Khi Trần Cảnh vừa
nghĩ lẽ nào sinh linh trên thế gian chỉ hỏi kiếp này mà không quản kiếp
sau, bên tai hắn lập tức có vô số lời khẩn cầu như hoa tuyết bay đầy
trời. Đồng thời mắt hắn cũng nhìn thấy từng hình ảnh một.
Trong
tòa miếu thần, có lão nhân cầu khẩn, có đứa bé nhỏ dâng hương cầu
nguyện, có quan lại quyền quý quần là áo lụa, cũng có kẻ ăn mày không đủ quần áo che thân. Bọn họ đều cầu cho kiếp sau bình an vinh hoa, có vài
người cầu cho mình, cũng có kẻ cầu cho những người thân đã mất đi.
Có vài người cầu khẩn trước tượng thần nhỏ đặt ở nhà, có người quỳ lạy
trước một gò đất giữa cánh đồng bát ngát mênh mông, cũng có người đang ở giữa ranh giới sống chết, có vài người lại trong cơn trọng bệnh nữa…
Tuy Trần Cảnh là thần Ti Vũ nhưng nhân gian tự biết tòa miếu thần nào linh
nghiệm, tự nhiên bất cứ tâm nguyện gì cũng đều đến khẩn cầu.
Trần Cảnh nhìn thấy, nghe thấy mấy chuyện này, đột nhiên trong lòng thầm
nghĩ đến một số chuyện. Hư Linh bên cạnh hắn như thể nhìn thấu chuyện
diễn ra, hỏi:
- Có chuyện gì sao?
Trần Cảnh suy nghĩ một chút rồi đáp
- Ta đột nhiên cảm thấy nếu một người lúc nào cũng nghĩ rằng còn có kiếp
sau, vẫn còn mong đợi, thì liệu họ có hành thiện tích đức chứ?
Hư Linh nghiêng đầu, cười nói:
- Cũng chỉ có ngươi mới xem xét mấy chuyện thế này. Hành thiện tích đức
sao? Ta nghĩ hẳn là có, người tin thì sẽ tin, còn không tin thì không
tin thôi.
- Nói cách khác, người nào có tín ngưỡng thì thường sẽ hay hành thiện tích đức hơn?
Trần Cảnh hỏi.
- Cũng có thể nói như vậy. Ta không hiểu nhiều về tâm tính của con người
chốn nhân gian cho lắm. Nếu có hứng thú, ngươi thử tìm hiểu tiếp xem
sao. À, mà ngươi rời đi lâu như vậy, còn không trở về Kinh Hà qua sao?
- Còn chưa trở về.
Trần Cảnh đáp.
- Ngươi nên trở về sớm một chút, nơi đó cần ngươi trở về.
Hư Linh nói.
- Ta biết, ta tới cõi âm lần này chủ yếu vì chuyện của bọn ta.
Trần Cảnh nói xong bèn quay người nhìn đám hồn phách Lan Khanh Lăng, Chu Phu Nộ phía sau. Sau đó hắn kể ra tất cả mọi chuyện phát sinh trong nước
Trung Nguyên, Hư Linh than thở.
- Quả là một đám nghĩa sĩ chân chính, quả là một cô nương có tấm lòng sáng như đuốc!
Nói xong nàng lại nhìn Trần Cảnh nói:
- Với một thần linh hưởng nhang khói thế gian, dùng uy đạt lấy là chuyện
đơn giản nhất, còn dùng tín đánh đổi lại khó khăn hàng đầu. Người bỏ dễ
lấy khó, thần linh khắp thế gian này đều sẽ nói ngươi là kẻ bất trí
(không khôn ngoan)
- Trí hay bất trí thì ta đều không cần. Huống chi ta nào phải là kẻ trí, ta chỉ muốn tâm mình được an ổn là được.
Trần Cảnh đáp.
Hư Linh cười nói:
- Chẳng qua đó chỉ là người khác tự đánh giá thế. Còn ta cho là bọn họ
lấy ngọn, ngươi là lấy gốc. Bọn họ bỏ gốc lấy ngọn mới là đại bất trí.
Hai người nói chuyện rất lâu trước điện Diêm La. Cuối cùng Hư Linh bảo Trần Cảnh giao đám người Lan Khanh Lăng cho nàng, nói rằng nàng có một nơi
an trí được cho bọn họ. Tuy không thể khiến bọn họ luân hồi chuyển thế
nhưng cũng sẽ không khiến bọn họ phải tiêu vong trong trời đất. Nàng còn nói có cách để bọn họ đầu thai chuyển thế. Tuy đó không phải là luân
hồi chuyển thế, nhưng trong khoảng trời đất không có luân hồi, làm được
như vậy là đã quá tốt rồi.
Chỉ thấy Hư Linh cầm Tần Quảng vương
ấn nhấn vào hư không một cái. Nơi đó đột ngột sụp xuống một mảng lớn,
nhìn qua không phải dương thế, cũng không phải là một thế giới khác mà
là một tòa thành trì. Như thể lúc này bọn họ đang ở trên không trung của tòa thành này. Dù tòa thành đen kịt một màu, không thể nhìn thấy thứ
gì, nhưng Trần Cảnh chỉ liếc mắt thoáng nhìn đã nhận ra, là Tần Quảng
vương thành.
