Lý Tri Tâm lo lắng nói với điện thoại:
"Đúng, nãy giờ mẹ không thấy đi với ai cả. Trước kia đều ngoan ngoãn ở
nhà đọc sách, vốn mẹ còn tưởng rằng thằng bé hôm nay dậy trễ nên còn
đang ngủ, kết quả chờ tiểu Dương dậy mới phát hiện người không ở đây."
"Chuyện này..." Triển Ngưng mờ mịt "Có thể đang chơi ở dưới tầng chung cư hay không?"
Lý Tri Tâm: "Trước hết mẹ ra ngoài tìm thử, con cũng nhanh chạy về đi."
Nói xong liền cúp điện thoại.
Triển Ngưng bỏ điện thoại di động vào cặp sách, trước khi đi lại liếc nhìn
vào trong, Chung Kiều Tùng đang tựa vào bản làm việc uống trà, ánh mắt
cũng đúng lúc đặt trên người cô.
Triển Ngưng mở miệng nói câu đầu tiên: "Sư phụ, cháu có việc về nhà một chuyến, xử lý xong lại tới."
Chung Kiều Tùng "A" một tiếng, dường như không ngờ với hứa hẹn của cô.
Chỗ bên này thật sự cách chỗ của Triển Ngưng không tính là xa, chỉ là đến
được bến xe phải mất không ít thời gian cộng thêm bên này tương đối
nhiều ngõ nhỏ, thời gian quẹo trái quẹo phải cũng nhiều hơn.
Triển Ngưng ôm cặp sách vội vàng chạy ra ngoài. Cô không nghĩ ra Trình Cần
Ngôn sẽ chạy đi đâu, cái người luôn là cục cưng nghe lời trong mắt người khác tại sao lại đột nhiên bỏ nhà ra đi? Không nói một tiếng liền chơi
trò biến mất định rời nhà trốn đi à? Thế nhưng cũng không xảy ra chuyện
gì mà, ít nhất gần đây cô cũng chưa thể hiện thái độ với cậu. Chỉ cần
không phải vấn đề do cô thì những người khác càng không có khả năng vênh mặt sai khiến cậu. Chẳng lẽ sinh hoạt thiếu cái gì cho nên mới chạy đi
mua? Nhưng hình như cũng không đến mức thế, thấy cậu hàng ngày vẫn yên
phận không đòi mua gì mà.
Triển Ngưng với cả đống suy nghĩ rối loạn vội vàng chạy ra ngoài.
Bên cạnh cửa hàng may vá còn có một ngã rẽ hướng Bắc cạnh một con sông nhỏ. Chỗ ngã rẽ có một khu nhà nhỏ đối diện xây một chỗ nghỉ chân. Triển
Ngưng nhìn không chớp mắt chạy như điên về hướng Nam, hoàn toàn không
thèm liếc mắt nhìn khu nghỉ chân kia.
Chờ đến khi chạy được hơn
mười mét dường như cô nghe được có người gọi. Bước chân cô bỗng dừng lại hoài nghi có phải mình nghe lầm hay không.
"Chị!" Lại có tiếng người gọi.
Triển Ngưng lập tức xoay người liền nhìn thấy Trình Cẩn Ngôn đang đứng trong
đình, đầu đội chiếc mũ lưỡi trai màu đen, lưng đeo cặp sách nhỏ, trước
ngực lại còn treo một cái bình nước nhỏ, mẹ nó, công tác chuẩn bị cho
việc đi xa khá đầy đủ đấy.
Triển Ngưng vừa thấy quần áo và đồ
dùng của cậu thì càng tức giận. Cô đi đến gần đánh giá người kia từ trên xuống dưới. Cậu nhóc toàn vẹn không thương tật gì chớp đôi mắt to đầy
hồn nhiên, vẻ lấp lánh lấp lánh khiến Triển Ngưng hận không thể quạt một cái khiến cậu bay đi.
Sau một lúc cô mới bình ổn, đầy khó tin hỏi: "Làm thế nào mà cậu ở đây được?"
Trình Cẩn Ngôn: "Em đi theo chị tới."
