắt, Triển Ngưng suýt nữa mềm lòng rồi, may mà từ
đầu đến cuối có một chày gỗ đè ở tim cô, dù cho xung quanh nát vụn thối
rữa không thành hình dạng, cái chày gỗ kia vẫn vẹn toàn không hao tổn
gì, mưa gió không sợ đứng ở nơi đó.
Triển Ngưng gẩy gẩy thuốc mỡ, thuốc mỡ lăn hai vòng trên mặt bàn, cô bình tĩnh không dao động nói: “Ừ, đi ngủ đi.”
Sau đêm nay, cuộc sống xem như yên tĩnh, Triển Ngưng yên ổn đến lúc miệng
vết thương kết vảy tróc ra để lại một vết sẹo nhỏ đỏ tươi trắng mịn.
Tôn Uyển thở ngắn than dài: “Thật là tốt cậu được một cái dấu ấn thế này nhỉ, giống như có một dấu hiệu gắn liền với cậu vậy.”
Cô ấy nghĩ đến cái gì, những chuyện nát vụn trước đây trải qua phun ra:
“Không phải tớ nói chứ, tớ cảm thấy bát tự(*) của cậu và đứa nhỏ đó
không hợp nhau, mỗi lần có chuyện xui xẻo đều liên quan đến cậu ta, cậu
nhìn cậu xem, mới bao lâu đâu mà trên người bị thương hai chỗ rồi, cái
này vẫn còn muốn tiếp tục thêm nữa phải không?”
(*)Bát tự: tám chữ (giờ ngày tháng năm sinh viết theo Thiên can và Địa chi) Là một cách xem số mệnh của Trung quốc. Người mê tín cho rằng giờ, ngày,
tháng, năm con người được sinh ra đều bị Thiên can Địa chi chi phối. Mỗi giờ, ngày, tháng, năm sinh ấy được thay bằng hai chữ, tổng cộng là tám. Dựa vào tám chữ ấy, ta có thể suy đoán ra vận mệnh của một con người.
Theo phong tục cũ, từ khi đính hôn, hai bên nhà trai và nhà gái phải
trao đổi "Bát tự thiếp" cho nhau, còn gọi là "canh thiếp" hay "bát tự".
Trước mặt Triển Ngưng mở sách tiếng Anh làm ra vẻ, cô cầm bút bi tô màu người trên phim hoạt hình, con mắt cái mũi gương mặt dán cho một vòng đành
biến thành nai sừng tấm: “Vượt qua không được thì lo lắng, nếu không thì làm sao? Cậu dẫn đi?”
“Thật ra tớ rất muốn giúp đỡ nhưng không có can đảm, tớ vừa nhìn thấy đứa nhỏ đó thì đã sợ rồi.”
“Ừ.” Triển Ngưng giống như phát hiện ra vùng đất mới, bộ dạng thuốc nổ thần
bay gặp ai không vừa mắt liền nổ người khác ầm ầm thế mà lại sợ một đứa
bé? “Cậu càng lớn lại càng trẻ con nữa hả, đi sợ một đứa nhỏ tám tuổi,
sao không sợ chết cậu đi.”
“Đó là hắn thân với cậu, cậu thấy tên
khốn kia đùa giỡn nói chuyện với tớ chưa? Hàng ngày tớ với cậu gắn bó
giống như ngốc một chỗ, cũng không tính xa lạ đối với tớ, cậu nhìn cái
đức hạnh của cậu ta xem giống như tớ nợ cậu ta mấy trăm vạn. Tớ đã nói
với cậu, đứa nhỏ lớn lên xinh đẹp cũng vô dụng, che không nóng đúng là
một cái đồ sứ, ném đi càng sớm càng tốt.”
Con mọt sách Tống Dương mỗi ngày làm đề sống qua ngày, hoàn toàn không chú ý bọn họ nói cái gì, đỡ mắt kính lại xoay về.
Tôn Uyển ổn ào: “Đây là hạng người gì.”
Dù cho bọn họ là người thế nào, có thể thông minh nhanh nhẹn, có thể cứng
nhắc khó chịu, mọi việc đều thuận lợi, đều là một trong hàng vạn hàng
nghìn, từng chút từng chút tập hợp lại thành hệ thống khổng lồ.
Năm tháng luân phiên, ngày đêm thay đổi liên tục, thấm thoát Triển Ngưng cảm thấy hai đứa nhỏ bỗng nhiên lớn lên rất nhanh.