Hư Linh lại đưa tay vẫy vẫy đám người Lan Khanh
Lăng, từng người trong đám bọn họ lần lượt đi vào, rơi vào trong tòa
thành Tần Quảng kia.
Trần Cảnh nhìn theo từng hồn phách lần lượt biến mất, nghe Hư Linh nói:
- Ở trên thế gian này, dù chúng ta có tu hành đạo gì đi nữa, có thể giúp
đỡ người khác đều là loại chuyện vui sướng cả. Không giúp không phải lỗi của chúng ta. Chúng ta không có trách nhiệm này. Không phải sao?
Trần Cảnh cười cười, nói:
- Đúng vậy.
Hư Linh cũng mỉm cười. Nàng biết rõ hắn chỉ là thuận miệng thốt ra hai từ
này, cũng không phải là đồng ý với lời vừa rồi của mình.
- Đúng rồi, lúc phá được Côn Lôn ngươi đã nhìn thấy gì? Lúc ấy sắc mặt ngươi rất kém.
Hư Linh hỏi.
Trần Cảnh trầm mặc một hồi rồi đáp:
- Ta nhìn thấy sư tỷ bị thương khắp cả người, đang nằm ở một ngóc ngách trong Thiên đình.
- Vậy lúc đó một kiếm phá linh mạch Côn Lôn của ngươi có giúp được gì cho sư tỷ ngươi không?
Hư Linh hỏi.
Trần Cảnh trả lời:
- Ta không biết. Cô có nhìn thấy một tấm lưới lớn tồn tại giữa trời đất
này không? Vô hình vô chất, lại bện tất cả linh mạch trong thiên hạ này
lại với nhau.
Hư Linh lặng lẽ không lên tiếng. Trần Cảnh lại nói tiếp:
- Ta luôn nghĩ xem đó là thứ gì. Mãi đến khi gặp Bắc Hải long vương ở Bắc Hải mới biết.
- Bắc Hải long vương?
- Là Long vương Kinh Hà trước kia. Mãi đến khi gặp được ông ta, mới được
cho biết, hóa ra sợi tơ đan xen như mạng nhện kia là đại trận Chu Thiên
Tinh Đấu. Tuy Chu Thiên Tinh Đấu hình thành tấm lưới lớn đã sứt mẻ,
nhưng vẫn trói chặt được Linh Tiêu bảo điện của Thiên đình. Ta không
biết vì nguyên nhân gì, nhưng phá linh mạch của Côn Lôn nhất định có thể khiến tấm lưới kia rách một lỗ, kiếm chú tràn ngập trong Thiên đình
theo đó sẽ dần chậm rãi phát tiết ra ngoài.
- Thảo nào Linh Tiêu bảo điện lại luôn xuất hiện khi có người độ kiếp, còn có từng đợt sát ý từ chín tầng trời tràn xuống.
Hư Linh nói.
Cõi âm cũng có gió, gợi lên bóng đêm vô tận.
- Thành Diêm La này là điện gì vậy?
Trần Cảnh hỏi.
- Điện Tổ Vu Đế Giang.
Hư Linh trả lời.
Trong lòng Trần Cảnh khẽ kinh ngạc. Hắn không nghĩ đây lại là điện Đế Giang của Tổ Vu đứng đầu.
- Lần trước cô tới cũng là tòa điện này?
Trần Cảnh hỏi. Chính là cái lần mà hắn đi ra khỏi giếng Tù Long, sau đó đi
vào cõi âm cứu Hư Linh thoát thân ra ngoài. Hắn biết nơi đó là một tòa
thành, lại không đoán ra là thành trì nào. Hiện tại thì hắn đã đoán
được.
Hư Linh gật đầu đáp:
- Chính là nơi đây.
- Đã nghe kỳ danh từ lâu. Nếu hôm nay đã tới đây, há lại qua thành mà không đi vào?
Trời đất u tối, cả người Trần Cảnh và Hư Linh như thế mây khói tiêu tán đi mất.
Khi Trần Cảnh đi cùng Hư Linh và Tiểu Yêu, Đại Yêu bước vào nơi đã từng là
điện Đế Giang này, một áp lực chợt ập xuống đầu bọn họ. Cả người như
nặng nề đi, như bị ngàn cân trọng lực đè nặng lên người. Mỗi bước đi của bọn họ lại như bị thứ gì đó buộc chặt lấy chân và thắt lưng, rất khó đi lại.
Hư Linh bước đi khá thoải mái. Tay nàng nâng Tần Quảng
vương ấn, Tiểu Yêu và Đại Yêu đi bên cạnh nàng cũng không gặp phải trắc
trở nhiều.