"..." Vốn Triển Ngưng muốn hỏi tại sao lại đi theo cô nhưng sau lại nghĩ đến
một vấn đề còn thực tế hơn, "Tại sao cậu tới cùng tôi được? Tôi không
thấy cậu lên xe công cộng."
Trình Cẩn Ngôn: "Gọi xe đi theo."
"Ss!" Triển Ngưng cắn cắn môi dưới "Có phải cậu có bệnh hay không?"
Trình Cẩn Ngôn bĩu môi, cúi đầu bật nắp bình nước.
Triển Ngưng: "Cậu không nói một tiếng mà chạy ra ngoài không sợ người trong
nhà sẽ lo lắng sao? Ngày thường trông cậu cũng bình thường, hôm nay bị
trúng gió gì à?"
Trình Cẩn Ngôn nhỏ giọng nói: "Em để lại tờ giấy cho dì rồi."
"Cậu để tờ giấy chỗ nào?"
"Đặt trên bàn trà."
Triển Ngưng bỗng im lặng: "Trên giấy viết cái gì?"
Trình Cẩn ngôn nhanh chóng liếc cô một cái: "Đi thư viện cùng chị."
"..."
Vừa mới dứt lời điện thoại Triển Ngưng lại vang lên, cô lấy ra nhìn thông
báo, nhất thời vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc: "Mẹ..."
Lý Tri Tâm trực tiếp mắng một trận cuối cùng hạ lệnh lập tức lên đường về nhà.
Triển Ngưng nhụt chí hạ thấp hai vai, liếc mắt nhìn cậu nhóc đang mở to mắt
nhìn mình: "Hiện tại tôi đưa cậu về, sau này đừng có chạy lung tung
nữa."
Trình Cẩn Ngôn hơi do dự nói: "Em không muốn quay về."
Triển Ngưng: "Không quay về định ở chỗ này xin cơm à?"
Trình Cẩn Ngôn: "Chị có về không?"
"Tôi có về hay không không quan trọng." Triển Ngưng chỉ tay vào cậu. "Nhưng
cậu không thể đi theo tôi, như vậy vô cùng phiền toái tôi. Hơn nữa có
cậu thì Tiểu Dương cũng sẽ muốn đi theo, tôi cũng không thể làm việc,
hiểu chưa?"
Hôm này Trình Cẩn Ngôn đã quan sát Triển Ngưng cả
ngày, cậu hoàn toàn không thấy được Triển Ngưng đang làm cái gì. Duy
nhất cậu chỉ thấy được người này làm gì đó bên cửa sổ giống như đang
nằm.
Cậu nghĩ nghĩ lấy ra từ trong cặp sách nhỏ một quyển sách,
cầm lên cho cô xem: "Em có thể đọc sách ở bên cạnh, không quấy rầy chị."
Triển Ngưng: "Không được."
Trình Cần Ngôn ủ rũ buông thõng tay nhưng vẫn kiên trì như trước: "Nhưng em không muốn quay về."
Từ khi Trình Cẩn Ngôn giúp Triển Ngưng che dấu một lần xong, những ngày
sau chân người này cũng không còn chịu ngoan ngoãn đợi ở nhà. Trình Cẩn
Ngôn vừa mừng thầm bản thân và Triển Ngưng có một bí mật chung vừa chán
nản vì thời gian dài đối phương không thấy bóng người.
Tình cảm
của cậu đối với Triển Ngưng tương đối phức tạp, cậu nhóc tuổi này xuất
hiện một hiện tượng tương đối khác người. Đó chính là bạn càng không coi trọng cậu, khả năng cậu càng coi bạn là thứ gì đó quý giá, cả ngày suy
nghĩ mài dũa thế nào cho càng nhọn chỉ để đâm bạn một cái, vì có được sự chú ý dù tốt hay xấu.
Trước kia hiện tượng này còn nghiêm trọng
hơn, sau này do Triển Ngưng vô cùng ghét bỏ nên Trình Cẩn Ngôn cũng tự
mình thu lại chút nhưng không có nghĩa là điều đó không tồn tại.