Một lần nào đó, Triển Minh Dương đứng nói chuyện bên cạnh cô, cái đầu thế
mà lại mau chóng đến vai của mình rồi, cô nghĩ thời gian trôi thật
nhanh.
Trong lớp, thành tích của Triển Ngưng không phải là tốt
nhất, nhưng có bản lĩnh, muốn thi đỗ cấp ba trong năm nay, Lý Tri Tâm
quan tâm sơ sơ tình hình học tập của cô nhưng mà mức độ quan tâm rất
nhỏ, chủ yếu thuộc về tự giác trước kia của Triển Ngưng.
Khi cuối tuần, mọi người dự định ôn tập giết thời gian trong thư viện. Đối với
Tống Dương mà nói, đây là chuyện thường ngày, đối với Triển Ngưng cũng
chẳng có gì là lạ, ngay cả Tôn Uyển cũng có chút khổ bức(*), cô ấy hoàn
toàn không ngồi xuống được, nói luôn miệng trong thư viện cũng không hay khiến cô có chút không chịu nổi nhưng không biết làm thế nào lừa bịp
thành tích mình. Lúc quan trọng nếu không liều mạng một phen nói không
chừng ngay cả trường cấp ba cũng thi không thi đỗ, chỉ có thể kiên trì
đi theo nhóm bọn họ đến đây.
(*)Khổ bức: ý chỉ đau khổ, ép buộc.
Nhưng mà đối với những chữ viết công thức kia cho dù Tống Dương nói bao nhiêu lần, Tôn Uyển đều đùa giỡn ra, cô ấy tương đối phiền não đối với lần
này.
Lúc đi về là buổi chiều, ngồi trên xe buýt đi ngang qua nhìn thấy một nhà máy sản xuất quần áo quy mô nhỏ, hai năm nay cũng không
thay đổi gì, hôm nay cổng nhà xưởng có treo một tấm gỗ nhỏ.
Đột nhiên Triển Ngưng nói: “Hôm nay tớ có chút việc, đi xuống trạm kế tiếp.”
Đùa giỡn Tống Dương đùa giỡn muốn bay lên Tôn Uyển ngừng nói: “Chuyện gì, cần tớ giúp một tay không?”
“Không cần, lát nữa các cậu đi trước đi.”
Tôn Uyển nhíu mày: “Một mình cậu có được không? Nếu cậu bị lừa bán thì tớ đi đâu tìm người đền cho em trai cậu.”
“Bớt quan tâm, dựa vào chỉ số thông minh bị lừa bán cũng chỉ có cậu.”
“Tìm chết!”
Sau khi Triển Ngưng xuống xe lại đi về không ít đường mới đến cổng nhà máy
sản xuất quần áo, cửa chính đóng chặt, phía trên treo tấm gỗ thông báo
tuyển người, Triển Ngưng quét mắt nhìn tin tức phía trên, đi vào từ bên
cạnh cửa nhỏ.
Người gác cổng là một ông cụ, đang cầm một cái siêu nước đang rót nước vào trong phích.
Triển Ngưng gõ cửa, chờ người nhìn sang nói: “Ông ơi, xin hỏi văn phòng tuyển người ở tầng mấy vậy?”
Ba tòa nhà xây dựng bố trí chữ chìm, ba tầng thẳng từ trên xuống dưới, bức tường bên ngoài là màu xanh dương nhạt, ngoài cùng bên trái là chỗ để
xe, đồ cầm đầy xe máy điện.
Ông cụ bảo vệ mặc áo len kim thủng
màu xám, ánh mắt hình như không tốt lắm, mắt híp lại quan sát trên dưới
người một lúc lâu, khàn giọng nói: “Cháu đi nộp đơn à? Ông nhìn cháu
vẫn còn nhỏ tuổi lắm.”
Triển Ngưng nở nụ cười: “Cháu kiếm ít tiền tiêu vặt trải nghiệm cuộc sống.”
“Đúng là tự làm khổ, tuổi đi học nên đến trường học thì tốt hơn, trải nghiệm
cuộc sống cái gì, suốt ngày nghĩ muốn cái gì là làm cái đấy, các cháu
đơn giản là đầu óc không sáng suốt.” Ông cụ bảo vệ lải nhải thật lâu,
sau khi mang chuyện bao đồng này nâng cao một cảnh giới cuối cùng chỉ
hướng đi cho Triển Ngưng.