Trần Cảnh đầy nghi hoặc. Hắn nghi hoặc chính là trong
tòa thành ngập tràn ảo giác, tùy thời có thể xuất hiện hình ảnh hão
huyền trong hư không mông lung. Trong đó lại có một thanh kiếm xẹt qua,
như sao băng rơi thẳng xuống. Còn có hình ảnh mấy người đánh nhau, đủ
loại phép thuật lớp lớp xuất hiện.
Ngoài mấy điều đó, trong mơ hồ còn thấy được từng tòa phòng xá như thành trì nơi nhân gian, chỉ là thiếu vắng bóng người ở.
Đột nhiên thanh kiếm rơi thẳng về phía hắn. Chỉ tích tắc, Trần Cảnh cảm
nhận như bị rớt vào hầm băng. Luồng sát khí lạnh băng cường đại khiến
hắn cảm giác chỉ có thể khoanh tay chịu chết, cảm giác cho dù mình có
trốn tránh thế nào cũng không xong, có chắn đỡ thế nào cũng không nổi.
Dưới một kiếm này, hoàn toàn không có đường sống.
- Đây là Tuyệt Tiên kiếm.
Trần Cảnh đã từng gặp qua Tuyệt Tiên kiếm, cũng đã cảm nhận qua loại sát ý
này. Từ cái khí tức này hắn đoán ra được đây chính là Tuyệt Tiên kiếm.
Có điều dưới tay Triệu Tiên chân nhân hay Ly Trần của La Phù thì còn kém khá xa so với một luồng ánh kiếm xẹt qua lúc này.
Ánh kiếm kia
sắp sửa lướt tới, Trần Cảnh cấp tốc lách người tránh đi, cảnh tượng
trước mắt lại biến đổi. Không còn thấy luồng ánh kiếm kia nữa. Trời đất
lại trở về là một vùng tối đen mông lung. Hư Linh và bọn Đại Yêu, Tiểu
Yêu lại như không nhìn thấy gì, nàng quay đầu lại nói với Trần Cảnh:
- Đây là vì ngày đó các Tổ Vu đã kết Thiên Thần sát đài chiến đấu với
người có đại thần thông trong trời đất mà lưu lại. Bởi vì phép thuật,
kiếm thuật hay thần thông của bọn họ đã đạt đến cực hạn, cho nên đã trở
thành một loại tồn tại đồng dạng với phép tắc, vĩnh viễn tồn tại trong
trời đất này.
- Quả nhiên, cực kỳ cường đại, chỉ là kiếm ý tồn
tại giữa trời đất mấy ngàn năm đã đủ khiến vô số sinh linh kinh sợ rồi.
Trước một kiếm như vậy, chỉ sợ dù là Tổ vu có thân thể ngang với linh
bảo tiên thiên cũng không dám để kiếm này đâm vào người.
Trần
Cảnh nói, lại nghĩ tới không ít quỷ vương lúc nãy bị kiếm của mình đâm
vào người, thế nhưng lại gặp phải bao nhiêu thương tổn cả.
Hắn
cũng là người tế kiếm, tất nhiên cũng sẽ so sánh kiếm của mình với luồng ánh kiếm thoáng xẹt qua lúc nãy. Hắn không khỏi thở dài:
- Hóa ra kiếm còn có thể đạt tới cảnh giới như vậy.
Lúc này đột nhiên Hư Linh nhanh chóng né tránh qua một bên, mà Trần Cảnh
lại không nhìn thấy gì cả. Sau khi Hư Linh tránh né xong, mới nói:
- Nếu xét riêng về kiếm thuật mà nói, ngươi đã là một kẻ đại kiếm thuật
rồi. Thế nhưng cảnh giới kiếm ý vẫn kém xa so với những cao nhân kiếm
đạo kia.
- Kiếm ý sao? Ta tự nhận là kiếm ta không phải tử kiếm,
cũng không có kiếm ý. Tự thấy nếu so sánh với ánh kiếm vừa rồi kia quả
thật khác nhau một trời một vực.
Trần Cảnh đáp.
- Ha ha,
kiếm đạo của bọn họ còn dung nhập tư tưởng của chính mình. Một kiếm đâm
ra chính là giáo lí lý niệm. Cho nên kiếm của bọn hắn mới có một loại
cảm giác không thể địch nổi, pháp thuật cũng tương tự thế.
Tay Hư Linh nâng Tần Quảng vương ấn trước mặt, vừa đi vừa nói. Trần Cảnh nghe
xong, trong lòng như có một loại xúc động, như thể có một bàn tay lau
qua mặt kính mờ hơi nước.
Lúc này, trong mắt hắn nhìn thấy một cô gái mặc một bộ áo bào đỏ như khoác một thân lửa cháy trên người. Nàng
ta phất tay, biển lửa phô thiên cái địa xuất hiện, tràn tới cuốn lấy
Trần Cảnh.
Lửa này không phải là lửa bình thường, mà còn kèm theo cả uy thế thiêu đốt cả trời đất. Khiến Trần Cảnh cảm thấy chỉ cần mình
bị dính một chút thôi, cũng sẽ bị đốt cháy trong nháy mắt