Trước miếu thần tại Tú Xuân loan dòng Kinh Hà, có một người đang đứng nhìn
quanh, miệng không ngừng lẩm bẩm, chốc lại cảm thán ra thành tiếng rõ
ràng:
- Không thể ngờ được, ở trong này lại có thể nhìn thấy tranh địa ngục, thật sự là thiên hạ khó gặp.
Kẻ này tự xưng là Âm Tu, nửa người nửa quỷ, không ai biết xuất thân lai
lịch thế nào. Mười hai ngày trước kẻ này đi vào Tú Xuân loan, nói là tới gặp Trần Cảnh. Trần Cảnh đi vắng, kẻ này lại vẫn không rời đi, cứ ở
cạnh nhìn ngó quanh miếu. Lý Anh Ninh yêu cầu kẻ này rời đi, lại bị kẻ
này nói cho á khẩu không đáp lời được, muốn động thủ, nhưng rồi lại tự
nhận không phải đối thủ của kẻ này. Bởi vậy Lý Anh Ninh bèn bảo Dạ Oanh
đi sông Nam Thiên mời thần tướng cõng tượng Hồng đại hiệp, đi sông Hoài
Âm mời hầu chân nhân Tùng Thanh, cuối cùng đi sông Thanh Nguyên mời thúy bối Thu Nguyệt.
Miếu thần của một vị thần linh có thể phản ánh
cảnh giới của thần linh đó. Thời gian Lý Anh Ninh tu hành cũng không
dài, nhưng cũng ở nhân gian hành tẩu truyền đạo nhiều năm, gặp rất nhiều thần linh, vẫn có chút tự tin vào ánh mắt mình. Lý Anh Ninh không nhìn
ra được lai lịch kẻ kia, nhưng lại cảm nhận được từ trên thân kẻ kia một luồng tà khí khiến bản thân Lý Anh Ninh thấy rất khó chịu. Từ ba ngày
trước, Lý Anh Ninh bắt đầu nhận ra, chẳng biết từ lúc nào mà trên không
Tú Xuân loan đã nhiều hơn một luồng khí ô uế. Chuyện này chưa từng phát
sinh kể từ khi Trần Cảnh trở thành Hà Bá Kinh Hà tới nay. Lý Anh Ninh
hoài nghi đây là do bí thuật từ kẻ mà y không thể nhận ra lai lịch kia.
* * *
Trong thành Diêm La dưới âm phủ, Trần Cảnh nhìn ngọn lửa đến bằng thế phô
thiên cái địa kia. Khí thế bá đạo như đốt cả trời ấy phát tiết toàn bộ
những gì kịch liệt vô tình nhất của lửa nóng. Trước ngọn lửa ấy, mọi
pháp thuật chân hỏa trên thế gian đều phải ảm đạm thất sắc. Chỉ mới vừa
thấy, Trần Cảnh đã cảm thấy toàn thân nóng bừng, linh lực bên trong thân thể tượng thần của hắn giống như muốn sôi trào bốc cháy. Hắn kinh hãi,
ngọn lửa này chẳng kém gì ánh kiếm có thể khiến linh lực toàn thân người ta đông lại kia.
Hắn vội vàng bước nghiêng một bước, ngọn lửa
biến mất, nhưng hắn lại thấy được một điểm sáng màu vàng sậm, như sao
trời, lại có cảm giác hấp dẫn khó nói, khiến hắn không thể dời mắt. Điểm sáng kia tít trên trời cao, cách xa nghìn vạn dặm, rồi lại nhanh chóng
biến hóa theo ánh mắt của Trần Cảnh, hóa thành một vầng trăng màu vàng
sậm lấp lóe hào quang. Trần Cảnh thấy rõ, kia là một cái bát vàng, càng
lúc càng lớn, càng lúc càng gần. Trần Cảnh lại thấy được trong lòng bát
có những dòng chữ khó hiểu, mơ hồ còn nghe được tiếng Phạn ngân nga.
Nhìn cái bát này, Trần Cảnh không khỏi nhớ đến bảo vật thành đạo của giáo
chủ Tây phương giáo Tiếp Dẫn đạo nhân. Nghe đồn cái bát này có thể thu
vạn vật trong thiên hạ. Cái bát càng lúc càng lớn, cuối cùng bao phủ
trọn cả không gian, thay thế cho bầu trời. Chỉ trong chốc lát, trước mắt Trần Cảnh đã không còn là đáy bát, mà đã là bầu trời có từng đám mây
lành màu vàng. Khắp nơi tràn ngập không khí công chính bình yên, khiến
người khác cảm thấy mọi phiền não đều bị đánh tan, muốn buông bỏ tất cả
mà chìm vào không gian yên ả vĩnh hằng này.