Triển Ngưng theo chỉ dẫn đi lên, phòng
hành chính ở tầng 3, phụ trách phỏng vẫn là một phụ nữ trung niên, ăn
mặc sặc sỡ, tóc cũng lộn xộn, không biết rõ tình hình vừa nhìn thấy còn
tưởng rằng cô ta là người quét dọn vệ sinh.
Phản ứng đầu tiên khi nhìn thấy Triển Ngưng là cau mày, tiếp theo nói chính là: “Chúng tôi không nhận lao động trẻ em.”
“...” Triển Ngưng thật tình không nghĩ đến nhìn qua nhà xưởng sản xuất quần áo không chính quy thế mà lại rất có nguyên tắc.
Cô muốn tranh thủ một ít cơ hội cho mình nhưng thực đáng tiếc đối phương
không cho cô có cơ hội mở miệng, gãi gãi đầu xoay người đi thẳng về
phòng làm việc.
Liên đới Triển Ngưng cũng chưa được ngồi, đứng ở hành lang hai giây đã bị người cho một phiếu bác bỏ.
Cũng không cảm thấy có nhiều thất bại, ban đầu ôm tâm trạng thử một lần, có
thể thành công là cực tốt, không được cũng không sao.
Chẳng qua là muốn làm quần áo thật tốt, chuyến đi này không đơn giản chỉ biết vẽ tranh và phối hợp màu sắc, còn cần tích lũy kinh nghiệm thực hành
rất lớn, lớn như trên mặt vật liệu in hình, nhỏ như xe chỉ khâu cúc áo,
mà cái cô thiếu chính là cơ hội thực hành.
Triển Ngưng nghĩ: “Chờ một chút đi, còn có thời gian mà.”
Ngày kế tiếp đến trường học, Tôn Uyển còn chưa đến, Triển Ngưng vừa ngồi xuống.
Tống Dương xoay người qua hỏi: “Ngày hôm qua cậu đến nhà máy sản xuất quần áo có phải không?”
Triển Ngưng cầm cặp sách bỏ vào ngăn kéo, bất ngờ liếc mắt nhìn cậu ta nhưng
không thừa nhận cũng không phủ nhận: “Sao cậu nói như thế?”
Tống Dương do dự một lúc: “Tớ để ý thấy cậu nhìn chằm chằm vào nhà máy sản xuất quần áo đó.”
Triển Ngưng: “Không hổ danh ủy viên học tập, năng lực quan sát đúng là trâu bò như vậy.”
Tống Dương ngượng ngùng cười, cậu ta còn nhớ chyện Triển Ngưng mua sách
thiết kế quần áo trước kia: “Cậu muốn làm việc ở đó sao?”
Triển Ngưng cầm sách giáo khoa ngữ văn dự định học thuộc lời thơ: “Người ta không nhận lao động trẻ em.”
Tống Dương gật đầu hiểu: “Nhưng mà nói đến làm quần áo, bên kia nhà của tớ
có biết một bác thợ may rất lợi hại, có nhiều người hỏi thăm đến đây
nhưng mà bác ấy không dễ dàng làm quần áo cho người khác, muốn làm cũng
chỉ làm một bộ, tất cả không làm lại nữa.
Bây giờ nghề sản xuất
quần áo cơ bản đều tương đối module(*) hóa, tại nguyên do trên cơ sở
chút ít làm thay đổi, bỏ vào dây chuyền sản xuất, hàng loạt công nhân
sản xuất hàng loạt cũng không có cái nghệ thuật gì có giá trị. Dĩ nhiên
trên mọi phương tiện kỹ thuật, ngay cả bản vẽ lúc đầu xuất hiện không
nhất định có một người tiếp nhận mà là phân phát xuống các khu khối, như vậy làm cho sản xuất quần áo trở nên càng cơ giới hóa(*) không có cách
nào linh hoạt.
(*)Module: Có thể hiểu Module là một đơn vị riêng, nhiều module tạo thành một tổng thể,
mỗi module thực hiện một chức năng khác nhau, cùng phối hợp với nhau để
hoàn thiện toàn bộ công việc.
(*)Cơ giới hóa: Sử dụng máy móc thay cho hoặc giảm nhẹ cho lao động chân tay và tăng hiệu suất
Giống như Tống Dương nói đến bác thợ may, từ đầu bản in đến cuối sửa sang là
(ủi quần áo) do một người lao động hoàn thành, kỹ thuật vững vàng lão
luyện bảo bối thế này xã hội ngày nay đã gặp rất ít.