Hiện tại sau khi có một cái bí mật chỉ có trời đất biết hai người bọn họ
biết, giống như vết nứt trên vỏ trứng dày, ham muốn kỳ lạ được thân
thiết với Triển Ngưng của Trình Cẩn Ngôn lại xuất hiện.
Cậu vừa
thấy sắc mặt của Triển Ngưng không tốt liền tự mình ra chủ ý: "Chỉ cần
nói với dì em và chị đều đọc sách ở thư viện được không? Em sẽ không gây chuyện."
Triển Ngưng có cảm giác không biết làm sao tay chân không có chỗ để: "Có nghe lời không?"
"Em sẽ vô cùng nghe lời." Trình Cẩn Ngôn lại nhấn mạnh "Em sẽ không gây chuyện."
Triển Ngưng không kiên nhẫn vẫy vẫy tay: "Đi đi đi, tôi đưa cậu về."
Nói xong đi trước một bước.
Trình Cẩn ngôn mím môi chần chừ đằng sau cô:"Em đi về cũng có thể tự đi được, em biết đường rồi."
Cô tưởng tượng trong đầu khả năng nếu theo như lời của Trình Cẩn Ngôn,
không nói thằng nhóc này có bị bắt cóc hay không, đây chỉ là nháo một
lần mất tích bình thường, nếu nhiều lền đều theo bản năng chạy tới của
hàng cắt may bị Lý Tri Tâm biết còn không khiến trời sập?
Triển Ngưng mắt lạnh nhìn cậu: "Cậu uy hiếp tôi."
Trình Cẩn Ngôn ngập ngừng: "Chị, em sẽ không gây chuyện."
Giằng co một lúc hoàn toàn cân nhắc lợi hại, cuối cùng Triển Ngưng gọi điện
cho Thái hậu ở nhà, ba hoa chích chòe nói dối một lúc liền để chuyện
trôi qua.
"Nói dối là cát bùn, không thể giảm chỉ có tăng lên."
Triển Ngưng lầm bầm xong nhìn sang Trình Cẩn Ngôn đang vui sướng đầy mặt "Tốt nhất cậu đừng lộ ra cho tôi."
"Sẽ không!" Trình Cẩn Ngôn nói dõng dạc cam đoan "Em sẽ không!"
Một lần nữa quay lại tiệm cắt may, Triển Ngưng lấy ra mấy tờ giấy đặt dưới
đất làm đệm lót: "Cậu ngồi ở đây đi, đọc mệt rồi thì đứng dậy đi lại một chút."
Trình Cẩn Ngôn nghe lời ngồi khoanh chân dưới đất, im
lặng cúi đầu lật quyển sách tiếng nước ngoài, còn lấy cặp sách nhỏ của
mình đặt sau tường làm đệm lót để tựa lưng.
Triển Ngưng nói: "Đổi cách ngồi đi, đừng dựa vào tường.".
Trình Cẩn Ngôn ngẩng đầu nhìn cô: "Như vậy thoải mái."
Triển Ngưng chỉ chỉ lên trên đầu: "Trang sách phản chiếu lại không tốt với
mắt, cậu mà cứ nhìn xuống cả ngày hôm nay thì đọc đến mù đấy."
Chung Kiều Tùng ở trong phòng lớn tiếp tục bận rộn đằng sau bàn làm việc,
ngoài cửa sổ có nhiều thêm một đầu củ cả hay không đối với ông cũng
không khác nhau mấy.
Khoảng thời gian này dưới sự quan sát liên
tục của Triển Ngưng thì người này đang đuổi thời gian hoàn thành một bộ
sườn xám, cũng không phải hoàn toàn theo kiểu Trung Quốc mà trên mấy chi tiết cũng thêm chút màu sắc phương Tây.
Buổi chiều vốn còn yên
tĩnh này không biết từ khi nào đã bắt đầu loáng thoáng có tiếng người
truyền đến. Âm thanh lớn dần, từ từ tiếng ồn ào này đã truyền khắp bốn
phía, tiếng tranh cãi gào khóc dường như còn thêm tiếng đánh đập không
dứt bên tai.