Đột nhiên, Trần Cảnh
cảm giác có người vỗ lên vai mình, lập tức tỉnh lại. Hắn xoay đầu, là
một ông lão, mặt chi chít đồi mồi, mắt vẩn đục, trông bình thường đến
không thể bình thường hơn. Chỉ thấy ông ta há miệng cười, hàm răng vàng ố đã thiếu mất một cái răng cửa. Ông ta nói:
- Cháu gái của ta nhận ra cậu là người nơi khác.
Trần Cảnh cúi đầu nhìn, chỉ thấy một tiểu cô nương tóc vấn thành hai cái
đuôi sam đang nhe hàm răng trắng cười với mình, đôi mắt to tròn đen
nhánh.
Trần Cảnh bị một cái vỗ vai làm tỉnh lại, phát hiện tòa
thành nặng nề tử khí này đã sống lại, không khác mấy so với nhân gian,
có người buôn người bán, hai bên phố có cửa hàng cửa hiện, tiếng rao
hàng hết đợt này tới đợt khác. Còn Hư Linh thì lại không biết tung tích.
Trần Cảnh thất kinh, không khỏi nhớ tới U U. Khung cảnh nơi đây sao mà tương tự những điều trong thành Tần Quảng năm nào đến vậy.
"Lẽ nào trong thành này thật sự đã tự thành thế giới?" Hắn thầm nghĩ, lại nghe ông lão kia nói:
- Sao, người trẻ tuổi, vào thành Diêm La cảm giác thế nào?
- Thật kỳ diệu.
Trần Cảnh đáp lời, lại nhìn tiểu cô nương chừng mười tuổi kia, nói:
- Tiểu cô nương, sao nhìn ta lại biết là người nơi khác vậy?
- Mùi vị.
Tiểu cô nương mau mắn trả lời, giống như chỉ đợi Trần Cảnh hỏi.
Trần Cảnh trầm ngâm, lại hỏi:
- Mùi vị sao? Mùi vị thế nào?
- Không biết, nhưng ngửi rất thoải mái.
Tiểu cô nương vừa nói vừa hít một hơi, mặt lộ vẻ say mê. Trần Cảnh không
khỏi hít thử theo, lại không nhận ra mùi gì đặc biệt, cũng không tiếp
tục đề tài này, lại hỏi:
- Hai người có nhìn thấy một cô gái mặc váy đen không?
Tiểu cô nương lập tức chỉ về phía xa. Trần Cảnh nhìn theo, quả có một người
mặc váy đen ở đó, nhưng eo lớn như thùng nước, tuổi tác đã hơn bốn mươi. Tràn Cảnh vội vàng nói:
- Một cô gái trẻ thân hình mảnh khảnh cơ.
Tiểu cô nương ồ một tiếng, lại nói "ở kia", rồi chỉ tay. Trần Cảnh nhìn
theo, nhưng cũng không phải, cho rằng cô bé không gặp qua Hư Linh, cũng
không hỏi nữa.
Trần Cảnh lại hỏi:
- Lão bá, ngài có thấy trên bầu trời kia có...
Trần Cảnh dừng một chút mới nói tiếp:
-... có ảo giác không?
- Ha ha, đó chính là một đại kỳ cảnh của thành Diêm La ta, hàng năm đều có rất nhiều khách phương xa tới để quan sát.
Ông lão nói, lại mời Trần Cảnh đến nhà mình làm khách. Trần Cảnh từ chối, không định theo ông ta trở về nhà.
Chẳng biết tại sao, hắn cảm nhận được một tia nguy hiểm. Có điều hắn không
biết cảm giác ấy đến từ ông lão, hay là từ tòa thành này.
Từ biệt hai ông cháu, hắn đi về phía trước, nhưng mới được vài bước, bầu trời
lại tối xuống, những người đang đi trên đường cũng bị bao phủ trong
sương đen, rồi dung nhập vào đêm đen, biến mất. Hắn quay đầu nhìn lại,
phát hiện hai ông cháu kia cũng không thấy đâu nữa.
Hắn thầm nghĩ: "Ảo ảo thực thực, không biết trong mắt ta nhìn cái gì là thực, cái gì là ảo đây?"
Hắn tiếp tục tìm Hư Linh, đã thấy Hư Linh từ xa bước về phía mình. Phía sau nàng vẫn ra Đại Yêu Tiểu Yêu đang ngó nghiêng xung quanh, vẻ mặt hưng
phấn.
Hư Linh lên tiếng từ xa:
- Hà Bá gia, lại đây, ta dẫn ngài đi tìm một vật, có lẽ sẽ có tác dụng lớn với ngài về sau.
Trần Cảnh lên tiếng, lại bước tám bước, nhưng khi gần tới trước mặt Hư Linh
thì bầu trời đột nhiên có tuyết rơi. Hắn ngẩng đầu lên, chẳng biết bầu
trời tối đen đã có thêm tuyết bay tán loạn từ lúc nào. Từng bông tuyết
giống như từng con bướm trắng bay lượn trên bầu trời, khiến hắn không
nhịn được khen một câu: "Tuyết thật đẹp!" Nhưng không ai đáp lại hắn,
bởi vì Hư Linh đã không thấy đâu nữa.