Trong nháy mắt hai mắt Triển Ngưng sáng ngời: “Chủ nhật này cậu đưa tớ đi xem một chút đi.”
Cô bất thình lình ra quyết định làm cho Tống Dương bối rối hai giây, nói:
“Tính tình bác ấy tương đối cổ quái, với lại cũng chưa bao giờ thuê
người làm.”
“Không có việc gì, cậu dẫn tớ đi xem một chút.”
Tống Dương do dự một chút, lúng túng gật đầu.
Hôm nay chủ nhật, Triển Ngưng cố ý dậy thật sớm, nghĩ thừa dịp mấy vị trong nhà còn chưa dậy mở miệng mà chuồn ra cửa trước, tránh cho sau đó phải
mang theo đứa nhỏ, Lý Tri Tâm muốn gọi điện đến chất vấn tìm một cái cớ
thích hợp cho qua cửa ải.
Kết quả vừa mới đi ra khỏi phòng thì nhìn thấy một tượng Phật nhỏ ngồi.
Trình Cẩn Ngôn đang cẩm quyển sách ngồi trong phòng khách một mình, nghe thấy tiếng động ngẩng đầu nhìn sang, trên mặt nhanh chóng thoáng qua vẻ ngạc nhiên, bây giờ cũng khoảng hơn sáu giờ, thời gian thường ngày Triển
Ngưng sống mơ mơ màng màng, hôm nay tương đối thần kỳ.
Triển Ngưng đi đến mắt nhìn: “Tiếng Pháp?”
“Dạ.” Trình Cẩn Ngôn trả lời, dừng lại một chút sau giải thích nói, “Trợ lý Nghiêm nói phải xem xong tháng này.”
Hàng tháng, tiểu thiếu gia nhà giàu đều có nhiệm vụ học tập, ăn nhờ ở đậu
đồng thời sắp xếp cao cấp cũng không thể chậm theo kế hoạch, nhìn từ
phương diện này Triển Ngưng rất đồng tình với cậu.
Triển Ngưng đeo một cái túi bên người, sửa soạn sạch sẽ, bộ dáng muốn đi ra ngoài.
Ngày cuối tuần mọi khi, Triển Ngưng sẽ dẫn bọn cậu ra ngoài đi dạo một vòng, Trình Cẩn Ngôn cũng không thấy kinh ngạc, tự giác để sách xuống: “Ra
ngoài ngay bây giờ sao?”
Triển Ngưng: “...”
Trình Cẩn Ngôn muốn đi đổi giày theo.
“Ai ai ai!” Triển Ngưng kéo cậu lại, vẻ mặt có chút khống chế không được lúng túng
Chuyện lén lút chuồn đi ra ngoài vừa vặn bị chộp được rõ là xấu hổ một chút,
hơn nữa đứa nhỏ này đã lớn thêm hai tuổi rồi càng hiểu chuyện hơn so với trước kia.
“Cái này kia...” Triển Ngưng ho nhẹ một tiếng, “Đợt lát nữa tôi có chút việc phải đi ra ngoài, cho nên...”
Triển Ngưng liếc mắt nhìn về phía Trình Cẩn Ngôn, mắt Trình Cẩn Ngôn đen trắng rõ ràng mở to ngây thơ nhìn cô.
Triển Ngưng suy nghĩ một chút: “Như vậy đi, tôi đưa cậu ra ngoài đi ăn sáng,
sau đó đưa cậu về, gặp mẹ tôi thì nói với bà là bạn học tôi đến đây gọi
tôi đi nhé.”
Trình Cẩn Ngôn: “Gọi chị đi làm gì?”
“Đi ôn tập bài tập.”
Trình Cẩn Ngôn chớp chớp mắt.
Triển Ngưng chú ý đến thời gian, nhanh chóng nhìn vào mắt cậu hỏi: “Cậu hiểu ý của tôi chưa?”
Trình Cẩn Ngôn gật gật đầu: “Muốn em nói dối giúp chị.”
“...” Triển Ngưng mấp máy môi, “Được rồi, là ý này hiểu không? Đến lúc đó
biểu hiện tự nhiên một chút, chuyện này đừng nói với tiểu Dương.”
Triển Minh Dương ngoan đúng là ngoan nhưng không đáng tin được, dễ dàng lỡ miệng nói ra.
Trình Cẩn Ngôn lại gật đầu.
Hai người đi ra ngoài, hai bên đường phố có không ít tiệm ăn sáng, trên đường đi còn có thể mơ hồ ngửi được mùi dầu chiên.
Triển Ngưng: “Cậu muốn ăn gì?”
Trình Cẩn Ngôn: “Bánh bao, sữa đậu nành.”
“Ngày hôm qua cậu cũng ăn món này có phải hay không?” Lúc Lý Tri Tâm lười nấu ăn ở nhà sẽ giao cho bọn họ mua về, trong ấn tượng của Triển Ngưng đã
thấy bánh bao nhiều lần rồi.
“Dạ.” Trình Cẩn Ngôn nói, “Bánh bao nhà đó ăn rất ngon.”
“Cho dù ăn ngon nhưng ăn nhiều cũng bị ngán.”
“Không đâu.” Trình Cẩn Ngôn cường điệu nói, “Em ăn sẽ không ngán.”
Triển Ngưng quay đầu nhìn cậu một cái, người này không có hẹp hòi như trước
kia, tính cách nóng nảy tốt hơn một chút, gặp mặt mấy người Tôn Uyển
quen thuộc cũng có thể cho sắc mặt tốt nhưng chỗ nào đó lại trở nên càng cố chấp, nhận định đồ gì đó thì một mực không thay đổi, thế này không
biết là tốt hay là xấu.
Trong tiệm ăn sáng, hai người ngồi đối mặt nhau, một người gặm bánh bao, một người cắn cơm nắm, ăn rất vui vẻ.
Cái bàn bên này có vẻ thấp, Triển Ngưng ngậm cơm nắm nhai miếng thịt bên
trong. Ở dưới bàn, chân vô ý thức duỗi ra, đá thẳng đến đùi Trình Cẩn
Ngôn.
“Ôi chao, ngại quá.” Triển Ngưng không ngẩng đầu, nói mơ hồ không rõ.
Trình Cẩn Ngôn nhìn về phía cô, nhìn thấy khóe miệng Triển Ngưng dính hạt
cơm, đối phương vẫn còn không biết ăn rất vui vẻ, cậu do dự một chút:
“Chị.”
“Hả?”
“Trên mặt dính hạt cơm rồi.”
Triển Ngưng vội vàng đưa tay lau đi.
“Không phải bên này.” Trình Cẩn Ngôn nói.
Triển Ngưng lại giơ tay khác lên lau.
“Không phải.” Trình Cẩn Ngôn nhìn cô một tay nắm cơm nắm, một tay cầm thìa bộ
dáng rất bận rộn, trực tiếp đưa tay đến, “Là chỗ này.”
Hành động
này có chút bất ngờ, đợi người ngồi lại Triển Ngưng vẫn còn thất thần.
Tay Trình Cẩn Ngôn rất lạnh, chỗ khóe miệng bị cậu chạm qua giống như ở
dưới bị khối băng đông lạnh không thoải mái, cô lè lưỡi liếm liếm chỗ bị cậu chạm qua, cúi đầu tiếp tục ăn đồ ăn.
Hai năm trôi qua rất
bình yên, Triển Ngưng không cố đi nhớ lại những chuyện phiền lòng đời
trước, hơn nữa Trình Cẩn Ngôn càng nhu thuận nghe lời lại ngày ngày tận
lực lấy lòng chính mình hơn so với đời trước, nhìn người này cũng thấy
vừa mắt hơn rồi.
Từ tiệm ăn sáng đi ra ngoài, một lần nữa Triển
Ngưng đưa người về, giờ này Lý Tri tâm cũng nhanh thức dậy, khi ra thang máy Triển Ngưng dặn dò nói: “Nhất thiết đừng quên lời tôi đã nói với
cậu, ghi nhớ kỹ đấy.”
Trình Cẩn Ngôn: “Vâng, vậy khi nào chị về?”
“Không biết, muộn nhất là gần tối.”
Trình Cẩn Ngôn trầm mặc một chút: “Chị muốn đi đâu?”
Lông mày Triển Ngưng nhướn lên: “Nói cho cậu, cậu cũng không biết. Mau vào nhà đi.”
Trình Cẩn Ngôn chảy cối không nhúc nhích.
Triển Ngưng lên tiếng thúc giục: “Mau vào đi!”
Trình Cẩn Ngôn nhỏ giọng nói: “Em đi cùng có được hay không?”
“Chậc!” Triển Ngưng khó tin nhìn cậu, “Tôi vừa mới nói với cậu như thế nào? Cậu xem lời nói của tôi như gió thoảng qua tai rồi hả?”
Trình Cẩn Ngôn lắc đầu chậm rãi: “Không có, là em...”