Hắn không gọi, cũng không
động, mà tiếp tục ngẩng đầu nhìn trời tuyết. Trong mưa tuyết, hắn thấy
được một người, là một cô gái giống như băng sương. Cô gái này vừa xuất
hiện trong mắt, hắn lập tức nhớ đến nhớ tới cô gái cực kỳ giống Ly Trần
mà mình thấy ở phong ấn trên La Phù. Trên người họ đều tỏa ra cảm giác
cao ngạo lạnh lùng như những bông tuyết trên đỉnh núi.
"Ly Trần có quan hệ gì với cô gái này nhỉ?" Trần Cảnh không khỏi ngẫm nghĩ.
Từng bước bước ra, cảnh tượng trước mặt lại biến, Hư Linh đang ở ngoài ba bước. Chỉ nghe Hư Linh nói:
- Chỉ cần không dùng thần niệm cảm ứng, sẽ không bị ảo giác ảnh hưởng.
Trần Cảnh nhìn bốn phía là bóng đen, nói:
- Ta muốn nhận thức chút đạo ý ẩn chứa trong pháp thuật của bọn họ, từ đó có thể nhìn ra giáo lý và tính cách của họ.
Hư Linh nói:
- Nhưng như thế rất nguy hiểm, bởi chỉ cần cảm ứng của ngài vượt qua dù
chỉ một chút rất nhỏ, thì pháp thuật sẽ không còn là ảo nữa, mà biến
thành đạo pháp chân thật, hiện trong thế gian không ai có thể ngăn cản.
Trần Cảnh đáp lời, tỏ vẻ mình sẽ chú ý, sau đó kể lại việc mình nhìn trời thấy một cái bát lớn bao trùm bầu trời, hỏi:
- Ta luôn có một thắc mắc, trong thành này có phải thật sự có một thế giới chân thật hay không?
Hư Linh suy tư trong chốc lát, nói:
- Ta không biết trả lời thế nào cả. Nói có cũng không phải, vì cái thế
giới này khó có thể thể dễ dàng nhìn thấy, điều này không quan hệ cảnh
giới pháp lực cao thấp. Còn nếu ta nói không càng không đúng, vì đã có
người nhìn thấy thế giới đó.
- Mười điện dưới cõi âm tự thành thế giới, nhưng thế giới này lại không
tồn tại bên trong đại thế giới, mà xen lẫn vào hư vô. Có lẽ có những
người cả đời đều không thể thấy chúng, có người nhìn thấy lại cho rằng
đó là ảo giác của mình, cũng người coi đó là thế giới thật mà mê muội
trong đó, càng có người mãi nghĩ xem đâu là thật đâu là giả.
Trần Cảnh không khỏi thầm thở dài, cảm thấy như nàng đang nói đến mình. Hắn chợt phát hiện mình cũng giống như đại đa số người.
Hư Linh lại không để ý tới Trần Cảnh đang cảm thán cái gì, nói:
- Tòa thành này là điện Diêm La, vậy hẳn sẽ có sổ sinh tử, chúng ta đi tìm xem.
Trần Cảnh đột nhiên nghĩ đến Diêm La vương, hỏi:
- Diêm La vương đâu? Chúng ta đã vào thành Diêm La, sao Diêm La vương còn không xuất hiện.
Hư Linh nói:
- Lúc trước hắn sàn sàn với ta, hiện tại ta có ấn Tần Quảng vương, hắn khẳng định đã chạy rồi.
Trần Cảnh không quá mặn mà với việc tìm kiếm sổ sinh tử, nhưng cũng muốn mở
mang kiến thức với bảo vật quản lý sinh tử của nhân gian trong truyền
thuyết. Hắn đi cũng không nhanh, cứ vài bước lại dừng để tìm hiểu ảo
giác xuất hiện trong hư không.
Hư Linh cũng không nôn nóng, nàng nói:
- Chúng ta chậm rãi tìm. Nhân gian một ngày, nơi đây là một năm.
* * *
Ngoài thành Diêm La, có một đoàn người từ xa đến. Bọn họ đi tới sát tường
thành, nhìn từng vết kiếm trên tường, lại đi quanh thành một vòng, lúc
nào không tìm tòi thì sẽ nhắm mắt cảm thụ. Sau khi hết một vòng, người
dẫn đầu đoàn là một trung niên vẫn hay vuốt lên tường thành, nhắm mắt
cảm ứng, nói:
- Theo truyền thuyết, trong đại chiến năm đó, sổ
sinh tử bị Tru Tiên xé rách, rơi vào khắp nơi trên thế gian. Nhưng ta
cho rằng, khả năng rơi ở tòa thành Đế Giang xưa này là lớn nhất. Đi
thôi, chỉ cần tìm được một tờ là đã có tác dụng lớn.