“Không có là được.” Triển Ngưng ngắt lời cậu, sau đó phiền chán phất phất tay, “Đi, đi đi, mau vào đi.”
Trình Cẩn Ngôn vẫn còn do dự nhìn cô.
“Đi vào đi!” Triển Ngưng nói.
Lại giằng co gần nửa phút, cuối cùng Trình Cẩn Ngôn không tình nguyện đi vào.
Triển Ngưng sốt ruột mắt nhìn cửa chống trộm đã đóng lại, trong lòng lo lắng
biểu hiện của Trình Cẩn Ngôn khi lát nữa đối mặt với Lý Tri Tâm, nhưng
mà không để cho cô nghĩ nhiều, nhìn lại thời gian, quay người vào thang
máy.
-
Dựa vào địa chỉ Tống Dương cho cô ngồi xe đi, ở chỗ cửa ngã ba nhỏ nhìn thấy bóng dáng cậu ta.
“Tính tình bác đó thật sự không tốt lắm, trong lòng cậu biết trước ngọn nguồn.”
Trong lúc đi, Tống Dương vẫn còn lo lắng dặn dò, xem cậu ta có chút khẩn
trương, bả vai co lại vào trong, giống như ngày trước bị thầy cô giáo
điểm danh phê bình.
Triển Ngưng cũng không giải thích được tại
sao lúc nào người này cũng bày ra bộ dạng luôn sẵn sàng bị đánh: “Cậu
thả lỏng một chút, người đó tính tình kém đi nữa cũng là người sẽ không
ăn cậu.”
Tống Dương câu nệ cười một cái, đi đến nói: “Hôm nay cậu không cần phải trông các em của cậu sao?”
Vừa nhắc đến chuyện này Triển Ngưng lại đau đầu, khoát tay nói: “Tớ lén đi ra ngoài, dù sao mẹ tớ ở nhà, không có việc gì.”
Cửa hàng của bác thợ may đó ở chỗ sâu nhất trong một cái hẻm nhỏ, kết cấu
dạng gác nhỏ hai tầng chất gỗ, khá lâu rồi, nhìn qua cũ nát vô cùng, cửa treo lên một tấm gỗ mốc, trên đó ghi: Quán Phù Tô, cửa hàng Kiều Tùng.
Chữ nhấc lên này ngược lại rất phong nhã.
Tống Dương nói: “Bác thợ may đó tên là Chung Kiều Tùng, mọi người ở đây gọi ông ấy là Tùng gia(*).
(*)Cách xưng hô tôn kính
Triển Ngưng gật đầu, lại chỉ tay vào nhà kia: “Nhà này nguy hiểm quá! Một cơn gió thổi qua là đổ gục.”
Tống Dương cười một cái: “Đúng là rất lâu, nghe nói mấy năm trước từng bị ngập trong nước.”
“...” Triển Ngưng, “Căn nhà kiên cường.”
Đến gần mới phát hiện cấu tạo nhà này có chút khác thường, bên trong không
có phân chia ra ngăn cách các phòng, chính giữa là một cái hộp lớn, ba
mặt dựa vào tường đều là ngăn tủ, trên ngăn tủ phân loại sắp xếp các
loại vải vóc, đồ trang sức cùng với công cụ, dĩ nhiên từ dáng vẻ của các thứ kia có thể thấy được để vô cùng tùy ý, còn có một mặt để không ít
máy may trang thiết bị bộ máy, ở giữa bày ra một cái bàn dài, chồng chất một ít bán thành phẩm.
Triển Ngưng ghé vào cửa sổ nhìn một vòng: “Không phải có hai tầng sao? Cầu thang ở đâu?”
Tống Dương chỉ tay về phía góc: “Ở bên ngoài, đến cửa nhỏ hướng Bắc, bên cạnh có cầu thang.”
Triển Ngưng: “Ăn ở đều ở đây sao?”
Tống Dương: “Đúng vậy, phía sau còn có một cái sân nhỏ nên ở bên kia nhưng mà tớ chưa từng đi vào.”
Triển Ngưng gật gật đầu, nhìn bốn phía mới lạ, qua một lúc lâu, từ trong cánh cửa nhỏ này có một người đi ra, quả thật có chút lớn tuổi, mặc áo dài
màu đen, tóc màu xám trắng chải cẩn thận tỉ mỉ ở phía sau, để thắt nút
chùm râu dê cùng màu, khớp xương gầy rõ ràng, lại rất cao, lưng thẳng
dường như chỉ thoáng cong một chút có thể bị bẻ gãy.
Nhìn qua người này không giống thợ may, ngược lại giống như cao nhân ẩn cư ra khỏi trần thế, rất có phong thái thần tiên.
Triển Ngưng nhạy cảm tóm Tống Dương đến bên cạnh khi nhìn thấy người này co rúm lại, cô kì quái nhìn cậu ta một cái.
“Bá!”
Bỗng chốc Triển Ngưng nghiêng đầu qua, vải dệt màu xanh thẫm ở trên không
trung xẹt qua một cái lên và xuống. Người thợ may không thấy hai người
này hình như phải một tay túm một đầu tấm vải bố, một tay cầm cái kéo
lớn màu đen bắt đầu làm việc, ông ta cúi đầu nhìn chằm chằm tấm vải,
dùng tay đo đạc mấy cái sau đó rất nhanh cắt xuống.
Đây là... cắt tấm vải?
Trực tiếp bắt đầu khi không có bản vẽ mẫu đồng thời chưa làm cơ sở cố định?
Triển Ngưng hết sức ngạc nhiên dường như không có cách nào khống chế được nét mặt.
Không thể nào, không thể có chuyện này, phải là cắt thô, chắc chắn vẫn còn sửa chữa kỹ càng.
Triển Ngưng giữ thái độ nghi ngờ thật lớn nhìn chằm chằm động tác của đối
phương nhưng mà mấy cái động tác tiếp nữa, đối phương bỗng nhiên cầm kéo để xuống, vớt lên mấy miếng vải đi đến bên kia là (ủi) xuống sau đó
ngồi vào sau máy may, “Rào rào rào” may.
Từ đầu đến cuối không
đến một giờ làm ra một bộ quần áo nhìn không ra là dùng làm gì, quần áo
không lớn, trang trí hai cái nút áo.
Ông ta giơ lên kiểm tra, dường như xem ra rất vừa lòng, sau đó hô to về phía cửa sau: “Tiểu Khúc.”
Mười giây sau, một con Labrador choai choai vẫy đuôi chạy vào.
Triển Ngưng: “...”
Chung Kiều Tùng mặc bộ quần áo đó lên người con chó, ra lệnh cho nó xoay hai
vòng, vô cùng vừa vặn, hoàn toàn không ảnh hưởng đến dáng đi tự nhiên
của con chó.
“Được rồi, lần sau biểu hiện tốt thì làm cho mày một bộ nữa, quay về đi.”
Tiểu Khúc cũng không đi, quấn lấy ông ta, lại xoay vài vòng, nằm sấp tại chỗ.
Chung Kiều Tùng không để ý đến nó, cầm khăn lông ở góc bàn lau tay, sau đó
cuối cùng lòng từ bi thưởng thức hai cái nấm vẫn luôn ở bên cửa sổ.
“Tiểu Dương!”
Tống Dương vô ý thức thẳng lưng: “Tùng gia.”
Chung Kiều Tùng cười khẽ một tiếng, bởi vì gầy mà rõ ràng không tốt vì nụ
cười này mà hòa tan không ít: “Một đứa trẻ như cháu gọi Tùng gia cái gì, gọi như thế không hợp, gọi bác ngược lại thích hợp hơn.”
Chung Kiều Tùng: “Cháu đứng mãi ở cửa hàng của bác làm cái gì? Đi về muộn cẩn thận lại bị đánh.”
Bị đánh?
Triển Ngưng kinh nghi(*) nghiêng đầu nhìn Tống Dương, Tống Dương bị cô nhìn
như vậy, tức khắc càng khẩn trương, mặt đỏ lên, khó khăn nói: “Cháu...
Bạn cháu thích làm, làm quần áo cho nên mới đến xem nơi này của ngài,
xem.”
(*)Kinh nghi: kinh ngạc + nghi ngờ
Chung Kiều Tùng: “Tôi đây không có cái gì hay mà xem, tôi cũng không nhận học trò, lúc này các cháu nên nhanh đi về học tập cho giỏi.”
Ông ta để khăn lông xuống, hai tay sau lưng, thong thả nhìn về phia Triển Ngưng.
Triển Ngưng bị dáng vẻ thế ngoại cao nhân ép sát, tạm thời không biết nói cái gì thích hợp.
Nhưng mà đối phương hình như không nghĩ muốn cô phải nói cái gì, ngược lại đi trở về sau bàn làm việc một lần nữa, cầm tài liệu phía trước để sang
bên cạnh, để tập phong bì notebook màu đen trước mặt lật xem.
Triển Ngưng quay đầu về phía Tống Dương đứng thẳng lo lắng nói: “Cậu có việc thì đi trước đi, một mình tớ không sao đâu.”
Tống Dương đắn đo không chắc nhìn cô.
Triển Ngưng do dự nói: “Cậu về nhà muộn bị mắng à?”
Vẻ mặt của Tống Dương lập tức biến đổi có chút phức tạp, ánh mắt cậu ta
đẩy xuống, nói lấp lửng: “Trong nhà tương đối quản nghiêm.”
“Ừ.”
Triển Ngưng gật đầu, “Vậy cậu đi về đi, tớ đợi lát nữa cậu gửi tin tức
xong, nhưng mà cậu cũng không cần cố ý đến tiễn tớ, tớ biết đi như thế
nào.”
Tống Dương suy nghĩ vài giây: “Tớ đi về một chuyến, nếu như không có việc gì sẽ lại qua đây, cậu định ở đây xem bao lâu?”
Thực ra cậu ta thấy Triển Ngưng ở lại đây không có ý nghĩa gì lớn, nhìn
không rõ không nói, cho dù nhìn rõ, đối phương không chỉ dẫn nhiều, cô
cũng rất khó biết làm.
Triển Ngưng nhìn vào trong mắt, lực chú ý
Chung Kiều Tùng vẫn ở trên notebook như cũ: “Khó mà nói, nói không chừng đi ngay lập tức.”
Đợi Tống Dương đi khỏi, Triển Ngưng tiếp tục
nằm bò ở bên kia, Chung Kiều Tùng xem bút ký xem rất nghiêm túc, theo
như ngày trước những người khác thường lệ đối chiếu số liệu làm ra bản
mẫu, sau đó cắt vải, đối với cuốn vở say sưa trong thời gian dài giống
ông ta cũng không quá khó hiểu.
Khi Triển Ngưng đang chờ nhanh
mất đi kiên nhẫn thì đối phương cuối cùng có động tác khác, cầm cuốn vở
tiện tay ném ra, chọn một tấm vải dệt tơ tằm màu đỏ rượu để trên bàn làm việc, dùng sức đẩy ra bên ngoài, xếp vải lăn đi xa, trong nháy mắt làn
sóng màu đỏ bao trùm toàn bộ ở bàn làm việc lớn.
Chung Kiều Tùng cầm lấy cái thước mềm treo lên trên, sau đó cúi người viết viết vẽ vẽ trên vải dệt.
Triển Ngưng sững sờ một lúc lâu mới phản ứng được, ông ta đối chiếu số liệu
cắt may trực tiếp trên mặt vải bố, nói cách khác chính là vẽ mẫu thiết
kế trên vải dệt.
Triển Ngưng chưa từng thấy thao tác lớn mật như
thế, càn rỡ như thế. Tất nhiên có thể làm đến việc này cũng đủ chứng
minh trình độ kỹ thuật cắt quần áo của người này vượt trội.
Tim Triển Ngưng đập nhanh một chút, độ nóng huyết dịch cũng bắt đầu tăng lên, cô cảm thấy rất có ý nghĩa.
Sau ngày hôm đó chỉ cần có thời gian Triển Ngưng chạy về phía bên này, cô
vẫn đứng ở chỗ cửa sổ theo dõi quá trình Chung Kiều Tùng làm ra quần áo
như xem một bộ phim như trước, cũng không có ý muốn đi xâm phạm chút
nào, đối phương cũng không có yêu cầu muốn nhận xét.
Bọn họ phân biệt rõ ràng chuyện mình muốn làm, vừa không quấy rầy lẫn nhau vừa có liên hệ với nhau.
Về việc thỉnh thoảng Triển Ngưng thỉnh thoảng biến mất không rõ nguyên do, Lý Tri tâm tương đối có ý kiến, không những Lý Tri Tâm có ý kiến mà hai đứa nhỏ cũng có ý kiến khá lớn, Triển Ngưng không có ở nhà, bọn họ cũng không đi ra ngoài đi dạo.
Nhưng cho dù như thế cũng không áp chế được bước chân Triển Ngưng muốn chạy như điên ra ngoài, cho đến buổi
sáng ngày nào đó nhận được điện thoại của Lý Tri Tâm.
Triển Ngưng ngạc nhiên: “Không thấy Trình Cẩn Ngôn rồi?”